ZingTruyen.Asia

Sau Khi Nam Phu Pha San

Khi Lâm Trì Ngang đang vui mừng thì Trần Trản đang ở nhà bổ sung bản thảo của bộ tiếp theo.

Nghĩ đến cậu dùng điều này để đổi bộ phim cho anh, Ân Vinh Lan uống trà, thất thần nói: "Lấy vị hôn thê làm tấm bia không giống tác phong của Lâm Trì Ngang."

Trần Trản cười cười nói: "Chưa bao giờ yêu đương sao?"

Ân Vinh Lan thẳng thắn gật đầu.

Trần Trản phân tích nói: "Nếu như truyện của tôi gây bất lợi cho Khương Dĩnh thì tôi sẽ bị fans của cô ta công kích; nhưng khi đặt trên người Lâm Trì Ngang, hắn sẽ gặp phải bạo kích đến từ người nhà và bạn giám"

Nghe cậu nói rõ ràng, Ân Vinh Lan hơi nhíu mày: "Kinh nghiệm thật phong phú."

Trần Trản: "Chỉ là suy luận thôi." cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Trong truyện cũng có thể nhìn ra."

<Sám Hối Lục> có đủ loại hồi ức, những lời này hoàn toàn là có đủ luận chứng.

Không nói gì nhìn nhau, nội tâm thưởng thức lẫn nhau, Trần Trản quay mặt đi, chủ động kết thúc đề tài tiêu cực này.

Nhà Trần Trản rõ ràng không có đủ đồ ăn thừa để thỏa mãn con chó đang nằm dài cạnh cửa, từ buổi sáng đến giờ thỉnh thoảng nó sẽ kêu lên hai tiếng. Tránh làm phiền hàng xóm, Ân Vinh Lan không lưu lại ăn cơm trưa, dắt chó rời đi.

Trước khi anh rời đi, Trần Trản dựa vào cửa lắc đầu: "Mang theo con chó lớn như vậy, phỏng chừng phải bắt xe."

Xem ra không thể tiết kiệm được số tiền này rồi.

Ân Vinh Lan: "Tôi đã nói chuyện với người bạn rồi, chút nữa cậu ta sẽ lại đây đón tôi."

Trần Trản xua xua tay: "Có việc gì thì cứ liên hệ."

Tính từ đầu đến giờ, Ân Vinh Lan ở trước mặt Trần Trản đắp nặn ra ít nhất năm người bằng hữu không có thật, nhưng mà những người bạn này đều có chức vụ cao.

Lái xe đến đón cấp trên, nghĩ đến cuối tháng nhận được tiền lương, khôi phục lại nụ cười đối mặt với cuộc sống gian nan.

"Đi siêu thị trước."

Xe dừng ở ngoài siêu thị, Ân Vinh Lan để cấp dưới trông chó, còn mình thì đi vào trong mua thức ăn cho chó. Trên đường về ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Trì Ngang, hắn đang ôm một đống pháo từ cửa hàng đi ra.

Cấp dưới cũng nhìn thấy, kinh ngạc nói: "Trên tin tức cũng không có nói tổng tài Lâm thị định kết hôn!"

Ân Vinh Lan ước chừng đoán được cái gì, thở dài: "Đi thôi."

Trong căn nhà nhỏ mấy ngày, chợt trở lại khung cảnh quen thuộc, con cho không nhịn được vui mừng. Ước chừng là nó quá kích động, thỉnh thoảng gào lên mấy tiếng, đến tận buổi tối mới hoàn toàn dừng lại.

Ân Vinh Lan lại mất ngủ, vốn dĩ là giấc ngủ không được tốt, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, luôn có một cảm giác rơi xuống đáy biển, hít thở không thông.

Nằm hồi lâu, nhìn lại thời gian mới qua một tiếng.

Đối với tình bạn cằn cỗi duy nhất, tất nhiên là sẽ hỏi thăm Trần Trản đang làm gì. Không ngờ sau khi nhắn tin được một giây Trần Trản đã trả lời: "Nghe radio."

Nhân tiện chia sẻ một cái liên kết.

Ân Vinh Lan nhấn vào phát hiện đây là một tiếc mục radio đêm khuya, lượng tải xuống không tệ, phía dưới có bình luận nói rằng rất giống tiếng Trần Trản.

Cố tình đè thấp âm lượng khiến từng câu chữ có từ tính, cùng ngày thường nói chuyện có chút khác nhau, suy đoán của người này nói không chừng là thật.

Nghe xong hai tập, Ân Vinh Lan có thể khẳng định là cậu.

Nội dung chủ yếu của radio là giáo huấn đạo đức, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao cậu lại không tuyên truyền, một trong những người nghe biết được thân phận của cậu, kênh radio này liền nổi. Theo như cậu đánh giá, dùng âm thanh tương tự bản thân bảy tám phần sẽ hấp dẫn được không ít người.

Sau khi kể lại đầu đuôi một câu chuyện xa xưa xong liền cảm nhận được vài phần mệt mỏi.

[Hệ thống: Doanh số bán hàng khá ổn, ký chủ không cần cố sức như vậy.]

Trần Trản kiểm tra lại tiền lời: "Mấy ngày nữa cần phải dùng đến tiền."

Năm trước ở thành phố Chá Hải dự định sẽ tổ chức một buổi đấu giá, năm nay trùng hợp vừa vặn với đại thọ bảy mươi tuổi của người sáng lập tập đoàn Phong Hạc, lão gia tử sẽ bán đấu giá một bộ danh họa, cuối cùng sẽ lấy danh nghĩa của tập đoàn quyên góp. Bản thân ông cũng là một người có danh vọng, đến lúc đó sẽ có không ít người có thân phận quyền quý đến tham dự.

Đây là một cơ hội tốt để mở rộng nhân mạch.

Đại thọ cùng với buổi đấu giá ít nhất cũng phải tốn hai ngày, lộ phí đi lại cùng khách sạn không hề rẻ.

[Hệ thống: Tôi cũng có chút hiểu biết, thư mời đâu?]

Trần Trản không nhanh không chậm nói: "Sẽ có."

Căn cứ vào nguyên tắc không thể bắt một con cừu hai lần, Trần Trản lần này không có ý định nhờ Lâm Trì Ngang mà lại liên hệ Vương Thành.

Bộ web drama vừa mới tung ra không lâu trước đây, lượng người xem cũng không tệ, nam chính là nghệ sĩ hắn nâng đỡ cũng nổi được một phen, Vương Thành vẫn còn đang duy trì tâm trạng xuân phong đắc ý.

Khi nhận được điện thoại, hắn rất sảng khoái đáp ứng.

Không thừa nói đục thả câu đưa ra điều kiện cho Trần Trản như dự kiến.

Vương Thành trăm phương nghìn kế xin thư mời để cấp cho các nghệ sĩ của mình, nhưng suy xét thân phận của Trần Trản và Ân Vinh Lan, xuất phát từ lợi ích lâu dài nên mới nguyện ý nhường ra. Trần Trản trầm mặc làm hắn nhận ra không ổn lắm, hắn nhất quán khéo đưa đẩy, chỉ nói: "Coi như cậu thiếu tôi một ân tình."

"Được."

"Đúng rồi, trên thư mời có tên," Vương Thành dặn dò một câu: "Đến lúc đó cậu nhớ lấy danh nghĩa công ty để vào cửa."

.

Thành phố Chá Hải đã có lịch sử văn hóa lâu đời, tốc độ phát triển kinh tế cũng không tính là quá nhanh, nhưng rất thích hợp để cư trú.

Chỉ ngồi máy bay một lát đã thấy rõ được bầu trời xanh hơn vài phần.

Những người được chân chính mời đến dự không phải danh môn vọng tộc cũng là nhà giàu mới nổi, tập đoàn Phong Hạc cũng đã sớm chuẩn bị cho họ ở khách sạn đắc nhất thành phố, Trần Trản một không thân phận hai không địa vị, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Trên phương diện đầu tư trước giờ cậu không tiết kiệm, vì gia tăng tiếp xúc, Trần Trản cũng chọn một phòng trong khách sạn này.

Khách sạn trang trí tráng lệ huy hoàng, nội thất trong phòng đều rất gây chú ý.

Hệ thống chủ động cảm khái: Tuyệt!

Trần Trản không muốn nói chuyện phiếm, kiếm tiền để bù lại giá tiền phòng lạnh như băng, không cẩn thận quan sát đã bắt đầu mở laptop gõ chữ----

Hy vọng của tôi lại một lần nữa bùng lên là khi đi ngang qua Cục Dân Chính nhìn thấy một cặp đôi đang cãi nhau.

Kết hôn cũng có thể ly hôn, huống chi đây chỉ là đính hôn.

Vì chế định ra một phần kế hoạch chu đáo chặt chẽ, tôi đã chuẩn bị suốt nửa năm, trước nhờ vào quan hệ tiến vào trường điện ảnh hóa trang. Điên cuồng theo đuổi thần tượng một đoạn thời gian, kỹ thuật hóa trang của tôi cũng không tồi, giáo viên khen tôi rất có thiên phú.

Trải qua khoảng thời gian không ngừng nỗ lực, năm đó tôi đã thi đậu tấm bằng trang điểm cao cấp.

Ngoại trừ ban ngày học hóa trang, thời gian sau đó tôi đều tận dụng hết. Tổng tài Lâm thị mỗi năm đều sẽ đi nước H khảo sát chi nhánh, vì thế tôi cực khổ học ngôn ngữ nước H. Thận chí mỗi tháng đều dành ra mỗi ngày đi nước H, chủ động tìm dân bản xứ bắt chuyện, cuối cùng nhận được tấm bằng ngôn ngữ chuyên nghiệp.

Khi học xong cũng không quên tích cực thỉnh giáo giáo viên phối âm diễn viên, làm sao để thay đổi giọng nói tốt nhất.

Hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, tôi liền bay đến nước H trước Lâm Trì Ngang mấy ngày.

Hóa trang che giấu bộ dáng cơ bản, dán thêm bộ râu quai nón tự làm, chợt thấy mình rất giống người bản địa.

Hắn sẽ đi qua con đường kia, tôi dọn trước một cái ghế gấp nhỏ, mang kính râm lên, bất chấp quy định bày hàng quán sẽ phải vào cục cảnh sát, nhanh chóng căng vải bạt lên.

Con đường rất hẹp, Lâm Trì Ngang không thể không xuống xe đuổi tôi đi.

"Tiên sinh." Nói thật lưu loát ngôn ngữ nói H, tôi nhàn nhạt mở miệng: "Nếu tôi không tính sai, đoạn tình cảm của cậu chỉ mới khoảng nửa năm."

Nghiên cứu tác phong của mấy ông thầy bói, tôi có thể học theo họ đến mười phần.

Ước chường lười mất thời gian, hắn trực tiếp lấy ra mấy đồng đưa tôi: "Trước khi tôi báo cảnh sát, rời đi đi."

Tôi thừa cơ nắm tay hắn, từ đường vân tay lướt qua, lắc đầu: "Nhân duyên nhấp nhô, mạnh mẽ kết hợp sẽ gây tổn thương nhau."

Phú hào ít nhiều gì cũng sẽ mê tính, đặc biệt là ngành địa ốc, luôn chú ý đến phong thủy, ngay cả bát tự cũng phải xem một chút.

Đường đường là tổng tài Lâm thị tất nhiên không dễ lừa gạt, nhíu mày muốn xoay người rời đi.

Tôi giữ chặt hắn, ý bảo hắn lấy tiền lại, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cậu trời sinh mệnh phú quý, vì dính chút vận hạn, tôi có thể xem miễn phí cho cậu một quẻ."

Một bước, hai bước, ba bước.

Giống như tôi đoán, hắn như vậy mà không quan tâm trực tiếp rời đi.

Nhưng mà sau đó, hắn lại nhét thêm một xấp tiền vào tay tôi, sau đó rút tay về bỏ vào túi, nhìn từ trên cao xuống nói: "Mệnh do ta không do trời."

"...."

Thành công đăng một chương mới, Trần Trản đăng một weibo: Truyện mới <Những năm tháng tôi hãm hại ảnh hậu> đã có, hy vọng quý vị ủng hộ.

[Cải Trắng Không Phải Cải Trắng: Thưởng! Lại có dưa mới!]

Qua năm phút, đã có nhóm người bình luận phản hồi truyện:

[Kinh ngạc! Chuyên viên trang điểm, phối âm sư, cộng thêm một ngoại ngữ.... Trần Trản nỗ lực như vậy, chúng ta không có tư cách lười biếng.]

[Tôi học chuyên ngành bốn năm còn thất bại, cậu ta vậy mà chỉ mất nửa năm được bằng chuyên nghiệp.]

[Nói thẳng, bên cạnh tôi cũng có một vài người có tiền rất mê tín, chiêu này quả thật âm hiểm.]

[... Mệnh do ta không do trời? Câu chuyện này nói cho chúng ta biết vận mệnh không chiến thắng được trung nhị mệnh.]

Bởi vì đã rất nhanh đến thời gian cơm chiều, Trần Trản cũng không xem hình luận.

Khách sạn mỗi ngày cung cấp ba bữa cơm, có thể để phục vụ mang lên tận phòng hay có thể đến nhà hàng buffet để ăn.

Trần Trản tiêu tiền chỉ để tiếp xúc với người khác, tất nhiên là lựa chọn đi ăn.

Cậu tới rất sớm, rất nhiều đồ ăn còn trên bàn, tầm mắt dạo quanh một vòng, vậy mà lại nhìn thấy com trai của nhà đầu tư trước đây từng ăn cơm chung.

Còn nhớ rõ lần trước đối phương còn nhìn mình bằng ánh mắt ma mị.

Thiếu niên cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến Trần Trản.

Vô tình gặp mặt người khác để nói chuyện có lợi hơn là chính mình tự đi tìm gặp.

Tùy ý ăn vài món, Trần Trản đứng dậy nhấc chân bước đến. Thiếu niên đi đến thang máy mới chủ động rời mắt khỏi điện thoại, nhìn thấy Trần Trản, suýt nữa sợ đến mức run rẩy: "Anh tại sao lại ở đây?"

Trần Trản: "Tham gia đấu giá."

Rất nhiều khách sạn ưa xếp nhưng phòng càng xa hoa thì càng nằm trên tầng cao, khác với nơi này, các phòng tốt đều ở tầng mười. Chẳng những từ góc độ này có thể nhìn được cảnh biển đẹp nhất, mà còn gần với câu lạc bộ hội viên. Thiếu niên ở tầng này, theo như y biết, Ân Vinh Lan cũng ở tầng này.

"Tầng mấy?" Ấn tầng của mình trước, ra vẻ trấn định hỏi Trần Trản.

Trần Trản: "Ở ngay dưới tầng mười, tôi còn được tặng một phiếu mát xa chưa dùng đến."

Thiếu niên chỉ có thể cầu nguyện sẽ không đụng phải Ân Vinh Lan.

Sự thật là khả năng đụng phải được tính là cực lớn, rốt cuộc hiện tại là thời điểm ăn cơm. Mới vừa sắp bước ra khỏi cửa thang máy, Trần Trản liền nhìn thấy ở hành lang có một bóng hình quen thuộc.

Hai bên đều ngẩn ra.

Trần Trản ban đầu giật mình sau đó híp mắt lại, tầm mắt càn quét khắp người Ân Vinh Lan: "Anh..."

"Tôi kêu anh ta tới."

Khi Ân Vinh Lan chuẩn bị mở miệng thừa nhận, thiếu niên đã cứu trước một bước.

Đối mặt với tầm mắt nghi hoặc của Trần Trản, thiếu niên không sợ nguy hiểm: "Tôi học mỹ thuật chuyên nghiệp, mời anh ta tới làm người mẫu."

Trần Trản: "Người mẫu?"

Người mẫu nơi nào cũng có, hà tất phải cố tình gọi một người đến thành phố này.

"Khỏa thân." Thiếu niên nói: "Tỉ lệ dáng người của anh ta tôi thấy rất tốt."

Diễn trò phải diễn cho tới, vừa nói vừa mở cửa phòng, miễn cưỡng làm ra bộ dạng vênh váo tự đắc, hối thúc Ân Vinh Lan: "Còn không mau vào, tiền của tôi cũng không phải là cho không."

Ai ngờ Trần Trản theo sát vài cửa.

Thiếu niên: "... Anh làm gì?"

Trần Trản: "Cùng nhau vào."

Thiếu niên quyết đoán cự tuyệt: "Không được, anh quá gầy."

Trần Trản nhàn nhạt nói: "Các người quần áo không chỉnh tề cũng ở trong phòng, mà còn có giao dịch tiền bạc, lỡ như gặp phải người khác nghi ngờ cũng không dễ dàng ăn nói."

Thiếu niên biểu tình phức tạp.

Trần Trản: "Tôi ở lại, làm chứng cho các người."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia