ZingTruyen.Asia

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 38: Lời đồn đại

VTHY2K4

Sau một đoạn thời gian, lúc này cấp dưới cho rằng chính mình không phải đứng trong văn phòng rộng rãi mà hãm sâu trong đầm lầy.

Nhưng mà đang lúc suy nghĩ làm sao để cứu vớt, biểu tình của Ân Vinh Lan chớp mắt biến mất, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, điều chỉnh góc độ xoay ghế. Tay trái tự nhiên đặt ở trên bàn, khôi phục trạng thái bình thường.

Anh đầu tiên gọi cho Trần Trản một cuộc điện thoại, cấp dưới một bên nín thở, trong tiềm thức nghĩ sẽ nghe được một hồi phẫn nộ cũng nghi ngờ.

Trên thực tế lại như một cuộc trò chuyện bình thường, hai bên đều rất bình tĩnh, Ân Vinh Lan từ đầu đến cuối đều không nói xin lỗi, ngược lại chỉ bàn về việc hằng ngày.

Sau khi chấm dứt điện thoại, Ân Vinh Lan ngẩng đầu nhìn cấp dưới: "Đi kêu người ép hot search xuống."

Sự tình này vẫn còn đường vãn hồi.

Bình thường Trần Trản sau khi đăng chương xong sẽ xem bình luận, nhân tiện lướt weibo một chút. Buổi sáng cậu đã đăng weibo, cơ bản thời gian kế tiếp sẽ tập trung làm việc.

Cuộc trò chuyện vừa rồi đã chứng minh ý tưởng của anh.

Ngữ khí của Trần Trản vẫn như bình thường, cũng không có từ ngữ ám chỉ.

'Chủ động' giành lại quyền nắm giữ về tay mình.

Có được kết luận như vậy, Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, không khỏi khẽ thở dài, anh cần phải thừa nhận trong thời gian ngắn tới.

Trời không tuyệt đường người, giống như dự đoán, chương mới của Trần Trản cũng không đề cập qua nội dung bạo kinh gì, lường trước sẽ không tạo ra dao động quá lớn, nên cũng không chú ý bình luận.

Bất quá cậu không phải cắm đầu vào công việc mà là tạo ra cơ gọi làm việc.

Còn ba ngày nữa là đến tết, Trần Trản soạn một tin nhắn: Tết Âm Lịch sắp đến, sợ trên đường đi chúc tết sẽ kẹt xe, Trần Trản liền chút tết trước cho ngài.

Từ lúc đi về từ thành phố Chá Hải liền đem danh thiếp ghi toàn bộ vào điện thoại, lựa chọn gửi một lượt.

Hệ thống luôn phun tào việc này, luôn mãi nhấn mạnh rằng làm những việc này không bằng đi viết văn.

Trần Trản cười nhẹ nói: "Đây là đang thả mồi câu."

Mấy chục tin nhắn miễn phí này đến tối cũng được hồi báo. Trong đó có một ông chủ công ty hỏi cậu có hứng thú với việc quảng cáo nhãn hiệu không.

Làm một cuộc quảng cáo, không xác định được tình huống này tốt hay xấu, nhưng dễ dàng là mất độ hảo cảm của fans, Trần Trản suy xét một hồi sau đó lại cự tuyệt.

Ông chủ cũng không sinh khí, ngược lại tung ra một cành ô liu: "Làm đại diện thì sao? Bất quá chỉ làm trong ba tháng, kế tiếp còn muốn xem doanh số."

Trần Trản nói thật: "Tôi sẽ không phát triển theo hướng tiến vào giới giải trí, lực ảnh hưởng trong tương lai cũng sẽ có giới hạn."

"Không sao," ông lão cười nói: "Đây chỉ là một nhãn hiệu nhỏ vừa mới tung ra thị trường, phong cách của người bình thường không làm được."

Cố ý ngừng vài giây, Trần Trản mở miệng đề nghị yêu cầu xem trước sản phẩm.

Ông lão đáp ứng cũng thật sảng khoái, bảo cậu đưa địa chỉ, qua hai ngày nữa liền sẽ gửi qua.

Hệ thống cảm thấy không thể tưởng tượng được: [Vậy mà cũng có người tìm đến cửa?]

"Ừ."

Một chữ đáp lại có chút lãnh đạm.

Kỳ thật Trần Trản đã dự tính tương lai mấy ngày tới sẽ có mấy người liên hệ cậu, ở Thác Hải đã làm quen mặt, quý nhân lại hay quên, hiện tại gửi tin nhắn cũng là vì nhắc nhở bọn họ về sự tồn tại của mình.

Giá trị thương mại trên người cậu cũng không thấp, ngoại từ trò chơi lúc trước hợp tác cùng Hướng Tây, vẫn chưa tiến hành quảng bá rộng rãi, người qua đường vẫn còn cảm thấy mới mẻ. Chỉ cần sản phẩm không tệ, lại có khuynh hướng tuyển chọn người đại diện có độ hot tương đối cao, so với mời một nghệ sĩ không nổi tiếng, thì mời cậu còn có khả năng cao hơn.

Cuộc đối thoại của hệ thống và Trần Trản thường kết thúc do hệ thống im lặng trước.

Nhưng lần này lại khác.

[Hệ thống: Tôi muốn về hưu.]

Âm thanh trầm ổn có sức sống vang lên, Trần Trản bình tĩnh nói: "Tiếp tục nói."

[Hệ thống: Xin nghỉ bệnh.]

Đi theo một ký chủ như vậy, cố tình đi làm một buổi kiểm tra tinh thần, xác định được phương diện có vấn đề, sau đó có thể xin nghỉ hưu.

Trần Trản trầm mặc một chút, nói: "Chúc mừng ngươi."

[Hệ thống: Nhờ phúc, nhờ phúc.]

Đối thoại đột nhiên im bặt, Trần Trản suy đoán nó đã vội vã rời đi không kịp chờ làm xong thủ tục từ chức, cũng được, năm mới đổi gió mới.

Bước đi trong mưa là tự hành hạ chính mình, đi ra ngoài trong trời tuyết cũng lại là một tư vị không vui vẻ gì.

Bởi vì việc viết văn, Trần Trản rời khỏi ngôi nhà ấm áp, bước đi trên nền tuyết mềm mại.

Còn chưa ra khỏi tiểu khi, một trận gió lạnh thổi qua, Trần Trản nháy mắt cảm thấy đầu óc mình như bị lừa đá, buổi tối thế này mà lại đi ra ngoài ngắm trời tuyết. Một lần nữa chạm chậm về phòng, ông lão nghe được âm thanh thình thịch trên lầu, cố tình mở cửa liếc mắt một cái.

Gương mặt đỏ bừng, không biết là do bị đông lạnh hay là do chạy bộ, ông lão thấy thế sửng sốt một chút: "Vận động?"

Trần Trản cười gượng hai tiếng, xua xua tay về phòng.

Cũng thật buồn cười, trong hoàn cảnh ấm áp thế này, cậu đột nhiên cảm thấy ngồi ở nhà gõ chữ cũng là một loại hưởng thụ, chẳng sợ việc không có ý tưởng.

Không thể dừng việc ra chương được, Trần Trản ngồi trước máy tính, tốc độ gõ chữ so với bình thường chậm hơn rất nhiều---

Nữ thần đang trong thời kỳ sự nghiệp phát triển, sau khi đính hôn vẫn chưa tổ chức hôn lễ.

Cô ấy không kết hôn, kế hoạch của tôi làm sao thành được.

Vì muốn cô ấy ngay thời điểm nổi tiếng như vậy mà kết hôn, tôi quyết định đánh một cuộc chiến.

Liên tiếp ba ngày canh ở trước cửa Lâm thị, cuối cùng cũng chờ được việc Lâm Trì Ngang ra ngoài không mang theo vệ sĩ. Cách mấy chục mét, lòng tôi có một loại cảm giác bị xé rách.

Hắn vĩnh viễn là tây trang giày da, thần thái kiêu căng, làm cho người khác cảm thấy tự ti.

Bởi vì tôi gửi tin nhắn quấy nhiễu nên phải vào cục cảnh sát, nên hắn đã biết sự tồn tại của tôi.

"Lại là cậu?" Âm thanh lạnh nhạt tràn ngập sự chán ghét.

"Chỉ là đính hôn, Khương Dĩnh còn chưa phải là phụ nữ có chồng, tôi có quyền theo đuổi."

Lâm Trì Ngang cười nhạo một tiếng: "Phép khích tướng?"

Bị nhìn thấu tâm tư, trong lòng tôi cảm thấy căng thẳng.

"Tuy rằng tôi không biết cậu có chủ ý gì," hắn cười châm chọc: "Nhưng tôi ghét nhất là bị uy hiếp."

Tôi ngẩn người: "Cho nên?"

Hắn bước qua người tôi, chỉ để lại cái liếc nhìn thoáng qua.

Sau ba tháng, ngay cả tin tức nói bóng nói gió việc nữ thần kết hôn cũng không được công ty truyền thông nào tung ra.

Mới đầu cho rằng hắn sợ tôi sau lưng giở trò quỷ nên mới lùi lại việc kết hôn, sau lại cảm thấy không đúng, cố tình đi tìm chuyên gia cố vấn tình cảm.

Cuối cùng đưa ra kết luận, nhà gái còn đang rối rắm, nhà trai lại không muốn làm trì hoãn sự nghiệp của đối phương, mới không hẹn mà coi tôi như một cái cớ.

Ý tưởng trước đây đã ầm ầm sụp đổ, kế hoạch dự phòng không biết đến năm tháng nào mới có thể có… Nếu so với việc làm quân cờ trong tình yêu của bọn họ không bằng trở thành kết tinh tình yêu!

Trời tuyết thích hợp ngủ sớm, Trần Trản đăng xong chương liền chui vào trong ổ chăn ấm áp.

Đêm khuya thì càng có nhiều người đọc truyện cùng chơi game.

Cậu ngủ đến an ổn, nhưng khu bình luận lại không thanh nhàn như vậy.

"Lâm Trì Ngang mỗi lần lên sân khấu đều là nhân vật được miêu tả nhiều hơn ảnh hậu."

"Không sai, bề ngoài trước sau đều thật tinh xảo, nói chuyện trước sau lạnh băng, tươi cười trước sau trào phúng, rất nghi ngờ tác giả lấy đâu ra từ ngữ miêu tả hắn nhiều như nước như vậy."

"Ác độc! Lâm tổng tài đoạt đi nữ nhân tác giả yêu thương, tác giả liền cùng hắn pha nước!"

Rạng sáng Trần Trản bị một cuộc điện thoại đánh thức.

"Điên rồi sao?" Thấy rõ số điện thoại, giọng nói Trần Trản hơi khàn khàn, pha lẫn chút ý giận.

Đầu bên kia cũng ẩn ẩn âm thanh lạnh lẽo không thua kém: "Sắp đến tết rồi cậu không thể nghỉ ngơi một lúc sao?"

Trần Trản theo bản năng nhìn hot search, không thấy tên Lâm Trì Ngang, không khỏi nhíu mày: "Bị chứng vọng tưởng bị hại sao?"

Lâm Trì Ngang cười lạnh: "Nhìn kỹ."

Trần Trản lướt từ đầu đến cuối, cơ bản chỉ là về minh tinh và năm mới.

"Thứ mười ba." Lâm Trì Ngang nhắc nhở.

Trần Trản xoa xoa mắt tập trung vào---

#chống lại pha nước thịt#

[Lâm Đại Bạch: Tôi mặc kệ, về sau khi tác giả viết đến Lâm Trì Ngang đừng dùng nhiều từ miêu tả nữa, nếu không đừng trách không báo trước.]

[Chuột Cùng Miêu: Cái gì tốt thì cũng vừa phải thôi, tôi không có hứng thú với bộ tây trang của tổng tài.]

[A Phiêu Tiểu Khả Ái: Chống lại pha nước thịt, mỗi người đều có trách nhiệm.]

…..

Ánh mắt tạm dừng vài giây, dùng tay che đôi mắt từ từ thở dài, dân mạng so với cậu càng có thiên phú viết văn.

"Nghĩ về điểm tốt đi," Trần Trản do dự một chút, chậm rãi mở miệng: "Thanh danh không lấy tiền lẻ năm trước đã được rửa sạch rồi."

Lời còn chưa dứt, bên kia đã treo điện thoại trước.

Trần Trản ngồi dậy xoa xoa giữa mày, cơn buồn ngủ dần dần tan đi.

Cửa sổ không đóng kỹ, gió lạnh thổi vào làm cậu hắt hơi liên tiếp hai cái, Trần Trản nhìn trần nhà phát ngốc, suy tư đến việc cuối cùng là có người đang mắng cậu.

Trên thực tế, người mắng cậu không đếm xuể, bất quá người muốn lấy lòng cũng có một vị.

Ân Vinh Lan quyết định xin lỗi vào ngày giao thừa.

Anh và Trần Trản cũng không có họ hàng gì, cùng nhau trải qua đêm giao thừa cũng là một lựa chọn không tệ; Thứ hai từ cựu nghênh tân, nếu vậy thì khả năng được tha thứ cũng khá lớn.

Vì thế Ân Vinh Lan cố tình bao trọn một khách sạn xa hoa nhất thành phố, liên hệ nghệ sĩ violon nổi tiếng biểu diễn.

Không chỉ thế còn nổi lên lòng tham, đặt trước loại hoa tươi tốt nhất vận chuyển máy bay về đây.

Làm việc lớn như vậy tất nhiên sẽ bị chú ý tới. Giữa trưa khi ở nhà ăn, một vị nữ đồng nghiệp xinh đẹp bám theo vị trợ lý tổng tài mới lên chứ không lâu là Tiểu Triệu: "Nghe nói tổng tài bao hết một khách sạn để mời một người đi ăn, có phải thật không?"

Tiểu Triệu cười thần bí, tùy tiện ăn hai ngụm cơm, trước khi rời đi làm một động tác im miệng.

Cậu vừa đi, nữ đồng nghiệp liền nói chuyện với một người khác: "Nói cho anh một bí mật, ông chủ lớn tiêu tiền như rác, bao hết một cái khách sạn lớn còn mời đến một nghệ sĩ violon."

Tâm tư của vị đồng nghiệp kia hơi động, tan tầm khi cùng một vị đồng nghiệp khác nói chuyện, giản lược giải thích: "Tổng tài đang muốn cầu hôn."

Lúc này có người thứ ba gia nhập, sát lại nói: "Là thật. Tôi có một người bạn làm ở khách sạn Đức Mã, nghe nói hôm qua vừa mới nhập về một số lượng hoa hồng vàng."

Nữ đồng nghiệp buồn bực: "Nhưng tôi lại nhớ hoa hồng vàng là biểu thị cho sự xin lỗi."

Ngày hôm sau, công ty liền truyền tai nhau việc tổng tài phạm vào một sai lầm mà tất cả đàn ông đều sẽ phạm, vì để hòa giải với bạn gái, chuẩn bị cầu hôn.

Tin tức bát quái sẽ truyền đi với tốc độ không thể tưởng tượng được.

Nữ đồng nghiệp kia có một người em gái, đang làm ở tập đoàn Lâm thị, khi đang cùng em gái nói chuyện, vừa vặn bị Lâm Trì Ngang đi ngang qua nghe được.

Không bị tin tức này mê hoặc, đại khái đoán ra nguyên nhân, Lâm Trì Ngang ôm tâm tư nghiền ngẫm đã nhắn tin cho Trần Trản:

[Nếu một người có quan hệ không tệ lừa gạt cậu sau đó lại cầu hôn, cậu sẽ làm gì?]

Thật mau đã có tin trả lời:

[Còn phải xem nước mình có ủng hộ minh hôn* hay không?]

-----------
Lời tác giả:

Gõ bảng đen, chương trước có một id 'Bên Hồ Cây Liễu', các tiểu thiên sứ có phải đã quên là ai rồi hay không, quay lại chương 3 đi.
------------
*: Trung Quốc vào thời xa xưa thường có tục kết hôn cho nam hoặc nữ đã khuất mà vẫn chưa lập gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia