ZingTruyen.Asia

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 30: Ý tốt

VTHY2K4

Nghiêm túc cúi bái vài cái, lúc ra ngoài Trần Trản bị ánh mặt trời chói đến híp mắt: "Có phải vì anh quyên tiền nhan đèn hay không mà tôi lại cảm thấy đôi mắt của Phật Tổ luôn nhìn anh."

Ân Vinh Lan bật cười: "Do góc độ sinh ra ảo giác thôi."

Trên núi ngược lại không lạnh như trong tưởng tượng, lúc xây ngôi miếu này có lẽ đã cẩn thận tính toán mới có thể tiếp nhận ánh mặt trời lớn như vậy.

Trần Trản thấy có không ít tình nhân cũng đến đây, có người cười nói ở cửa đem bông tuyết bỏ đầu đối phương, nhưng cậu lại nhịn không được rùng mình.

Hai người ngồi ở trên con đường yên tĩnh dẫn đến cầu gỗ, Trần Trản dừng lại ở nơi có sức gió nhỏ, nhịn không được dang tay ra, Ân Vinh Lan nghe cậu than thở một tiếng, hiểu rõ có lẽ hot search lần này đối với cậu có nhiều hại hơn lợi.

"Khung cảnh trong núi bốn mùa khác nhau, về sau chúng ta có thể đến đây nhiều một chút."

Trần Trản gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Dạo khắp nơi một vòng, lúc Ân Vinh Lan lái xe đưa cậu về thì sắc trời cũng đã tối.

Phóng viên ngồi ở bãi cỏ có phải đã bỏ cuộc rồi hay không mà không thấy bóng người nào.

Leo núi làm cơ thể mệt mỏi, Trần Trản rửa mặt xong lên giường nằm liền nhanh chóng vào giấc ngủ.

Lúc cậu ngủ say thì có vài người bắt đầu sinh hoạt vào ban đêm.

Khi đóng phim Khương Dĩnh đã có một đoạn thời gian không ở bên Lâm Trì Ngang, lúc này chính là lúc cho người ta mong chờ ban đêm.

Thâm tình ôm nhau, cánh môi còn chưa chạm, Khương Dĩnh nhẹ nhàng đẩy Lâm Trì Ngang ra: "Xin lỗi, em luôn không nhịn được nghĩ về chương truyện kia."

Thậm chí lúc ngủ cô cũng mơ thấy ác mộng, Trần Trản bản thu nhỏ mềm mại gọi cô là mẹ.

Khi cô nhắc tới, Lâm Trì Ngang cũng tựa hồ nghĩ đến cái gì, xoa xoa giữa mày.

Hai người nằm trong chăn cách nhau chừng một nắm tay, Lâm Trì Ngang ánh mắt trống rỗng: "Tuy rằng hiện tại có hai chúng ta những anh vẫn cảm thấy ở đây có ba người."

Trần Trản cứ lượn lờ trong đầu không tan đi.

Khương Dĩnh muốn lấy lại bình tĩnh, cách lớp chăn nhẹ nhàng vỗ bả vai Lâm Trì Ngang: "Đừng sợ, ngủ đi."

Lâm Trì Ngang lẳng lặng nắm tay cô: "Con của chúng ta... Nhất định phải là nữ."

Khương Dĩnh nhịn không được cười khẽ: "Được."

Dù đã trở thành bóng ma tâm lý của người khác nhưng Trần Trản vẫn ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau cậu bị một cuộc điện thoại đánh thức, anh anh em phụ trách chế tác trò chơi hỏi cậu có cần cập nhật trò chơi không, đến tết là họ phải về quẻ, không có thời gian.

Trần Trản nghĩ nghĩ: "Buổi tối hôm nay gửi tài liệu qua đi."

Điện thoại bên kia thay đổi người, âm thanh người em truyền đến: "Tôi đã xem bộ web drama kia, không tệ."

Trần Trản sửng sốt, lúc này mới nhớ ra không lâu trước đây từng nhận diễn một bộ web drama.

Vào mỗi tuần thứ năm sẽ có một tập, hiện nay đã chiếu đến tập sáu rồi.

Lần đầu tiên thấy một hình ảnh khác củ mình trên TV, Trần Trản cảm thấy rất mới mẻ. Nhưng mà càng xem tiếp, mày dần nhăn lại, cầm lấy điện thoại vừa mới bỏ xuống, gọi điện cho đạo diễn.

"Tiểu Trần, năm mới bình an."

Cách Tết Âm Lịch còn vài ngày, thấy đạo diễn chúc tết trước như vậy chứng tỏ tâm tình không tồi.

"Có chút việc muốn hỏi thăm ngài." Trần Trản dừng lại một chút, mới chậm rãi nói: "Tại sao lại không có suất diễn của Ân Vinh Lan?"

Cậu cùng Ân Vinh Lan diễn phối hợp rất nhiều, không có lý do gì lại bị cắt không còn cảnh nào.

Đạo diễn trầm mặc trong chớp mắt, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Là nhà đầu tư, ông chủ bảo lài tới kết bạn căn bản chỉ là vô tình lộ diện ở phim trường thôi.

"Cậu ta có ngoại hình rất tốt, có chút dìm nam chính." Đạo diễn tìm một cái lý do rất có lý: "Ở trong giới giải trí là điều tối kỵ."

Bởi vì không muốn nhiều lời sợ bại lộ, đạo diện tìm một vài câu hàn huyên liền chủ động kết thúc cuộc gọi.

Web drama đã chiếu, hiện tại nếu so đo thì cũng không thực tế, Trần Trản nhìn về một chỗ, sau một lúc lâu cũng không nói gì

Ân Vinh Lan rất có thể đã sớm biết điều này, nhưng về phía của Trần Trản trong lòng cũng sẽ có chút không dễ chịu.

Tiếng đập cửa đánh gãy tâm tư của cậu, phía sau cửa là một gương mặt lạnh băng trắng nõn, Trần Trản tạm dừng một lát, cái gì cũng chưa nói, xoay người kéo bức màn lại.

Lâm Trì Ngang: "Dưới lầu không có phóng viên."

Trần Trản nhướng mày: "Khẳng định?"

Lâm Trì Ngang lạnh nhạt nói: "Tôi đã cho người điều khiển flycam kiểm tra qua."

Trần Trản phức tạp nhìn hắn một cái, một lần nữa kéo màn ra, trong phòng khôi phục lại ánh sáng ban ngày: "Nếu là đến lì xì chúc tết thì bây giờ còn hơi sớm.

Lâm Trì Ngang: "Có lẽ về sau cũng có lì xì."

Nếu không điếc đều có thể nghe ra những lời châm chọc.

Khóe mắt Lâm Trì Ngang chứa đầy sự mỉa mai: "Mỗi lần nằm mơ đều là mơ thấy cậu kêu tôi là ba."

Tay đang khuấy nước ấm run lên, vốn dĩ Trần Trản chỉ muốn tự pha cho mình một ly trà nóng, nghe vậy liền rót thêm một ly nước chiêu đãi hắn: "Xin lỗi."

Tạo cho đối phương bóng ma tâm lý là chuyện ngoài ý muốn của Trần Trản.

"<Sám Hối Lục> sắp kết thúc rồi," Trần Trản uống một ngụm trà nóng, cười cười nói: "Thật ra không giấu gì, bộ thứ hai tên là <Những năm tháng tôi hãm hại ảnh hậu>."

Chỉ cần nghe tên liền biết hắn không phải là nhân vật chính.

Lâm Trì Ngang đảo mắt, cuối cùng ý thức được mình đã thất thố, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không có việc gì.

Năm trước cũng không biết mình đã bị khóa mấy cái thẻ, còn bị cha mẹ liên tiếp giáo huấn, chuẩn bị lên núi bái phật một lần.

Nhưng mà hắn cũng không yên tâm lắm về những lời Trần Trản vừa nói, không bao lâu lại chậm rãi nói tiếp với người đối diện: "Câu này không phải là kế sách để tống cổ tôi đi đúng không."

Trần Trản vẫn duy trì dáng ngồi quy củ, thái độ tự nhiên nói: "Năm mới gió mới, Lâm tiên sinh có thể thử vứt bỏ trần niệm, suy xét hợp tác với tôi."

Đại nghiệp Lâm thị rất lớn, nghề nghiệp của Trần Trản có phát triển hay không mà nói cũng bất quá cũng không ảnh hưởng gì đến họ, nói là hợp tác, kỳ thật nếu so thân phận thì này giống như là có khuynh hướng có việc cần giúp hơn.

Ton nhíu mày: "Nói xem"

Trần Trản đặt ly lên bàn, thân mình hơi khom, đôi tay đặt trên đầu gối, dù là tư thái hay vẻ ngoài đều toát lên sự vô hại.

Lâm Trì Ngang không bị biểu hiện giả dối này mê hoặc, từ từ chờ đợi.

Trần Trản ít nói lời vô nghĩa, cậu đơn giản là tự thuật lại ngắn gọn, không có như trong dự đoán đưa ra những lời thỉnh cầu vô lý, sắc mặt Lâm Trì Ngang có chút vi diệu: "Chỉ vậy thôi?"

Trần Trản gật đầu: "Nếu như theo danh khí hiện tại của tôi, đối với anh mà nói là có lợi không hại."

Lâm Trì Ngang suy nghĩ một lúc sau đó đáp lại: "Có thể."

Sau khi thỏa thuận xong Trần Trản nhìn thời gian: "Lưu lại ăn bữa cơm, chúc mừng vui vẻ hợp tác."

Hai bên đều hiểu đây chỉ là lời khách khí, Lâm Trì Ngang đứng lên, đi tới cửa hơi quay mặt lại: "Không cần tiễn."

Hiển nhiên là không muốn tiếp xúc quá nhiều.

Bỏ qua việc hợp tác trong tương lai, Trần Trản lặp lại quỹ đạo sinh hoạt thường ngày: Ăn bữa ăn có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng xong lại nghỉ trưa bổ sung tinh thần.

Khi tỉnh lại lần nữa vậy mà cũng chỉ mới qua nửa giờ.

Trần Trản nằm trên giường gọi video trò chuyện, chuông vang lên một lúc mà bên kia không bắt máy, khi cậu vừa tắt không bao lâu đối phương lại điện lại.

Từ bối cảnh video, Ân Vinh Lan hình như đang ở một quán trà, sau lưng là tủ cà phê có giá trị xa xỉ.

"Công việc mới?"

Bước vội từ văn phòng đến đây, Ân Vinh Lan điều chỉnh lại hơi thở, trầm ổn mở miệng: "Chỉ là tới đây gặp một người bạn trước kia."

Trần Trản loại bỏ nghi ngờ, nói: "Tôi có chút việc tìm anh."

Một chút nữa còn một cuộc hội nghị không thể lùi lại được, Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ nói: "Khả năng là sau năm giờ chiều."

Trần Trản gật đầu: "Gửi định vị cho tôi, tôi đến chỗ anh."

Ân Vinh Lan như nhàng cười, mơ hồ nói: "Gần đây có một nhà hàng Thiên Trúc, vừa vặn tôi có thể mời cậu ăn một bữa."

Trần Trản không để ý sự khác lạ trong đó: "Sáu giờ gặp?"

Ân Vinh Lan hơi gật đầu.

Bởi vì địa điểm có chút xa, Trần Trản lại có chấp niệm rất lớn về thời gian, thế nên xuất phát sớm hơn từ mười đến mười lăm phút. Không ngờ khi cậu đầy cửa vào, lập tức thấy được bóng người quen thuộc.

Trần Trản hơi giật mình, vòng qua ngồi xuống: "Sao lại đến sớm vậy?"

Ân Vinh Lan: "Công việc xong trước dự tính."

Trần Trản cũng không truy vấn, chọn một loại đồ uống sau đó hơi chần chờ nói: "Đã đã xem bộ phim đó."

Ân Vinh Lan đoán được ý đồ cậu đến, ước chừng là đến an ủi mình, nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài: "Chỉ cần có thù lao là được, lên hình hay không không quan trọng."

Người phục vụ mang đồ ăn lên, Trần Trản đợi họ đi rồi mới mở miệng: "Năm mới đụng phải chuyện như vậy là không may." Hòa hoãn nói: "Cho nên tôi đã chuẩn bị một lễ vật, có thể xung hỉ."

Ân Vinh Lan bị cách dùng từ độc đáo của cậu làm bật cười.

Trần Trản: "Tôi cũng Lâm Trì Ngang làm một cuộc giao dịch, hắn đồng ý đầu tư một bộ phim, diễn viên chính do tôi chỉ định."

Lúc nói chuyện ánh mắt không hề dời đi, như vậy đã đủ biểu đạt ra ý tứ.

Ân Vinh Lan tựa hồ đoán được cái gì, khóe miệng vừa mới nâng lên liền hạ xuống.

Trần Trản dùng ống hút nhẹ nhàng khuấy ly nói trái cây: "Đến lúc đó nam chính sẽ là anh."

Mặc dù đã đoán được nhưng khi nghe vậy Ân Vinh Lan vẫn không che giấu được kinh ngạc trong mắt, cổ họng hơi động, mở miệng nói: "Không..."

Trần Trản lên tiếng ngăn cản anh nói tiếp, thần sắc phá lệ trịnh trọng: "Nếu như coi tôi là bạn thì không được từ chối."

Sau đó hai người vẫn như bình thường, Ân Vinh Lan trên mặt vẫn luôn treo lên nụ cười ôn hòa, mãi cho đến khi tách nhau ra.

Công việc chưa xử lý xong, Ân Vinh Lan sau khi đưa Trần Trản lên xe buýt, sau đó trực tiếp trở về công ty.

Cấp dưới đã chờ anh một lúc lâu, dường như lúc vừa mở thang máy đã nhào đến: "Hải Nạp bên kia nhất quyết không chịu thỏa thuận hai điều này, chúng ta..."

Ân Vinh Lan giơ tay ngăn lời cậu nói: "Tiểu Triệu."

Cấp dưới ngẩn ra, ngay sau đó chờ đợi cấp trên chỉ điểm giống như bình thường, tỏa ra uy phong của một ông chủ công ty. Đang lúc cậu tự bổ não hình ảnh Hải Nạp không đường thoái lui, liền nghe Ân Vinh Lan mở miệng: "Tôi có khả năng sẽ xuất đạo với vai trò diễn viên."

"...."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia