ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 37: Người còn sống

VTHY2K4

Đối mặt với lễ vật sáng tạo này, Trần Trản thực cảm động, chuẩn bị bắt đầu sử dụng từ ngày hôm nay.

Bởi vì buổi tối phải bàn hợp đồng với khách hàng, Ân Vinh Lan còn muốn đi sân bay đón người, ăn xong bánh kem cũng không ở lại lâu.

Cấp dưới cười xe ven đường dưới tiểu khu, mới vừa ngủ gật, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức tỉnh táo lại.

Ân Vinh Lan lên xe cài xong đai an toàn: "Đưa hợp đồng cho luật sư kiểm tra lại có vấn đề hay không."

Cấp dưới gật đầu: "Đã phân phó xong."

Đi trên đường không bao lâu lại gặp phải đèn đỏ, lúc này cấp dưới mới chú ý đến Ân Vinh Lan, do dự hỏi: "Hôm nay ngài đã thẳng thắn nói chuyện chưa?"

"Hôm nay sinh nhật cậu ấy, đề tài này sẽ làm mất hứng."

Lại chạy tiếp một đoạn, Ân Vinh Lan từ vào ghế, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương.

Cấp dưới đoán anh vì chuyện này mà đau đầu, quả nhiên không bao lâu, nghe được đối phương thấp giọng lẩm bẩm: "Đáng tiếc là không có phương án hoàn mỹ để giải quyết."

Trầm mặc một lúc, cấp dưới nảy ra ý tưởng: "Bằng không nói… Ngài có một người em song sinh, tên Ân Khô Lan?"

Nói xong lại không nghe đáp lại, nhìn cấp trên biểu tình nhàng nhạt, cấp dưới liền biết… Tiền thưởng tháng này đã chết.

.

Tiệc sinh nhật không bao lâu cũng kết thúc, Trần Trản hỗ trợ dọn bàn. Ông lão rất ngại những thứ béo ngậy, bảo Trần Trản mang bánh kem còn dư về.

Trần Trản cũng không thích bánh ngọt, nhìn bánh kem còn lại không biết giải quyết thế nào.

Tiếng đập cửa làm cậu dâng lên ánh mắt mong đợi, cho rằng ông lão đổi ý, quyết định giúp đỡ chia bới một hai phần.

Phía sau cửa là một phụ nữ tóc vàng, kinh nghiệm của nguyên thân khi học hóa trang hiện lên trong nháy mắt, Trần Trản đưa ra phán đoán: "Khương Dĩnh?"

Tháo khẩu trang xuống, lấy cái ghế ngồi xuống góc tường, tính toán ngoài cửa sổ có rèm, không có khả năng bị chụp được.

Thất thế Trần Trản chế nhạo nói: "Gần đâu tiêu đề tin tức đều rất đặc sắc, Khương nữ sĩ có muốn cống hiến một tin không?" Nói đến đây ánh mắt hơi động: "Ví dụ như <Ảnh hậu cùng fan độc duy đang độ xuân về>, hoặc là <Ruồng bỏ vị hôn phu đi xây dựng tổ ấm tình yêu."

Khương Dĩnh bình tĩnh nói rằng đã dùng flycam kiểm tra trước, đảm bảo không có phóng viên.

Trần Trản hơi bĩu môi, không hổ là nam nữ chính, đến phong cách cũng giống nhau.

Rót một ly nước ấm để lên bàn cho cô, trở lại ngồi sô pha đối diện: "Đến đây có việc gì?"

"Về việc năm ngoái cậu có viết một đoạn văn…"

Nghe được từ 'năm trước', Trần Trản nhịn không được hơi sửng sốt, chân chính đã vượt qua một năm.

Khương Dĩnh hơi nhướng mày, nhan sắc cô rất có tính xâm lược, khi nhướng mày làm người ta không dám nhìn thẳng: "Trg truyện đã nhắc cậu từng đi bái Phật, khẩu cầu được đầu thai trở thành con tôi."

Trần Trản đoán ra đề tài kế tiếp, dẹp bỏ băn khoăn: "Tai họa để lại ngàn năm. Chờ đợi trong thời gian dài với tôi mà nói là một chuyện không hề khó khăn."

"Nhưng vị hôn phu của tôi là có bóng ma tâm lý với việc này." Khương Dĩnh chậm rãi nói: "Nhưng việc này lại tương phản với ý nghĩ của tôi."

Cô là một người tương đối thực tế, đầu tiên là gia nghiệp phải co người kế thừa, trong tiềm thức của một người bà cũng muốn có một đứa cháu trai, bản thân cô cũng không muốn con gái của mình sinh ra phải có gánh nặng trên lưng, chỉ cần là một nữ nhân mạnh mẽ tự bước đi trên con đường của mình.

Trần Trản ít nhiều cũng có thể đoán ra: "Nữ nhi ngàn kiều vạn sủng, nam nhân tranh giành thiên hạ."

Khương Dĩnh uống ngụm nước, hơi hơi gật đầu.

Trần Trản thờ ơ, nhún vai tỏ vẻ thì có liên quan gì đến mình.

"Thay đổi cái nhìn," Khương Dĩnh nhíu mày: "Tránh việc nếu thật sự có con trai, có người sẽ bị dọa ngất ở phòng sinh."

Trước giờ Trần Trản đã có rất nhiều 'công trạng vĩ đại', vạn nhất một ngày nào đó lại nổi lên thói cũ, tự đưa mình vào đường chết, Lâm Trì Ngang phỏng chừng thật sự nổi lên bóng ma tâm lý với bé trai.

"Cô khả năng có chút hiểu lầm," Trần Trản đứng lên mở máy tính ra: "Văn của tôi thuộc phong cách tả thực, không thể bởi vì một cá nhân mà thay đổi."

Sau khi màn hình sáng lên, cậu đem một đĩa bánh kem đặt trước mặt Khương Dĩnh: "Ăn đi."

Thể chất Khương Dĩnh không dễ béo, nhìn đến miếng bánh kem trước mặt, chân mày vẫn không nhịn được nhướng lên.

"Đây xem như là giao dịch?"

Trần Trản cười mà không nói.

Cô đưa một miếng bánh vào miệng, Trần Trản mở hai chương buổi sáng mình đã lưu ra: "Kỳ thực cô cũng không cần đến đây một chuyến."

Nói xong không nghe được đáp lại, quay đầu nhìn, Khương Dĩnh cư nhiên ăn hết một đĩa bánh kem.

"Đã lâu không ăn đồ ngọt," Khương Dĩnh bình tĩnh nói: "Ngẫu nhiên ăn nhiều một chút."

Vừa nói vừa đi đến chỗ máy tính, xem nội dung chương tối nay chuẩn bị đăng lên--

Bị giam mấy ngày, khi thấy lại mặt trời, tôi có chút cảm giác hơi bài xích.

Vài phương án lần trước đều thất bại, không thể không tìm ra đường khác. Vắt hết óc suy nghĩ, càng cảm thấy không thể nào xuống tay.

Đúng lúc này, tôi đột nhiên thấy thư viện bên cạnh một trường đại học, Sách có thể dẫn dắt nhân loại, có lẽ tôi có thể tìm được đáp án từ trong sách.

Tốn một ngày để đọc sách, từ binh pháp Tôn Tử đến mẹ chồng nàng dâu đại chiến, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Đang lúc muốn bỏ cuộc, cuốn tiểu thuyết võ hiệp trong tay lại mang đến linh cảm.

Bên trong sách đề cập đến một cô gái yêu vị hôn phu cũ của mẹ mình.

Một lúc sau lại đọc thêm một quyển tiểu thuyết quỷ hút máu cũng có cùng loại tình tiếc như vậy! Con gái nữ chính cuối cùng lấy người đã từng theo đuổi nữ chính.

Này quả thực là quá tuyệt vời!

Chứng minh tôi còn hy vọng!

…..

Khương Dĩnh không xem tiếp nữa, quay đầu lại, ánh mắt chứa đựng sự sợ hãi sâu thẳm.

Trần Trản thong dong nói: "Đoạn thời gian trước đây tinh thần tôi có vấn đề." Cậu tựa hồ rất ít có thời gian rảnh rỗi, đi đi lại lại bắt đầu tưới hoa: "Tin rằng chương mới này sẽ giải quyết phần nào bối rối của cô."

Khương Dĩnh tạm thôi nhăn mày.

Trần Trản quét mắt lên điện thoại kế bên: "Kỳ thật gọi điện sẽ tiện hơn." Nói rồi bỗng nhiên dừng lại: "Cô muốn tận mắt nhìn thấy tôi viết văn, muốn chắc việc này đã có thể hạ màn?"

Khương Dĩnh cũng không phủ nhận, rốt cuộc không một ai dám thiếu cảnh giác trước mặt Trần Trản, cuối cùng khóe miệng cong lên: "Làm phiền hiện tại đăng chương đi."

Vì giảm bớt thời gian ở chung, Trần Trản không chút để ý mà trực tiếp gửi đi.

Năm trước cư nhân mạng ăn dưa có hứng thú rất cao, thường ít nhất tới lui một tiếng lại thưởng tiền mới có thể lên bảng xếp hạng, lần này lại rồi nhanh lên hot search:

"Tôi thật sự rất muốn biết về sau ai dám trước mặt Lâm Trì Ngang chúc hắn nam nữ song toàn."

"Kỳ thật hai quyển này tôi đều đã xem qua."

"Lý trí phân tích, sinh con trai an toàn hơn là sinh con gái."

……

Trên mạng độ thảo luận không cao, thật mau đề tài này đã bị đẩy xuống. Chương mới này với họ mà nói là thuộc kiểu điều hòa sinh hoạt, một nốt nhạc liền qua đi.

Trần Trản không chú ý bình luận, sau khi Khương Dĩnh rời đi không lâu, cậu liền đi dạo phố, tấp vào một cửa hàng văn phòng phẩm, vơ vét đủ loại bưu thiếp.

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của ông chủ, cầm một túi bưu thiếp tiếp tục đi dạo.

Thắng lợi trở về, một đống bưu thiếp bị vứt lên bàn, màu sắc rực rỡ như những mảnh hình ghép nhỏ, trh như khảo nghiệm sự kiên nhẫn.

Trần Trản theo thứ tự vẽ hình dáng búp bê bùa hộ mệnh lên, hoặc một nhân vật xấu đến quỷ dị, sau đó ký tên ở cuối.

Năm mới sắp tới, bưu thiếp trừu tượng tặng fans cũng coi như một phúc lợi nhỏ.

[Hệ thống: Có thể đặt làm. Vẽ tranh thật phiền toái.]

Trần Trản: "Thời gian còn dài, không cần tiêu tiền uổng phí."

Tranh cậu vẽ phải có sức hấp dẫn hơn những nhân vật truyện tranh được in đơn thuần kia.

Hệ thống không cãi lại vấn đề thẩm mỹ, lại lần nữa im lặng.

Trần Trản tiêu tiền phải vào những việc mấu chốt, tuy rằng không tiêu tốn vào việc nhập bưu thiếp nhưng lại liên hệ nhà xưởng sản xuất móc chìa khóa tương đối thực dụng. Tiền đặt cọc còn tiền giao hàng, phỏng chừng kế tiếp cậu chi ra cũng không phải ít.

Tốn hai ngày, chuẩn bị hầu như xong hoàn toàn công việc, liền lên weibo chuyển phát một đường link rút thăng trúng thưởng. Sắp tới có không ít những weibo nổi tiếng cũng có hoạt động rút thăm trúng thưởng, quà tặng của Trần Trản so với bọn họ tựa như Thái Sơn và lông hồng.

[Hệ thống: Tôi cảm thấy xấu hổ thay cậu.]

"Phương thức khác nhau," Trần Trản lý trí nói: "Đây là lấy số lượng để thắng."

Cậu chú trong mọi người đều vui vẻ.

[Hệ thống: Đừng quên kem lót quá hạn kia, có thể giúp cậu tăng thêm may mắn kiếm tiền.]

Nghe vậy Trần Trản cười cười không nói tiếp, phỏng đoán rằng mỗi hệ thống đều có tiềm chất trở thành thương nhân lòng dạ hiểm độc, lén lúc tăng thêm đề phòng.

Đại đa số đều bởi vì bản chất miễn phí, dân mạng cũng không có bình luận chỉ trích, còn tích cực chia sẻ.

Khi hoàng hôn nhân viên đều đã về hơn nửa, nhưng tổng tài vẫn còn ở lại công ty tăng ca.

Cấp dưới ở nơi Ân Vinh Lan không thấy trộm thở dài… Đây đều là do ngày thường lo đi giao lưu với bạn bè mà lơi lỏng công tác, thời gian nghỉ ngơi cũng không quên đăng ký một tài khoản tham gia rút thăm.

Vừa vặn nhận được điện thoại xuống lầu lấy cơm hộp, cấp dưới một bộ dáng khám phá hồng trần chạy đi, lấy cơm xong ngồi xuống ven đường hút điếu thuốc hòa hoãn tâm tình.

Một mặt nhẹ nhàng phun khói, một mặt lướt điện thoại cảm thán tình bạn 'thần tiên', đồng tử trong nháy mắt đột nhiên co rút.

Bản thảo năm trước minh tinh tham gia tiệc tối bay đầy trời, rất nhiều hotsearch đều bị ép xuống. Năm phút trước, tiêu đề mấy ngày trước luongej đọc còn không đến trăm vạn đột nhiên bị đẩy lên, theo sau đó là một chữ 'bạo' đỏ chót.

#Xin lỗi Trần Trản#

Phát hiện đầu tiên chính là một dân mạng bình thường, hoàn chỉnh sao chép một chương, hơn nữa ở đầu mỗi đoạn còn tô đỏ, phía sau ghi thêm một hàng chữ nhỏ: Mời mọi người đọc liền lại.

[Thôi Đại Tráng: Mấy ngày trước đã phát hiện, nhưng tôi không nói bởi vì muốn xem kết cụ người kia.]

[Thôn Khẩu Nhất Chi Hoa: Ôm chặt tiểu tỷ muội lầu trên, ký túc xá chúng tôi có bốn người, đều có ý nghĩ giống vậy.]

[Hug: Đã lên hotsearch, mấy ngày nay nghẹn chết tôi, còn tưởng chỉ có tôi biết bí mật này.]

[Cảnh Thiên Nhạc: Thần tán thành.]

Trong lòng cấp dưới lộp bộp một tiếng, cố ý nhìn thời gian đăng chương, Trần Trản đăng vào lúc ông chủ còn ở thành phố Chá Hải.

Sẽ không trùng hợp vậy chứ?

Bất quá sau thời gian nửa điếu thuốc, đề tài mới lần thứ hai đẩy lên:

#trả thù#

Dân mạng ăn dưa tích cực thảo luận không biết không đúng hạn xin lỗi sẽ bị trả thù kiểu gì.

[Bên Hồ Cây Liễu: Đương sự khẳng định không xin lỗi, đừng hỏi vì sao tôi biết.]

[Thổ Cầu Chi Vương: Căn cứ vào lúc Trần Trản làm những việc đó, tôi đoán cậu ta sẽ đem người kia này kia kia nọ.]

[Tóc của Mario: Ý nghĩ của lầu trên thật đáng sợ. Cá nhân tôi cho rằng Trần Trản sẽ không hư như vậy, nhiều lắm là đem người kia viết vào trong sách.]

Càng về sau bình luận càng đáng sợ, cấp dưới như tỉnh lại từ trong mộng, nhanh chóng ném tàn thuốc vào thùng rác, ngồi thang máy vọt tới tầng cao nhất.

Ân Vinh Lan ngồi trên ghế xoay, đối mặt với cửa sổ sát đất, từ bóng dáng như một quân cờ được điêu khắc.

--- Muốn xem lại chương mới lần nữa không?

Tôi đang chơi game.

-- Đây là bút ghi âm mới nhất được đưa ra thị trường.

Cảm ơn.

… Vô số câu đối thoại như tuyết rơi xuống trên đầu.

"Tổng, tổng tài…" Cấp dưới nuốt nước miếng, cẩn thận bước lên.

Toàn bộ văn phòng trở nên im ắng, cấp dưới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào vai anh: "Tổng..."

"Đừng chạm vào tôi."

Ngữ khí không nặng nhưng lại làm nhân tâm cả kinh, cấp dưới từ sườn mặt có thể thấy rõ biểu tình của Ân Vinh Lan giờ phút này, vốn dĩ là một biểu tình ôn nhu giả dối lại phủ lên một tầng băng tuyết, ngưng đọng lại.

"Tôi đã chết."

"...."

--------
Lời tác giả:

Cái gọi là vấn đề nam nữ, Khương Dĩnh dù sao cũng là gả vào nhà hào môn, còn có vấn đề giữa mẹ chồng nàng dâu, tham chiếu vào đại bộ phận những cô gái gả vào hào môn, đều sẽ gặp khó khăn trên phương diện này.

Việc này không có liên quan gì đến với kỳ thị nam nữ!!! Đây chính là thiết lập của cô ấy, lấy sự nghiệp làm trọng thì phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Lại lần nữa nhấn mạnh, thiết lập mà thôi, mong mọi người đừng bay cao quá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info