ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 39: Sai lầm trí mạng

VTHY2K4

Lúc nhận được tin nhắn, Trần Trản liền suy đoán rằng Ân Vinh Lan muốn thẳng thắn với mình.

Cậu thường thích chuẩn bị trước cho những việc cần làm, suy nghĩ xem có nên trực tiếp tha thứ cho đối phương. Một lúc lâu, tầm mắt vô tình quét đến tấm lịch, nhìn thấy ngày trong đó được in màu đỏ ghi chú hai chữ giao thừa nhỏ, lắc đầu nói: "Nếu là ngày này, liền thôi."

Thù cũ năm xưa có thể ngay ngày hôm ấy kéo đến năm sau.

[Hệ thống: Kí chủ nghĩ sai rồi, cũ không đi mới sẽ không tới."

Trong đầu vang lên một âm thanh khác trước, Trần Trản vẫn chưa phản ứng.

Hệ thống mới nhậm chức bắt đầu giới thiệu sơ lược.

Trần Trản lạnh lùng cắt ngang: "Thời gian tới cũng lại đổi đi thôi, đừng lãng phí thời gian."

Đợi một ngày cũng không nhận được điện thoại, ngược lại ngay trước đêm giao thừa liền nhận được một thư mời tự làm, trên bìa đính một cành hoa, bên trong ghi rõ thời gian địa điểm.

Một dòng chữ ngắn gọn, trong đó chữ khách sạn Đức Mã làm người ta đặt biệt chú ý.

Một số việc trong lòng hai bên đều hiểu rõ mà không nói ra, chỉ là không làm rõ mà thôi.

Trước tiên ghi âm lại tiết mục radio đêm nay, cùng ngày Trần Trản choàng khăn cổ, đi ra cửa.

Bầu trời rơi đầy các bông tuyết nhỏ, rơi đầy trên đuôi mày và tóc, làm người đi đường có vài phần giống búp bê tuyết.

Phục vụ đứng trước cửa mặc cùng một loại đồng phục, bọn họ đã được dặn dò trước, giữ gương mặt mỉm cười đưa cậu lên thang máy.

Cửa vừa mở ra, giống như tiến vào một rừng hoa.

Một số lượng lớn hoa hồng vàng cơ hồ lấp đầy mọi thứ khắp cả tầng này.

Mặt dù là tự mình bày trí, nhưng nụ cười trên mặt phục vụ không khỏi có chút cứng đờ, thiết kế con đường hoa hồng vàng này, đúng thật là thẩm mỹ của một thẳng nam!

"Thật đẹp."

Một tiếng lẩm bẩm lấy lại tinh thần người phục vụ, khi thấy rõ trong mắt người kia chứa đầy kinh diễm, người phục vụ xấu hổ trầm mặc… Trách cậu kiến thức thiển bạc.

Biết Trần Trản có thói quen đến sớm, Ân Vinh Lan đã đến trước một tiếng đồng hồ để chờ đợi.

Tiếng bước chân truyền đến, anh liền đứng lên kéo ghế dựa ở phía đối diện ra.

Thân phận khác ngày xưa, Trần Trản thái độ hơi lãnh đạm, gật gật đầu xem như chào hỏi.

Tiếng violon trầm thấp vang lên, du dương dễ nghe, biểu tình Trần Trản không khỏi nhu hòa, nhẹ giọng nói: "Tiêu tiền như vậy chắc cũng đủ để mua mấy căn nhà ở thành phố Y."

"Nếu tính ra, đại khái là tài sản vô hình." Ân Vinh Lan đón nhận ánh mắt cậu, mỉm cười giải thích nói: "Nghệ sĩ violon là nhờ người giới thiệu, ông chủ khách sạn này là người quen của tôi, đều có nợ nhân tình."

Bọn họ bên nhau, hình thức ở chung thường là do Trần Trản nói nhiều, Ân Vinh Lan an tĩnh ngồi nghe, tối nay vừa vặn trái lại.

"Tôi thật xin lỗi." Anh nói: "Cũng không phải là cố tình giấu giếm cậu cái gì."

Trần Trản có năng lực nhận biết cơ bản một người, biết đối phương là không phải người có tính cách xấu xa gì, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì.

Ân Vinh Lan: "Tôi có thể chứng minh."

Trần Trản giương mắt nhìn anh.

Ân Vinh Lan lấy ra một tờ giấy: "Thích ăn hải sản, thường mặc áo khoác có mũ, có khuynh hướng phân tán đầu tư…"

Trần Trản nhìn tờ giấy trong tay anh, cảm thấy thú vị… Đây là sợ quên chữ sao?

Nói xong câu cuối cùng, Ân Vinh Lan trần thuật: "Căn cứ vào những việc trên, đủ để chứng minh tôi rất hiểu cậu, coi trọng tình bạn này."

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Trản không nhịn được cười ra tiếng.

"Là anh cố ý."

Giống như học sinh tiểu học đọc bài văn diễn cảm, mượn việc này để hòa hoãn không khí. Từ điểm đó cho thấy, bản lĩnh tính kế nhân tâm của anh không kém chút nào.

Ân Vinh Lan ấn chuông, ý bảo có thể mang đồ ăn lên.

Trần Trản thích ăn hải sản, nhưng lại không thích lột vỏ. Động tác lấy lòng của Ân Vinh Lan rất rõ ràng, dù là tôm hay cua, đều xử lý tốt rồi bỏ vài dĩa đối phương.

Bởi vì hôm nay là giao thừa, phục vụ liền mang lên một đĩa sủi cảo nhỏ.

Trần Trản gấp một cái lên, tạm dừng ở giữa không trung: "Cụng ly."

Ân Vinh Lan ngẩn ra, sau đó học theo, gấp cái sủi cảo tròn vo ở không trung chạm vào một cái: "Cụng ly."

Vốn dĩ không thích ăn hải sản, sau khi hiểu lầm được hóa giải, Ân Vinh Lan liền cảm thấy bàn tôm hùm trước mắt cũng trở nên thuận mắt hơn.

Sau khi mấy cái sủi cảo xuống bụng, không bao lâu Trần Trản liền cảm thấy có chút no. Buông đũa xuống hơi ngồi thẳng người, nhẹ nhàng thở phào.

Không biết chú ý đến cái gì, tầm mắt đang di chuyển động nhiên dừng lại, cúi đầu lâm vào trầm tư.

Ân Vinh Lan mới đầu không để ý, khi thấy ánh mắt của cậu dần nóng rực lên, đột nhiên ý thức được mình mới vừa phạm vào một sai lầm trí mạng. Bất chấp lễ nghi bàn ăn, bắt lấy cánh tay đang cầm ly của Trần Trản: "Nghe nói năm nay tiệc tối không tồi, không bằng…"

Lông mi ở mí mắt nhiễm một mảng tối, không bị anh mê hoặc, Trần Trản chậm rãi mở miệng: "Hoa hồng rất đẹp."

Biểu tình Ân Vinh Lan ôn hòa, ngữ khi mang theo hướng dẫn đề tài: "Hoa hồng vàng đại biểu cho xin lỗi, rất nhiều thời điểm cũng không phải là hoa được hoan nghênh."

Đáng tiếc Trần Trản nghe không vào, bắt đầu tính toán chính xác trong đầu: "Nhất định có thể bán với giá không tồi."

Hoa rất mới, rất nhiều cành đều vẫn còn nụ, có thể để trong thời gian lâu.

Ánh mắt dừng lại trên những đóa hoa nở rộ, Trần Trản lại nói: "Nếu để chúng nó bị khách sạn vứt vào thùng rác chẳng phải quá đáng thương sau… Hoa đẹp như vậy, hẳn là nên tiến vào ngàn ngàn vạn vạn nhà, làm chúng nó cảm nhận được ấm áp đến khi nở rộ."

Nói chuyện với nhau âm thanh không nhẹ không nặng, nhưng đủ để nghệ sĩ đàn violon đứng không xa nghe thấy.

Từ trước giờ đứng trên sân khấu không có chút sai lầm nhưng bây giờ ngón tay lại run lên, âm điệu có chút lệch.

Lần đầu tiên nghe người khác nói việc bán hoa mà lại êm tai như vậy, loại tài năng mày mà đi bán hoa hồng thật tiếc, hẳn là nên bán bạch liên.

Ánh mắt nhìn thoáng qua bông tuyết ngoài cửa sổ, Ân Vinh Lan ôn hòa nói: "Thời tiết rất lạnh, hoa lại yếu ớt."

Trần Trản mỉm cười nói: "Anh có lái xe đến đúng không?"

Hoa này trong mắt cậu giống như là thấy tiền rơi xuống, giả vờ như không thấy cũng rất khó khăn.

Suy xét đến đây là tình huống không thể lấy lệ qua đi. Ân Vinh Lan đơn giản phối hợp gật đầu: "Vừa vặn cốp xe còn trống."

Mấy người phục vụ phụ trách gom hoa, Trần Trản đứng dậy đi vệ sinh.

Nghệ sĩ violon cũng chuẩn bị rời đi, Ân Vinh Lan nói cảm ơn với hắn, rồi đi nghe một cuộc điện thoại.

Qua vài giây, đầu kia là âm thanh cấp dưới cẩn thận vang lên, sợ bị kêu đi tăng ca.

Ân Vinh Lan: "Trước cậu đã đặt bao nhiêu hoa?"

Đối mặt với vấn đề không tưởng, cấp dưới sửng sốt trả lời: "9999 bông."

Trần Trản trở về vừa vặn thấy cảnh này, nhướng mày: "Thuê người đến mua?"

Ân Vinh Lan ngắt điện thoại, không khỏi bật cười: "Đó là tình tiết phim truyền hình mới có thể xuất hiện."

Nào có việc đêm giao thừa mà ông chủ còn đi áp bức nhân viên của mình?

"Nghệ thuật là nơi phát sinh ra sinh hoạt." Trần Trản thong dong ns: "Kẻ có tiền giả nghèo cũng là tình tiếc trong phim thôi."

Ân Vinh Lan cười cười không biện giải, hai người trò chuyện đi ra đến thang máy, phục vụ đem hoa nhẹ nhàng bỏ vào cốp: "Hoan nghênh lần sau lại đến."

Đêm giao thừa trước đây, Trần Trản đều là đọc sách hoặc là ngủ, rất ít ra ngoài.

Trong tiềm thức cho rằng ra ngoài vào ban đêm trên đường lớn như vậy sẽ rất lạnh lẽo.

Trên thực tế người đi lại không ít, không thể về nhà đoàn tụ cùng người nhà hay người yêu, hẹn bạn bè cùng nhau đi xem phim.

Trên cây treo đủ loại đèn màu, ở ánh sáng chiếu rọi, có vẻ thật náo nhiệt.

Ân Vinh Lan mỉm cười thích thú: "Sắp tới chiếu các phim điện ảnh không tệ, tôi nhớ cậu thích xem thể loại phim kinh dị."

Trần Trản trầm ngâm một lát, suy nghĩ đến mặt khác: "Nếu bán ở rạp phim gần đây hẳn là không tồi."

Sợ bị người qua đường chụp sẽ lên tin tức, Trần Trản mang khẩu trang, nhân tiện kéo mũ trên áo khoác lên, cũng may dáng người cậu cũng rất tốt, sẽ không bị coi như người xấu.

Ân Vinh Lan cũng mang khẩu trang, nhưng hiệu quả cũng giống nhau, nếu là người quen có ánh mắt tốt, đến gần liền sẽ nhận ra.

Khi chất nam nhân cộng thêm một chiếc xe giá trị xa xỉ, rất nhanh liền hấp dẫn không ít ánh mắt.

Ghế sau toàn bộ đều là hoa hồng, nhớ lại số lượng hoa, chân Ân Vinh Lan không khỏi có chút mềm.

Trần Trản chú ý đến ánh mắt lộ ra lo lắng: "Có rảnh đi kiểm tra lại mật độ xương một chút."

Đã không phải lần đầu tiên, cũng không phải là do già cả nên thoái hóa.

Một cành hoa bán ba đồng, xem như là rẻ. Khi bán ngược lại các nam nhân trung niên mua nhiều hơn. Trần Trản nghe được một đôi mẹ con đi trước, người mẹ lẩm bẩm mua mang hoa về nhà trang trí.

Hết thảy đầu rất thuận lợi, cậu nhịn không được ẩn ẩn nhíu mày, tổng cảm giác đã bỏ qua cái gì.

Chờ đến một nửa số hoa đã bán xong, nhìn người qua người lại, Trần Trản rốt cục phản ứng lại: "Quản lý thành phố."

Hai người liếc nhau, không lên tiếng mà đóng cửa xe lại, hơi chột dạ mà lái xe rời đi.

Hai bên đèn đường chói xuống.

Trần Trản ngồi ở ghế phụ, đột nhiên hỏi: "Nếu thật sự bị bắt, tin tức về thân phận bị bại lộ, có khi nào anh trở thành truyền kỳ trong giới thượng lưu hay không?"

'Truyền kỳ' là một từ khiến người phải nghiền ngẫm.

Ân Vinh Lan nhìn cậu một cái: "Đại khái sẽ bị các phóng viên báo kinh tế tài chính tranh nhau phỏng vấn."

Trần Trản nghĩ đến hình ảnh kia, không khỏi bật cười.

Xe cứ chạy ra khỏi thành phố mà không có mục đích.

"Muốn đi đâu."

Trần Trản : "Đi đến bãi biển Minh Nguyệt kế bên đi."

Biển Minh Nguyệt bất quá chỉ là đích đến, trên đường xe cứ đi đi dừng dừng.

Nửa đường gặp được nơi có thể dừng xe, Ân Vinh Lan và Trần Trản sẽ thay phiên ôm hoa xuống xe để bán, bán được một ít sau đó lại nhanh chóng lên xe.

Trần Trản: "Chờ số hoa này bán xong, chia đều ra cho đối phương mua một lễ vật tất niên, được không?"

Ân Vinh Lan ngẩn ra.

Trần Trản cười cười nói: "Coi như một lần nữa làm quen."

Câu nói không chứa một phần lừa gạt nào.

Ân Vinh Lan bởi vì những lời này mà trong mắt tràn đầy ý cười.

[Hệ thống: Bán đồ của anh ta, chia tiền cho anh ta, lại mua lễ vật làm đối phương cảm động. Ngài không hổ là nam phụ ác độc hoàn mỹ… Chúng ta gia hạn hợp đồng đi.]

Đến tôn xưng cũng dùng đến, có thể thấy được trình độ khâm phục.

Trần Trản làm lơ ý niệm của nó, suy tính địa điểm thích hợp tiếp theo để bán.

"Từ từ." Trần Trản vì muốn xem rõ ràng hơn, hạ cửa sổ xuống: "Lui trở về một ít."

Trên đường nhỏ này người không nhiều lắm, Ân Vinh Lan vẫn làm theo lời cậu nói, dừng xe lại.

Trần Trản không ôm hoa xuống, mà đi thẳng đến hướng ngược lại, Ân Vinh Lan thấy thế liền đi theo.

Phía trước cách đó không xa, là một bộ dáng quen thuộc, giờ phút này bên cạnh người nọ có thêm hai người mặc cảnh phục.

"Lâm Trì Ngang?" Trần Trản kêu một tiếng.

Người nọ xoay người, nhìn thấy cậu có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây?"

Trần Trản dùng khẩu hình nói: "Tránh né quản lý thành phố." Dừng một chút hỏi: "Còn anh?"

Lâm Trì Ngang nhấp môi, không nói.

Nhưng người mặc cảnh phục bên cạnh hắn mở miệng: "Quen nhau?"

Trần Trản gật gật đầu, do dự một chút hỏi: "Anh ta phạm tội gì?"

"Vi phạm quy định châm ngòi đốt pháo hoa, chúng tôi mang về tiến hành xử phạt theo luật quản lý trị an."

"..."

----------
Lời tác giả:

Ân Vinh Lan: Tôi đã sớm biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com