ZingTruyen.Asia

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 29: Ước nguyện

VTHY2K4

Muốn nổi nhờ thực lực cũng phải xem vận mệnh.

Giống như Trần Trản đây, chính là nhờ vận mệnh.

Phóng viên ngồi trên thảm cỏ dưới lầu đã nhiều đến đếm không xuể, nhân số ngày một nhiều, dù cho có nấp cũng bị phát hiện nên trực tiếp trắng trợn mà canh giữ.

Trần Trản cùng bọn họ so kiên nhẫn, tất nhiên là bọn họ không bằng, một vài phóng viên vì muốn một lần tìm được tin nóng nên ngày đêm luân phiên thủ đến mấy tháng.

Nhưng sinh hoạt của cậu vẫn theo quy luật như cũ.

Không cố ý kéo màn che giấu, mỗi buổi sáng đặt máy tính lên cửa sổ gõ chữ, giữa trưa cũng ngồi ngay đó ăn một bữa cơm nhìn thì phong phú những kỳ thật hương vị chẳng ra gì. Vào lúc hoàng hôn thì dọn ghế dài ra, dựa vào gối mềm, dưới ánh chiều tà đẹp nhất đọc sách.

Sinh hoạt thoải mái như đang dưỡng lão.

Một màn này bị máy quay dưới lầu ghi rõ ràng lại, vốn dĩ trời đã lạnh, cỏ sớm khô vàng, một phóng viên bị lạnh đến phát run nắm cánh tay đồng nghiệp, gắt gao nhìn chằm chằm vào căn phòng nào đó phía trên: "Địa ngục trần gian."

Thế gian làm sao lại có một người có tính cách ác liệt như vậy tồn tại.

Đồng nghiệp bình tĩnh nói: "Chúng ta chụp lén đã là không đúng."

"Tôi không phải đơn thuần vì công việc," một trận gió thổi qua, phóng viên run run môi nói: "Tôi cũng muốn biết mạch lạc của chuyện xưa."

Không nắm được tư liệu trực tiếp, bọn họ là do nghe tin từ mấy công ty truyền thông khác tung ra sau đó mới tới đây ngồi canh, không ít người chủ động ra trận, chính là muốn biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Mỗi người đều có hai ý nghĩ đối lập, cư dân mạng một bên muốn tôn trọng riêng tư, một bên lại muốn tìm ra chân tướng.

[Thế Giới Trinh Thám Gia: Phần còn lại đâu! Kế tiếp đâu! Lão tử ba ngày nay đều nằm mơ thấy chuyện này.]

[Tội Ác Giấu Dưới Ánh Mặt Trời: Tháng trước mới cấy tóc, nếu còn không biết được chân tướng liền trọc mất.]

[Thổ cẩu Chi Vương: Cứu cứu hài tử!]

Trần Trản đã sớm chặn tin nhắn, tự tại như cũ mà tự do tự tại sống qua ngày.

Trạch ở nhà với cậu mà nói không phải việc khó, ở trong nhà tập hít đất, bình thường có ông lão đối diện hỗ trợ nấu ăn mang qua, làm việc và nghỉ ngơi quy luật như vậy làm công việc đạt hiệu suất càng cao.

< Sám Hối Lục > đã được ba mươi vạn chữ, dựa theo kế hoạch sớm đặt ra, nhiều nhất là năm vạn chữ là có thể kết thúc.

Cảm giác vui sướng muốn mau kết thúc để ra bộ thứ hai làm buồn bực trong lòng thành hư không.

Trần Trản thậm chí có động lực làm việc gấp bội--

Tình yêu tôi như hoa héo tàn, còn của nam nhân kia chỉ là vừa mới nở rộ.

Khi gặp lại lần nữa, chiếc nhẫn trên tay cô ấy đã nói rõ hết thảy.

Tôi lần đầu tiên có cảm giác hít thở không thông.

Tôi muốn chết vì tình nhưng lại không có dũng khí tự tử.

Nghe nói trên ngọn núi cách đây không xa có một cái miếu rất linh, sẽ phù hộ những tín đồ có lòng thành kính. Trên đời này, không có ai có khả năng yêu cô ấy hơn tôi.

Thức cả đêm để leo núi, nhìn lấy tượng Phật kim quang lấp lánh, tôi quỳ gối hướng Bồ Tát, chắp tay trước ngực… Nên cầu gì đây?

Để cô ấy yêu tôi? Phật có lẽ thần thông quảng đại nhưng lại không thể một tay che trời.

Khả năng thực thi không lớn.

"Cuộc đời này đều là tôi theo đuổi cô ấy," Ta nhẹ nhàng hít sâu một hơi: "Nếu có kiếp sau... Xin cho tôi đầu thai thành con cô ấy… Có thể danh chính ngôn thuận hưởng thụ tình yêu từ cô ấy, thuận tiện tức chết cha tôi."

Cả đời này tôi yêu cô ấy hai năm, nếu có kiếp sau tôi muốn từ lúc bắt đầu đã được cô ấy yêu thương.

Hai người cùng trên một cái sổ hộ khẩu.

Pháp luật thừa nhận mối quan hệ này.

Sau khi đọc lại một lần, xóa đi những chỗ không hợp lý, Trần Trản mới đăng lên.

Về phần người tung tin trái ôm phải ấp đã nhận được phong hàm luật sư của Lâm Trì Ngang nên tạm thời đã bình ổn. Thực lực Lâm gia muốn đánh tan dư luận thì không vấn đề, nhưng trước tiên phải xóa bỏ những tin tức không thật do các công ty truyền thông vô lương tâm tung ra.

Những việc này đối với cư dân mạng là một việc cực kỳ bi ai.

Dưa ăn đến một nửa thì bị rớt xuống đất.

Trần Trản ngoảnh mặt làm ngơ đối với những lời cầu khẩn chân tướng, đúng giờ thì đăng chương mới, cứ lập đi lặp lại như vậy.

Trước đó Lâm gia đã gây áp lực quá lớn, một ít công ty truyền thông cũng không dám đưa tin lung tung, ngay cả cậu cũng dính được chút hào quang nên mỗi lần đăng chương cũng không tạo nhiệt độ lớn.

Người xưa có câu đổ không bằng sơ (?) đều có lý của nó, đè nén lâu rồi khi có chuyện liền lập tức bùng nổ.

Trên mạng giống như một ngọn núi lửa đang hành động, Trần Trản giống như đang vận động dưới lòng đất, rốt cuộc cũng tỉnh dậy từ giấc ngủ đông mà bùng nổ:

"!!!"

"Nửa đoạn trước thiếu chút nữa cảm động đến khóc, nhưng khi đọc đến cuối tôi lại sợ đến nỗi nổi da gà."

"May mà lúc ấy Trần Trản không nghĩ quẩn, nếu không ảnh hậu về sau có con, vừa vặn là một bé trai…"

"Tôi còn rối rắm quan hệ giữa Trần Trản, Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh, bất luận cậu ta có một chân với ai, đều là gia đình loạn luân."

Đối mặt với đống hỗn độn trên mạng, vui vẻ hơn ai hết chính là đạo diễn phim điện ảnh của Khương Dĩnh, muốn bộ phim điện ảnh thành công tất nhiên không thể thiếu khoảng tuyên truyền, Trần Trản đã giúp họ tiết kiệm được không ít chi phí.

Chuyện xưa của Khương Dĩnh được phơi bày dưới mắt của người đại diện, đôi mắt từ trước đến nay phong tình vạn chủng lại có chút thất thần.

Người đại diện: "Có phải đang có loại cảm giác sống sót sau tai nạn không?"

Khương Dĩnh nhịn xuống cơn đau đầu: "Cậu ta nên sống lâu trăm tuổi."

Người đại diện: "Ít nhất là trước khi cô sinh con cậu ta không được chết." Dùng một chút nghiêm mặt nói: "Không cần biết quá trình, hiện tại nhiệt độ của cô rất cao, đã có không ít người chủ động đến đưa kịch bản, sắp tới càng điệu thấp càng tốt."

Khương Dĩnh hơi gật đầu, cuối cùng trên mặt lộ ra nụ cười kiều diễm nhưng đáy mắt lại lạnh băng: "Nếu có người muốn cản đường thì cứ thử xem."

.

Làm tác giả tự do tốt ở chỗ có thể tùy ý dựa theo tâm tình mà làm việc, ít nhất Trần Trản không cần giống họ lật mặt tới lui.

Bởi vì đã dần thân với Ân Vinh Lan nên nếu so sánh với gọi thoại nhạt nhẽo bình thường thì hai người ngẫu nhiên sẽ gọi video. Đương nhiên đây là do Trần Trản đề nghị để tiết kiệm tiền điện thoại.

Trong video Ân Vinh Lan đang đứng ở bên ngoài siêu thị, trên tay xách theo vài thứ.

Trong không gian có vài hạt tuyết rơi xuống, có vài hạt chui vào cổ áo anh, như là một hài tử bướng bỉnh.

Trần Trản đột nhiên nổi lên ý niệm muốn chơi ném tuyết.

Ân Vinh Lan tươi cười như cũ, không vì trời lạnh mà thay đổi: "Tôi thấy được rất nhiều tin tức của cậu trên mạng."

Dựa vào một tấm hình mà có thể làm vận số đỏ đến chạm tay là bỏng, đại khái cũng chỉ có cậu.

Trần Trản thở dài: "Tôi thì rất hâm mộ anh có thể tự do đi lại."

Sự tình đã qua đi một đoạn thời gian nhưng vẫn còn có một hai công ty vẫn chưa từ bỏ ý định săn tin, có mấy lần Trần Trản cảm động với tinh thần chuyên nghiệp này còn nhờ ông lão mang mấy miếng dán giữ ấm ra.

Ân Vinh Lan nghe cậu giải thích mỉm cười nói: "Muốn lên núi cầu phúc không?"

Ánh mắt Trần Trản đảo quanh: "Tuyết rơi rồi không phải núi sẽ bị phong tỏa sao?"

Ân Vinh Lan buồn cười: "Gần tết rồi, người cầu thần bái phật cũng nhiều. Đối với chùa miếu thì đây là thời điểm sương khói cực thịnh."

Vào thời điểm này, không có khả năng phong tỏa núi.

Trần Trản tự hỏi một phen: "Vậy hẹn vào cuối tuần?"

Khi cậu dùng ngữ khí để hỏi ý, Ân Vinh Lan rất ít khi nào từ chối.

"Được."

Bởi vì tuyết rơi mấy ngày liền, mặt đất ẩm ướt, đi ra ngoài cũng không tiện.

Trước giờ khu đỗ xe của tiểu khu là tận dụng mọi chỗ trống thì giờ cũng dần đông lên.

Khi Trần Trản xuống lầu liền có phóng viên xông lên phỏng vấn.

Ân Vinh Lan vẫn chưa xuống xe, thổi hai tiếng sáo, Trần Trản phát huy ưu thế mấy ngày nay vận động ở nhà, lao ra khỏi vòng vây lên xe.

"Trần Trản tiên sinh!" Âm thanh truyền vào từ ngoài lớp kính: "Ngài từng nhắc qua trong chương mới là tới kiếp sau muốn làm con trai của Khương Dĩnh, là thật sao?"

Trần Trản hạ cửa xuống: "I have only one dream, %&$%#&%#."

Nói xong ý bảo Ân Vinh Lan xuất phát.

Xe chạy cũng không nhanh, Trần Trản nhìn thế giới khóa màu áo bạc ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Lần thứ năm, không là lần thứ sáu."

"Cái gì?" Ân Vinh Lan vừa lái xe liếc nhìn cậu hỏi.

"Anh lại mượn bạn bè một chiếc xe khác."

Ân Vinh Lan đưa ra đáp án không chê vào đâu được: "Bởi vì đây là người bạn khác."

Sau khi hai người quen biết, năng lực lảng sang chuyện khác của a cũng tăng: "Mở cửa sổ rất dễ bị cảm."

Bởi vì bên ngoài gió thổi rất lạnh, thời điểm nói chuyện quanh thân tản ra sương trắng, Trần Trản chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe: "Khó có được cảm giác ngắm nhìn thế giới mà không cách lớp pha lê."

Từ lúc bị phóng viên theo dõi, cậu liền không xuống lầu.

Biết cậu có nỗi khổ, Ân Vinh Lan ôn hòa nói: "Ra ngoài sớm, chúng ta còn có thể ở trên núi thêm một thời gian."

Thời tiết này mà lên núi là một lựa chọn không quá sáng suốt, Trần Trản quanh mặt nhìn a: "Kỳ thật chúng ta có thể ngồi xe buýt đến dưới chân núi, so với lái xe thì tiện hơn."

Ân Vinh Lan: "Phóng viên không có phương tiện đuổi theo."

Trần Trản nhìn thấy trong mắt anh có phần mất tự nhiên, bỗng nhiên giật mình cười nói: "Chứ không phải anh sợ tôi bảo anh lúc trở về làm tài xế lái thay sao."

Tuy rằng Ân Vinh Lan không nói nhưng trầm mặc như vậy cũng đủ hiểu vấn đề.

Trần Trản bất đắc dĩ: "Hiện tại đã khác trước, bây giờ tiền cũng không thiếu thốn như vậy."

Ân Vinh Lan suýt nữa tin cậu, nếu không phải bởi vì vô tình nhìn thấy trong mắt địa phương lóe lên sự tiếc nuối.

Quả nhiên, không bao lâu, nghe Trần Trản buồn bã nói: "Từ giàu thành nghèo thì dễ, từ nghèo thành giàu mới khó."

Vô luận cậu nói những lời khẩn thiết thế nào thì anh cũng chỉ nhạt nhẽo cười, hạ quyết tâm không đáp lại.

Núi nón trùng điệp, muốn chạm bầu trời rộng lớn tựa như trở bàn tay.

Phong cảnh trên núi phá lệ làm cho người ta cảm thấy khoáng đạt.

Có lẽ là sắp đến năm mới, người lên núi không những giảm mà còn tăng.

Lần trước bọn họ tới đơn thuần chỉ vì leo núi, những lần này chỉ cần đến ngôi miếu giữa núi cầu phúc, khi đến nơi vẫn chưa cảm thấy mệt.

Trần Trản vốn dĩ còn đang nhìn những dải lụa đỏ treo đầy trên cây cổ thụ, vừa lơ đãng liền thấy Ân Vinh Lan cầm một xấp tiền nhan đèn thật dày, theo bản năng nhẹ nhàng nắm lấy tay áo anh: "Tôi nói này… Có phải có chút nhiều hay không?"

Không phải cậu bủn xỉn, chỉ là cho dù đã xuyên qua một lần nhưng Trần Trản vẫn tin chính mình hơn thần phật.

Chúng sinh muôn nghìn, hào quang nhân từ làm sao chiếu rọi hết mọi người?

Không biết có phải là đang ở nơi thiền định hay không, âm thanh Ân Vinh Lan có vẻ rất ôn nhu: "Bởi vì có một nguyện vọng rất quan trọng."

Lúc này bên trong đã có người cúng bái xong, đến phiên họ.

Mặc kệ có tin hay không, khi cầu nguyện nội tâm sẽ cảm thấy bình an.

Trần Trản cũng có nguyện vọng rất bình thường, nhưng cũng rất nhiều.. Như là cho ông lão đối diện thân thể khỏe mạnh, sự nghiệp có thể vững vàng phát triển.

Mà Ân Vinh Lan chỉ là trịnh trọng ước một nguyện vọng.

Sẽ không có ai biết được khi nhìn thấy Trần Trản, Khương Dĩnh và Lâm Trì Ngang xuất hiện ở hot search nội tâm anh cũng không sung sướng gì, như là khi đang xây hàng rào tình bạn lại có người chắn ngang.

Chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt, thành kính cầu nguyện---

Phật Tổ tại thượng.

Nếu có thể, anh hy vọng có một ngày có thể thay thế chỗ Khương Dĩnh, thậm chí là Lâm Trì Ngang, có thể xuất hiện cùng Trần Trản trên hot search, bị người thảo luận về mối quan hệ.

Cho đến lúc đó, toàn thế giới đều sẽ biết được tình bạn của họ.

----

Lời tác giả:

Năm sau:

Ân Vinh Lan quyên góp gấp mười lần tiền nhan đèn: Phật Tổ tại thượng, con muốn thu hồi nguyện vọng năm ngoái… Cầu người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia