ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 28: Cần một lời giải thích

VTHY2K4

Không thể xem như không có việc gì, nhân viên đành phải treo lên một nụ cười miễn cưỡng: "Tổng tài, buổi sáng tốt lành!"

Một câu này làm những người đang nói đột nhiên im bặt, tò mò vì sao cấp trên gần đây hay tới nhà ăn, trước đây muốn gặp mặt ở công ty cũng rất khó khăn.

Nội tâm bọn họ thầm hò hét ngàn vạn lần đừng tới đây nhưng Ân Vinh Lan chẳng những đi tới mà còn nhìn vào chỗ trống hỏi: "Chỗ này có ai ngồi không?"

Nhân viên cứng đờ mà lắc đầu, chủ động kéo ghế ra cho anh: "Mời ngài ngồi."

"Cảm ơn."

Nhân viên liên tục nói không cần khách sáo.

Nói đến cũng lạ, thái độ Ân Vinh Lan rất lễ độ, cũng không tự cao tự đại, nhưng không biết vì sao, mỗi lần đứng gần anh thì nhân viên đều theo bản năng sợ hãi.

Có lẽ là có một số người sinh ra đã có khí chất như vậy.

"Hướng Tây có chèn quảng cáo vào trò chơi, hẳn là mọi người cũng chú ý thấy mới đúng."

Cùng với ngữ điệu nhàn nhạt, giám đốc hạng mục kế bên lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Chúng tôi đã nghiên cứu và thảo luận qua…"

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không cần nhiều lời, để cho bọn họ tự mình quyết định.

Giám đốc hạng mục nhớ lại nữa năm trước, muốn cho chính mình một cái tát, nếu như không phải tự dưng tâm huyết dâng trào đề nghị thu mua Nguyên Thụy cũng sẽ không xảy ra những sự tình ùn ùn kéo tới như hiện tại.

Nhìn thấy bọn họ khẩn trương, Ân Vinh Lan chậm rãi nói: "Sau này mọi người tự do chi phối thời gian, công ty không cấm chơi game."

Nhân viên sôi nổi nhẹ nhàng thở ra, muốn nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình để thoát khỏi bầu không khí khẩn trương hiện tại.

Cấp dưới vừa mới thăng cấp lên vị trí trợ lý tổng tài cũng đang ở đây, rất cảm kích khi cấp trên có quan hệ bằng hữu không chính đáng với Trần Trản, chờ mọi người lục đục rời liền lập tức mở miệng: "Tôi sẽ kêu bọn họ tổng kết ra một phần công lược trò chơi."

Ân Vinh Lan hơi gật đầu, dùng thái độ việc công xử theo phép công nói: "Nhanh lên."

.

Vừa viết văn và thiết kế kịch bản trò chơi, Trần Trản nửa tháng nay luôn làm việc với cường độ cao, hiện nay mọi thứ đã vận hành ổn định mới có thời gian nghỉ ngơi.

Bên kia phim điện ảnh của Khương Dĩnh cũng đã quay xong, sẽ chiếu vào tháng một năm sau. Hiện tại đã sắp cuối năm, hơn phân nửa là do phim sắp chiếu nên tin tức về Khương Dĩnh trên mạng cũng đột nhiên tăng.

Trần Trản nhìn thấy mấy cái tin tức màu mè, tỏ vẻ kinh ngạc với sức tưởng tượng phong phú của cư dân mạng.

Xem đến một nửa liền cảm thấy hết hứng thú, ngược lại bắt đầu công việc.

<Sám Hối Lục> hồi 32:

Kế hoạch giấu nhẫn kim cương thất bại, khả năng ngăn cản tên công tử kia cầu hôn là không lớn.

Tôi cần phải đổi kế sách khác.

Muốn hái sao ngắm trăng thì cần cận thủy lâu đài.

Khoảng cách giữa tôi và nữ thần không bằng vị công tử kia, cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường… Cầu hôn cô ấy trước hắn một bước.

Cầu hôn là một việc cần có kế sách hành động.

Nhanh chóng tiêu tiền kiếm mấy cái acc công bố những tin không đúng về nữ thần, fan độc duy biến thành anti fan, không người nào có thể kháng cự lại. Ngay cả account marketing cũng phải thán phục năng lực của tôi. Căn cứ vào lịch trình của cô ấy, sáng sớm tôi đã ngồi ngay bụi cây cạnh bờ hồ trong công viên, chờ cô ấy chạy bộ buổi sáng đến đây, đột nhiên từ sau bụi cây nhảy ra.

"Lại là anh?"

Ba chữ này đủ chứng minh cô ấy có ấn tượng với tôi.

Trong lòng vui vẻ, trực tiếp lấy ra hình chụp mấy trăm cái acc anti, tiện thể lấy ra bản thảo đã chuẩn bị tốt, máy móc theo sách vở đọc diễn cảm: "Một năm em có ít nhất mười cảnh hôn, trong đó có tám lần lấy góc, hai lần hôn thật; diễn cảnh ôm ba mươi hai lần; nói em yêu anh với tám diễn viên nam khác nhau, ở trong lòng của kẻ giàu có… Em đã ông uế; xuất thân bần hàn, bằng cấp không cao, văn hóa cũng vậy, ở trong lòng kẻ nhà giàu, em không xứng…"

Nhìn sắc mặt cô ấy ngày càng âm trầm, nội tâm ta thầm cảm thấy tới đây là được rồi… Muốn khen phải chê trước, đã đủ uất ức rồi, hiện tại phải hạ thủ!

"Tuy rằng…" Cố ý cất cao âm điệu: "Em có nhiều khuyết điểm nhưng…."

Lời còn chưa dứt, liền bị một cước đá xuống hồ nhân tạo.

"Cứu… Cứu mạng!"

Cô ấy đứng trên bờ, bóng cây rậm rạp rũ xuống trên da thịt: "Đừng la, mực nước chưa tới một mét."

Cảm giác kinh hoảng thất thố biến mất.

Ta nhìn cô ấy, tiếp tục màn cầu hôn chưa xong: "Nhưng…"

Cùng với âm thanh hơi khàn của tôi, cô ấy khom lưng từ dưới gốc cây lấy lên một tảng đá, giơ lên qua đỉnh đầu.

Cả người tôi run rẩy.

Bang!

Tảng đá bị hung hăng quăng xuống đất bên cạnh bờ hồ, vỡ thành nhiều mảnh.

"Nếu anh dám hồ ngôn loạn ngữ…" Cô ấy tươi cười khôi phục vẻ thuần khiết không tỳ vết: "Sẽ như tảng đá này."

…..

Giải quyết xong chương hôm nay, Trần Trản lại viết thêm mấy cái kết cục của trò chơi gửi cho hai anh em kia, chuẩn bị cập nhật trò chơi vào thứ sáu.

Vì nhiệt độ của Khương Dĩnh gần đây khá lớn nên < Sám Hối Lục > vừa ra chương, liền bị đẩy lên đầu bảng.

[Tinh Linh Tiểu Thất: Đó giờ mới thấy trên đời này lại có một buổi cầu hôn không phì hoa mà lại sáng tạo như vậy.]

[Kim Chuông Nhạc: Lý trí mà nói, so với bữa tối cũng hoa hồng và ánh nến thì đây là phương thức mới mẻ độc đáo, đang tham khảo.]

[yhml: Không sai, đây là phương thức cầu hôn tốt nhất, mời bạn học tập.]

[Cả nhà hạnh phúc:...Đáng sợ, hiện tại là cẩu độc thân cũng muốn cho người khác thành cẩu độc thân liền không từ thủ đoạn.]

[Kim Chuông Nhạc: Dám vạch trần mưu kế của chúng tôi, @Cả nhà hạnh phúc, ngươi xong rồi.]

[Tinh Linh Tiểu Thất: +1.]

……

[Thiên Địa Huyền Hoàng: +999]

Trần Trản đang chuẩn bị tìm một hai cái hình luận để trả lời, liền thấy bầu trời đột nhiên chuyển thành màu đỏ. Không khỏi tạm buông việc trong tay, đi đến bên cửa sổ, chuẩn bị thưởng thức ánh chiều tà độc đáo này. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, chưa qua bao lâu, màn đêm đã buông xuống.

Sắc trời biến ảo đa đoan như vậy, phảng phất biểu thị sẽ có một trận mưa tầm tã.

Nửa giờ sau, mưa to chưa đến, khách không mời đã đến trước một bước.

Mở cửa ập vào là một mùi rượu nhàn nhạt.

Trần Trản mặt vô biểu tình vài giấy, từ trong lấy ra một cây lau nhà: "Nếu là uống say phát điên đến đây, tôi không ngại lấy gậy gộc làm anh tỉnh."

Áo khoác tây trang không biết vứt ở đâu, Lâm Trì Ngang chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng và quần tây, đầu tóc hỗn độn tỏa ra hương vị cấm dục nhàn nhạt.

Đẩy người đáng chắn đường ra, giống như chủ nhân mà bước vào phòng, gương mặt lạnh như băng lộ ra nụ cười trào phúng: "Làm sao, ngay cả cậu cũng muốn chê cười tôi?"

Trần Trản xoay người, nhìn cà vạt trên cổ hắn, suy nghĩ muốn dùng sức siết chặt nó, đầu óc thanh tỉnh lại vì khả năng làm vậy không cao. Suy xét giá trị vũ lực hai bên có sự chênh lệch, không thể không tạm thời bỏ đi ý tưởng này.

"Nói rõ tiền căn hậu quả." Trần Trản ném cây lau nhà về hướng đã lấy nó, thong dong lấy ra hộp kim chỉ trong ngăn kéo, đưa lưng về phía hắn năm ngón tay kẹp kim: "Yêu cầu nói rõ trong một trăm chữ."

"Cũng giống như tiểu thuyết mà cậu đang viết," Lâm Trì Ngang cười nhạo một tiếng: "Chẳng qua không khoa trương như vậy thôi."

Trần Trản tổng kết trọng điểm: "Anh ghét bỏ cô ấy."

Lâm Trì Ngang trầm mặc trong chớp mắt, kéo cà vạt xuống.

Sợ đối phương xông lên siết chết mình, Trần Trản câm miệng đúng lúc.

"Tôi cũng không để ý việc này." Ánh mắt Lâm Trì Ngang có chút hư ảo: "Nhưng người không bỏ xuống được chính là cô ấy."

Mấy ngày nay tin tức nhiều như lông trâu, trong đó có không ít tin phơi bày ra ảnh hậu cùng vị hôn phu bất hòa, Trần Trản cảm thấy nó không thật, còn cảm thán rằng truyền thông có trí tưởng tượng phong phú, hiện tại xem ra, vẫn có chút đáng tin.

Lâm Trì Ngang: "Công việc suốt một năm của cô ấy phần lớn đều đặt trên màn ảnh, thậm chí còn từ chối không ít lời mời."

Vấn đề này không khó lý giải.

Làm diễn viên, muốn không tiếp xúc với bạn diễn thì không được, cha mẹ Lâm Trì Ngang truy rằng mang thái độ hiểu rõ, nhưng nếu nói không để ý là giả.

Thế giới đối xử bình đẳng, dù là ảnh hậu cũng không thoát khỏi cảnh mẹ chồng nàng dâu.

Trần Trản không có tâm trạng làm người cố vấn miễn phí: "Anh còn bốn mươi hai chữ."

Lâm Trì Ngang: "Cha mẹ tôi chưa bao giờ đề cập đến, nhưng cô ấy ít nhiều vẫn cảm giác được." Nói tới đây nhẹ nhàng thở ra: "Cô ấy trong lòng khổ sở tôi cũng cảm thấy hụt hẫng theo."

"À." Trần Trản lạnh nhạt: "Cho nên cũng đâu liên quan đến tôi?"

Lâm Trì Ngang quay qua nhìn cậu, chỉ nói bốn chữ: "Tiểu thuyết của cậu."

Trần Trản đứng tại chỗ suy nghĩ, đây là trách truyện của cậu gợi cho hắn thương tâm?

Khôi phục lý trí cho một con ma men không phải dễ, thẳng đến nửa đêm, bị một ly trà tưới tỉnh mà vẫn hào môn công tử còn lẩm bẩm 'Em khổ sở tôi cũng khổ sở', bị người ta muốn đuổi ra khỏi nhà: "Cút đi, tình thánh."

Bị quấy rầy giấc ngủ cả nửa tối, Trần Trản cau mày lên giường, hai mươi phút qua đi, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ lại có tiếng cửa dồn dập vang lên.

Trước đó đã cầm cây lau nhà, lúc này đây bước đến phòng bếp, vài giây sau mới chế trụ được xúc động muốn cầm dao.

Phía sau cửa không phải là gương mặt lạnh lùng quen thuộc, theo cơn gió cũng không phải là mùi rượu mà là mùi nước hoa nhàn nhạt.

Người tới tháo kính râm xuống: "Người kia đâu?"

Trần Trản ôm cánh tay tựa vào khung cửa: "Tôi lại càng tò mò sao cô tìm được tới đây?"

"GPS." Ánh mắt Khương Dĩnh dừng lại trên điện thoại trên sô pha.

Trần Trản mới phát hiện điện thoại Lâm Trì Ngang cư nhiên còn ở đây.

Ánh mắt Khương Dĩnh bắt động, tầm mắt cuối cùng hướng đến phòng tắm: "Giết người phân…"

Trước khi cô ta nói ra chữ khủng bố kia, Trần Trản chủ động mở cửa phòng tắm, bên trong trống rỗng, ngay cả hơi nói cũng không có.

"Xin lỗi, di chứng của phim điện ảnh."

Âm thanh thanh tỉnh làm người ta thoải mái hơn nhiều đặc biệt là đối lập hoàn toàn với con ma men. Trần Trản nghiêng người mời cô ấy vào: "Uống ly trà không?"

Khương Dĩnh lắc đầu, hơi chần chờ nói: "Anh ta tại sao lại đến đây?"

Trần Trản không mặn không nhạt đáp lại: "Di chứng của độc giả."

Chương mới nhất đang nằm trên hot search, Khương Dĩnh đương nhiên cũng biết, đại khái là nhớ đến chuyện cũ, ngón tay trắng tinh đè đè huyền thái dương, khóe miệng cong lên: "Ai ngờ được những lời lúc đó của anh lại là lời tiên tri."

Trần Trản nhướng mày: "Theo tôi được biết,  cô cùng với cha mẹ Lâm Trì Ngang ở chung rất hòa hợp."

"Không tệ." Trong giọng nói Khương Dĩnh mang theo vài phần phiền muộn: "Vấn đề là ở chỗ bọn họ quá tốt với tôi."

Nếu ngay từ đầu giống như trong phim truyền hình tỏ thái độ khi cô làm việc, ngược lại sẽ có lý do đấu tranh. Vấn đề là ở chỗ bọn họ chưa bao giờ đề cập qua, bình thường còn rất quan tâm mình, cho nên sẽ không khỏi cảm thấy hụt hẫng thậm chí là áy náy.

Nói rồi nhìn về phía Trần Trản: "Không có bất cứ một trưởng bối nào mà có thể tâm không gợn sóng xem con dâu thân mật với diễn viên khác."

[Hệ thống: Còn tốt khi làm nam phụ ác độc, cha mẹ ký chủ mất ngay từ đầu đã là có ưu thế hơn người khác.]

Trần Trản xì một tiếng, rũ mi xuống không biết che giấu tâm tư gì.

Sau khi đem quá khứ nặng lòng áp xuống, từ khi Khương Dĩnh vào nhà tới nay, Trần Trản mới đặt sự chú ý lên người cô:

"Thứ tôi nói thẳng, cô trang điểm nhạt như vậy khi bị phóng viên chụp đến khả năng sẽ có phiền toái."

Khương Dĩnh hiểu được là do mình nóng vội tìm Lâm Trì Ngang mới phạm vào sai lầm cấp thấp này, một lần nữa mang khẩu trang lên, vội bước rời đi.

Phóng viên vào ban đêm còn dày đặc hơn bóng đèn nê ông.

Việc Khương Dĩnh đến tìm Trần Trản vẫn bị chụp được, may mắn chính là, hôm đó Trần Trản không kéo rèm lại, hai người chỉ mặt đối mặt, ngay sau đó là hình ảnh Khương Dĩnh rời đi.

Việc cứ như thế, tiêu đề tin tức lại càng khoa trương… <Ảnh hậu đêm khuya bí mật gặp fan độc duy>

Khương Dĩnh sau khi đọc tin xong không phải là làm sáng tỏ mà là lái xe đi Lâm gia.

Giải thích với cha mẹ chồng tương lai tại sao lại ở cùng với một nam nhân xa lạ cũng là một vấn đề làm người đau đầu, Khương Dĩnh trên đường luôn tự hỏi, bất tri bất giác đã lái xe vào bãi đỗ xe.

Thở dài cất bước đi vào.

Biệt thự xa hoa cao quý hôm nay lại im ắng lạ thường.

Khi mở cửa phát ra tiếng kẽo kẹt như làm bừng tỉnh tổ chim tước trên cây.

Lâm Trì Ngang cũng đang ở nhà, hắn cúi đầu đứng một bên trầm mặc, cha mẹ hắn thì ngồi trên ghế, Khương Dĩnh chưa bao giờ nhìn thấy sự sắc bén như vậy trong mắt mẹ Lâm.

"Bác gái." Khương Dĩnh nhẹ giọng thưa.

Ngoài dự đoán, phân tàn khốc trong mắt Lâm mẫu không có hướng về cô mà ngược lại còn nắm lấy tay Khương Dĩnh: "Làm khổ con."

"..."

Lâm Trì Ngang lên tiếng: "Con đã nói chỉ là hiểu lầm thôi."

Mẹ Lâm xem như không nghe thấy, âm thanh ôn hòa nói với Khương Dĩnh: "Con yên tâm, nếu là sự thật…"

"Sao có thể là thật được?" Lâm Trì Ngang nhịn không được chen vào nói.

"Câm miệng!" Cha Lâm quát lớn.

Không hiểu tình huống rối ren trước mắt, Khương Dĩnh do dự một chút: "Xin lỗi, con muốn mượn nhà vệ sinh một lát."

Tất nhiên là sẽ không có ai cả cô.

Khóa trái cửa nhà vệ sinh, Khương Dĩnh trước tiên lấy điện thoại ra, tiêu đề ky kỳ trước đây đã đổi thành nhân vật chính:

<Kinh ngạc! Tổng tài Lâm thị đêm khuya không kìm lòng được dựa vào vai Trần Trản!>

<Trái ôm phải ấp? Trước nửa đêm bí mật gặp tổng tài, sau nửa đêm về sáng lén gặp vị hôn thê tổng tài?>

Một đống tiêu đề đầy mánh lới.

Kỳ thật chân tướng chính là Trần Trản đỡ Lâm Trì Ngang ngồi xuống, thuận tiện rót cho đối phương ly nước lạnh.

Chỉ là đoạn video này là do phóng viên vô lương tâm, họ ngại tin không đủ lớn cố tìm tìm góc máy dễ gây hiểu lầm chứ không tung toàn bộ video.

Hot search trên mạng không bao lâu lại thay đổi một tiêu đề, cư dân mạng thích ăn dưa thì càng dốc toàn lực:

[Thổ Cẩu Chi Vương: Sắp xếp lại thời gian một chút, thì kỳ thật là Lâm Trì Ngang ngoại tình trước, Khương Dĩnh đêm khuya đến bắt gian?]

[Tóc của Maria: Mẹ ơi, con đu cp trở thành sự thật.]

[sát sát trà: Thực tế là, Lâm Trì Ngang căn bản không có cong, hơn nữa ai bắt gian lại bình tĩnh như vậy.]

Đã biết toàn bộ video, Khương Dĩnh chỉ cùng Trần Trản mặt đối mặt bình tĩnh nói chuyện.

[Thổ Cẩu Chi Vương: Nhìn kỹ hình ảnh, Trần Trản đứng bên cửa sổ xác nhận Khương Dĩnh bình an đi ra đường lớn mới đóng cửa sổ, mẹ nó, thật ngọt.]

[Thái Dương Dâng Lên Từ Phía Tây: a a a a! Cho nên rốt cuộc ai mới là cp của nhau? Không biết chân tướng đêm nay ngủ không được!]

Sau một giờ, bình luận đã lên đến mười vạn, chủ đề là giới nhà giàu thật loạn.

Đa số cư dân mạng tỏ vẽ: Dưa to quá, cư dân mạng nuốt không trôi!!!

-------

Lời tác giả

Lâm Trì Ngang: Đêm đó tôi chỉ uống rượu.

Khương Dĩnh: Đêm đó tôi lo lắng cho vị hôn phu.

Trần Trản:... Đêm đó tôi chỉ ở nhà, cái gì cũng chưa làm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com