ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 26: Tài nguyên dào dạt

VTHY2K4

Giàu có đến mức tận cùng là người coi trọng tinh thần hơn vật chất, nhưng dại đa số người còn đang bận rộn lo kiếm bữa ăn.

Giống như hiện tại, Ân Vinh Lan trầm mặc trong đêm tối, tự hỏi làm sao để củng cố tình bạn mà suốt hơn hai mươi năm qua mới có được này, còn Trần Trản thì tựa đầu vào giường, ngưỡng mặt nhìn trần nhà, suy tính con đường phát tài.

Trong công ty, sau khi cấp dưới nghỉ ngơi xong, cố ý báo lại doanh thu buôn bán của Nguyên Thị.

Vốn dĩ chỉ là thu mua một công ty nhỏ không quan trọng gì, nhưng lại bị Hướng Tây đè ép về mặt marketing. Xuất thân từ bộ phận tiêu thụ, đối với cậu đây chính là nét bút sai lệch không thể bỏ qua, hiện tại cũng có ẩn ẩn vài phần tâm tư phục thù: "Sau khi nhận được quyền tài trợ, đồ uống Hướng Tây đã bị chúng ta ném xa về mọi mặt, muốn trở mình cũng không dễ."

Ân Vinh Lan nhàn nhạt 'ừ': "Đừng thiếu cảnh giác."

Cấp dưới đang định là ra bộ dáng hùng hồn đảm bảo thì thấy cấp trên đột nhiên xoay ghế đi về phía cửa sổ, tiếp một cuộc điện thoại.

"Vừa lúc tôi có thời gian… Có thể…. Ngày mai gặp."

Trong lòng cấp dưới dâng lên dự cảm xấu, lại không dám hỏi là ai điện, chỉ có thể chờ xem tổng tài có đề cập tới hay không.

"Cuối tháng tiền lương gấp đôi," Một câu của Ân Vinh Lan khiến cho dự cảm xấu của cậu thành sự thật: "Đêm nay cần tăng ca đem mọi thứ sửa lại tốt."

Đang tăng ca lại tiếp tục tăng ca, vậy không phải là làm suốt đêm sao?

Ân Vinh Lan quả thật mưu mô, nhưng cùng không phải phải là một tư bản bóc lột, thấy cấp dưới tuyệt vọng thì mở miệng: "Hai ngày nữa cho cậu nghỉ một ngày."

Mệt mỏi trên người trở thành hư không, cấp dưới dùng ánh mắt nhìn anh như là nhìn thấy ngọn nến trong đêm tối, bởi vì kích động mà nghĩ sao nói vậy: "Ngày mai ngài có việc gì quan trọng sao?"

Một chữ cuối cùng nói ra, lập tức cảm thấy hối hận vì hành động cả gan vừa rồi.

Tâm tình Ân Vinh Lan tựa hồ không tồi, gật gật đầu: "Giúp bạn trông coi nhà."

Sau khi thấy thái độ của anh, cấp dưới sửng sốt… Cái này có gì đáng khoe.

.

Điều hòa của Trần Trản đặt không lâu trước đây chút vấn đề, hôm nay mới có người đến lắp đặt.

Không khéo hôm nay cậu có cuộc hẹn, ông lão vào buổi sáng mỗi ngày phải đến trạm thu phế liệu, nghĩ tới nghĩ lui, người có thể giúp tựa hồ chỉ có Ân Vinh Lan.

Mặt trời vừa lên, Ân Vinh Lan đã xuất hiện ở cửa, nhân tiện mang bữa sáng sang.

Trần Trản mời anh vào nhà, cười cười xin lỗi: "Làm phiền anh rồi."

Cầm cái chén nhỏ, chứa sữa đậu nành vừa hâm nóng đem ra, Ân Vinh Lan lắc đầu: "Cậu cứ luôn khách khí với tôi như vậy."

Đại đa số những người mười tám mười chín tuổi đều đang học đại học, còn Trần Trản bởi vì nguyên nhân gia đình, so với người khác thì đã trễ hơn một năm. Dựa theo số tuổi thật thì Ân Vinh Lan với cậu chênh lệch khoảng năm tuổi, trong lúc lơ đãng Trần Trản thường xem anh là trưởng bối mà đối đãi.

Trước đây không chú ý việc này, bây giờ anh nhắc tới, bỗng có cảm giác mới lạ. Hai bên đều có một phương thức riêng để duy trì tình bạn này, Trần Trản vươn tay: "Về sao khi chúng ta làm phiền nhau thì không cần khách khí."

Ân Vinh Lan bật cười, bắt tay: Được."

Sau khi hai người nói xong thì mối quan hệ càng trở nên hòa hợp, Trần Trản lúc ăn sáng ngẫu nhiên sẽ xem đồng hồ.

Đề tài thong dong mở ra, Ân Vinh Lan tựa như tùy ý hỏi: "Buổi hẹn rất quan trọng sao?"

Trần Trản nghĩ nghĩ: "Cũng không hẳn, Bởi vì trước đây từng nhận đc lời mời hợp tác của Hướng Tây."

Ân Vinh Lan: "Không phải đã cự tuyệt bọn họ rồi sao?"

"Trg thời gian ngắn tôi cùng tính không phát sóng trực tiếp," Trần Trản nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, mỗi ngày đúng giờ sẽ có chim tước đến hót líu lo, mới đầu cậu còn ngắm nhìn chúng vài lần,  nhìn chán liền cảm thấy ầm ĩ: "Bất quá có thể đổi phương thức."

Nhìn theo ánh mắt của cậu trong chốc lát, Ân Vinh Lan cười nói: "Nghe nói tiền lợi nhuận của kênh đọc truyện cùng ổn định."

Trần Trản không thèm để ý mà xua xua tay: "Lo mở đường lớn mới có thể nghênh đón thần tài."

Tuy rằng không biết lần này lại muốn bàn tính gì, nhưng nhớ lại biểu cảm của cấp dưới hôm qua khi rửa được mối thù, Ân Vinh Lan dự cảm tương lai không xa bộ phận tiêu thụ sẽ lại đau đầu.

Trần Trản đưa số điện thoại của thợ sửa điều hòa cho anh : "Có việc gấp anh có thể điện thoại qua trước."

Khi chuẩn bị ra cửa thì trong túi vô tình rớt ra một quyển sổ nhỏ.

Ân Vinh Lan trong lòng vừa động, cái này là quyển sổ anh từng gặp qua ở đoàn phim, đối phương dùng để viết tư liệu sống, có thể nói là nguồn gốc của tội ác.

Cuốn sổ đang mở ra, trên mặt giấy ghi một chuỗi cái tên xa lạ cùng phương thức liên hệ, còn ghi rõ thời gian địa điểm.

Ân Vinh Lan nhặt sổ lên đưa cho cậu, nhìn thời gian: "Đều là người hôm nay cậu muốn gặp?"

Trần Trản gật đầu, một lần nữa cài lại túi, đưa lưng về phía anh vẫy vẫy tay, chạy vội xuống lầu, có thể thấy được là đang rất gấp.

Trước đây đã từng hợp tác với Hướng Tây thành công tốt đẹp, nên hiện tại Trần Trản cùng người phụ trách Hướng Tây thuận lợi bàn bạc.

Người phụ trách mang một cái kính không gọng, thỉnh thoảng sẽ lấy tay đẩy kings, giống như một thanh niên bước ra từ truyện tranh. Cánh môi khép mở, không hề nhìn ra được mưu kế.

"Nghiên cứu phát minh trò chơi tốn rất nhiều kinh phí, gần ba mươi vạn không đủ để duy trì đoàn đội phát minh," Người phụ trách mở miệng: "Tôi làm sao có thể đảm bảo có thể đạt tới hiệu quả tuyên truyền mong muốn?"

"Cũng không phải là tạo ra một trò chơi lớn." Trần Trản không nhanh không chậm nói: "Chỉ là một loại hình trò chơi nhập vai cốt truyện bình thường thôi."

Loại trò chơi này cùng không tốn nhiều kinh phí xây dựng, lợi dụng trang web công cụ chế tác trò chơi, điều chỉnh tư liệu lại, chi phí tổn thất có thể gần bằng không.

Thành tích cao trung của Trần Trản cũng không cao, nỗ lực nhiều nhưng vẫn không hiệu quả, vừa thi đại học vừ chuẩn bị con đường mới. Trước đây có một đoạn thời gian nữ sinh giờ trong ban đều thích lại trò chơi này, còn nguyện ý nạp tiền để mở khóa cốt truyện, cậu liền nghiên cứu một chút.

Sau lại phát hiện hao phí quá nhiều thời gian, đối với tay mới cũng có chút khó khăn, nên đành phải từ bỏ.

"Tôi không học qua chế tác trò chơi chuyên nghiệp," Trần Trản nói: "Cho nên sẽ thuê hai nhân viên có kinh nghiệm phong phú, không tới một tháng sẽ hoàn thành phần lớn công tác."

Trò chơi cốt truyện có một lợi thế là có thể tuyên truyền dù chưa hoàn thành toàn bộ, căn cứ vào phản hồi của người chơi mà tiến hành đổi mới.

Thời đại công nghệ, người phụ trách chỉ cần lên mạng tìm hiểu một chút là có thể hiểu, chủ động nâng ly: "Hợp tác vui vẻ."

Trần Trản cũng nâng ly, nhưng chỉ chạm vào một chút chứ không uống.

Người phụ trách liếm liếm môi, nếm mùi vị rượu còn trong miệng: "Thuê người chế tác cần bao nhiêu tiền?"

Trần Trản hơi nhướng một bên lông mày, vẫn chưa đưa ra ý kiến.

Người phụ trách cười cười: "Tôi chỉ tò mò thôi."

Công ty cũng có thể lợi dụng trò chơi này để phát triển, nhưng bọn họ càng coi trọng lưu lượng trên người của Trần Trản hơn. Huống chi mỗi lần người khác nhìn thấy đồ uống liền nghĩ đến buổi phát sóng hôm đó.

Hắn cho rằng cậu sẽ không đưa ra đáp án thì Trần Trản bỗng dưng mở miệng: "Mười vạn."

Vậy sẽ còn lại hai mươi vạn.

Người phụ trách: "Vậy cậu sẽ không còn lời nhiều."

Trần Trản nói trắng ra: "Trong trò chơi sẽ có nhiều quảng cáo khác, Hướng Tây chỉ là một trong số đó."

Ý cười trên mặt người phụ trách cứng đờ, điều chỉnh lại một phen sau đó mở miệng: "Cậu dùng tiền của chúng tôi để thuê người chế tác, lại dùng chính trò chơi đó để kinh doanh."

Trần Trản bình tĩnh nói: "Không có người trung gian không thể kiếm được nhiều tiền."

Vì phòng ngừa đối phương sau này cũng sẽ nhìn thấy thành phẩm trò chơi, những lời này tất nhiên nói ra bây giờ sẽ thỏa đáng hơn.

Người phụ trách gỡ mắt kính xuống, tầm mắt mơ hồ không thể nào nhìn thấy rõ gương mặt gian trá của Trần Trản, nhưng như vậy lại làm cho hắn thoải mái hơn.

Đầu tư trung gian là cách nói dễ nghe, nhưng trong tiềm thức của người phụ trách thì đối phương giống như lấy tiền của chính thất đi nuôi một tiểu tam tra nam bên ngoài.

Thời gian bàn bạc nhanh hơn một nửa so với Trần Trản dự tính, người phụ trách cùng không muốn nói nhiều thêm với cậu, thuận miệng nói còn có việc, lưu lại chi phiếu rồi cầm cặp da rời đi.

Trần Trản gọi hắn lại: "Rượu nơi này rất hợp ý tôi, có thể gọi thêm một ly không."

Người phụ trách đen mặt đi đến quầy bar gọi cho cậu một ly, thanh toán tiền xong liền rời đi.

Trần Trản để bàn lại cho nhân viên thu dọn, còn rượu sẽ được mang đến bàn đối diện, nhìn đồng hồ chờ vị tiếp theo.

Khi bàn về thương vụ hợp tác, điều cơ bản nhất là không được trễ giờ.

Người tới sớm hơn thời gian hẹn mười phút, nhìn thấy Trần Trản liền vội tới chào hỏi.

"Nếm thử xem." Chờ hắn ngồi xuống, Trần Trản treo lên nụ cười không chê vào đâu được: "Hương vị rượu rất dịu nhẹ."

Tới sớm như vậy, còn chọn đồ uống, làm người vừa tới không khỏi xem trọng Trần Trản. Lúc tiếp nhận lời mời này hắn còn có chút chần chờ, bởi vì hình tượng đối phương trên mạng không tốt lắm.

Hiện tại nhìn thấy người thật, hoàn toàn không chanh chua như trong truyền thuyết, cư xử ôn tồn lễ độ cũng rất khẳng khái.

"Em trai của tôi thích trạch ở nhà, điều kiện hợp tác chúng ta cùng trao đổi là được."

Trần Trản gật đầu, tỏ vẻ lý giải.

Ấn tượng đầu tiên tốt là tiền đề đầu tiên, hai người bàn bạc cũng rất tốt, khác hắn với người phụ trách vừa rồi.

Trần Trản: "Tôi sẽ cung cấp kịch bản."

Người tới càng thêm cao hứng, đối với trò chơi cốt truyện mà nói như vậy sẽ khiến cho công việc chế tác càng nhẹ nhàng.

Những lần gặp mặt tiếp, càng ngày càng thương nghiệp hóa, nói xong từng cái hợp đồng quảng cáo, Trần Trản mới nhẹ nhàng thở ra.

Vì không để chiếm dụng quá nhiều thời gian của Ân Vinh Lan, không để chậm trễ, đóng gói hai phần cơm hộp liền trở về nhà.

Về đến nhà đã là bốn giờ chiều, điều hòa lắp đặt xong thì không nói rồi, nhưng nhà cùng được quét tước, cơ hồ là không nhiễm một hạt bụi.

Trần Trản ngừng ở ngạch cửa vài giây mới cất bước vào.

Đem cơm hộp đặt lên bàn, có chút kinh ngạc mà nói cảm ơn.

Ân Vinh Lan ngồi trên sô pha uống trà, nghiễm nhiên càng giống chủ nhân của ngôi nhà, nghe vậy cười nhạt nói: "Chuyện nhỏ không tốn nhiều sức gì."

Không thể tìm hiểu được con đường kiếm tiền của đối phương, có một đống tài nguyên lại không dùng đến, càng lần theo manh mối thì phát hiện ra mình chỉ có thể quét tước vệ sinh.

Không thể không nói, còn rất có tâm.

Khi dùng cơm, Ân Vinh Lan đột nhiên không nóng không lạnh hỏi: "Tôi với Lâm Trì Ngang ai làm việc nhà tốt hơn?"

Trần Trản cảm thấy lời này có chút quen.

Còn nhớ đoạn văn trước đây từng ngâm nga có một câu 'Ta và Thành Bắc Từ Công ai anh tuấn hơn?'

Ném đi ý nghĩ kỳ lạ, trả lời vấn đề lúc nãy: "Đương nhiên là anh."

Thân phận Lâm Trì Ngang đã định sẵn là đại thiếu gia mười ngón không dính nước.

Ý cười trên mặt Ân Vinh Lan càng ôn hòa, tựa hồ rất vừa lòng với câu trả lời của đối phương.

Đề phòng cẩn thận, anh muốn dùng tận lực để làm đối phương thấy Lâm Trì Ngang không bằng mình, ngăn chặn tình bạn nhiều người ngay từ lúc bắt đầu.

Bất đồng với tâm tư của anh, Trần Trản một lòng dành cho sự nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com