ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 25: Viết tiếp kết cục

VTHY2K4

Bất quá chỉ là nổi lên chút mẩn đỏ, nhưng khi đến chân núi, trực thăng đã sớm chờ ở đó.

Trần Trản vừa mới viết xong một câu liền nhận được tin nhắn của Lâm Trì Ngang:

[Hy vọng cậu không bẻ cong sự thật, đắp nặn cho người khác hình tượng tốt một chút.]

Bởi vì sự kiện dị ứng kia bị treo lên hot search một tháng, qua một tin nhắn Trần Trản có thể tưởng tượng ra đối phương muốn đem cậu đến hành tinh khác cỡ nào.

Lần hot search này đối với việc tiêu thụ búp bê rất có lợi, căn cứ vào nguyên tắc có ân tắc báo, xóa bỏ dòng chữ vừa mới gõ, trả lời lại: Có yêu cầu cụ thể gì?

Điện thoại nhanh chóng rung lên, có thể thấy được tốc độ đánh chữ cùng tâm tình của Lâm Trì Ngang:

Hình tượng chính diện, không cần kết cục chuyển biến thần thánh, không cần kết cục chuyển biến thần thánh!

Sợ cậu xem không hiệu, hắn cố tình nhắc lại một lần nữa.

[Được.]

Trần Trản trả lời.

Để điện thoại sang một bên, mắt thấy thời gian không còn sớm, nhanh chóng viết văn---

Sương mù bao quanh cao ốc.

Cơn gió như kim châm, thổi vào người hơi đau rát.

Bảo tiêu che cho hắn một cây dù đen lớn, nam nhân cầm dù một thân nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm.

Mấy ngày trước tận mắt thấy hắn mua nhẫn kim cương, tôi biết nó có ý nghĩa gì.

Trước mắt cần phải nhanh chóng kéo dài thời gian.

Tôi quyết định trộm nhẫn trước, phá hủy kế hoạch cầu hôn của hắn.

Nghe nói tầng trên cùng khách sạn sẽ được bao hết, tôi mạo hiểm sinh mạng bò lên tầng bốn, lặng lẽ ẩn núp vào phòng của hắn.

Nam nhân kia dùng cơm xong ước chừng là chín giờ tối, hiện tại là tám giờ rưỡi, thời gian còn lại không nhiều.

Đi một vòng không có kết quả. Nhớ lại hôm nay hắn mặc tây trang, bề mặt bằng phẳng rộng rãi, khả năng mang theo không lớn. Địa điểm cầu hôn là ở khách sạn, cho nên khả năng lớn nhất vẫn là ở trong phòng.

Chuẩn bị tìm lại lần nữa, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Nội tâm tôi trở nên khẩn trương, vội vàng trốn xuống gầm giường.

Tích một tiếng, cửa mở.

Sau bước chân ngắn ngủi, tôi thấy rõ hắn đột nhiên dừng lại.

Hỏng rồi!

Nếu như người nọ cẩn thận, nhất định sẽ phát hiện có người đã vào phòng mình.

Tiên hạ thủ vi cường.

Trước khi hắn gọi bảo tiêu, tôi đột nhiên lao ra, quyết định sống mái một phen.

Học đấu vật trên TV, túm chặt tay đối phương quật xuống.

Không biết có phải là ý trời trêu người không, thể lực của tôi và hắn không ngang nhau, ngắn ngủi vài giây, cục diện bị chuyển biến.

Cánh tay của tôi cơ hồ đã bị trật, tôi cắn răng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt trong nháy mắt giao nhau….

Bấm lưu trữ, Trần Trản nhìn đồng hồ phía dưới màn hình: "Còn tốt, không quá muộn." Nói xong cầm lấy áo khoác, quay đầu nói với Ân Vinh Lan: "Đi thôi."

Vào thời điểm cậu gõ chữ, Ân Vinh Lan ở một bên quan sát kỹ, thấy người trước mắt chuẩn bị rời đi, hỏi: "Không phải nói viết xong rồi đi sao?"

Trần Trản gật đầu: "Viết xong rồi."

Cậu chỉ tính viết đến đây.

Ân Vinh Lan trầm mặc một lát, nói: "Một đoạn chỉ như vậy dễ làm người ta lên án."

Trần Trản: "Hẳn là không đâu."

Dứt lời mở máy tính ra lần nữa, đọc lại bản thảo một lần, trực tiếp đăng lên.

Hoàn toàn làm xong công việc, cười cười nói: "Thời điểm này mọi người đều ngủ trưa, người đọc không nhiều."

Ân Vinh Lan nhìn cậu một lát, đứng lên sóng vai đi ra ngoài.

Nhà hàng có diện tích rất lớn, nhưng cảm giác cao cấp của nó không đến từ phong cách lạnh băng: Khăn trải bàn màu kem, bên cạnh góc bàn bày một bình hoa nhỏ đáng yêu, nhìn rất thư thái.

Ân Vinh Lan lựa chọn nhà hàng rất có phẩm vị, Trần Trản nhìn nhiều vài lần, đánh giá đúng trọng tâm: "Là một nơi rất tuyệt."

Nhận thực đơn từ phục vụ, Ân Vinh Lan mở ra đẩy về phía đối diện: "Muốn ăn cái gì?"

Nhìn lướt qua, giá cả so với đồ ăn bình thường đắt hơn rất nhiều.

Trần Trản cuối cùng chọn mì Ý.

Ân Vinh Lan thấy cậu dừng trên món tôm hùm vài giây, chủ động nhắc tới: "Hay kêu thêm một món tôm?"

Trần Trản lắc đầu: "Đổi món khác, anh không phải không ăn tôm sao?"

Ân Vinh Lan ngẩn ra, dường như nhớ lại trước đây mình ở đoàn phim thuận miệng nói ra nhưng đối phương lại ghi nhớ trong lòng.

Thấy anh hồi lâu vẫn không nói gì, Trần Trản tự quyết định, chọn thêm một phần đậu cô-ve.

Đắt cũng có lý do, đồ ăn tuy rằng mang lên chậm, nhưng lại đầu đủ màu sắc hương vị.

Ân Vinh Lan vốn định gọi thêm một chai rượu vang đỏ, đáng tiếc loại rẻ nhất cũng phải hơn một ngàn, để Trần Trản không sinh nghi, liền bỏ ý định này.

Ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào nửa người trên, Trần Trản hơi dịch lên một chút, nuốt xuống đồ ăn trong miệng sau đó chậm rãi nói: "Trước đây vốn dĩ cũng có ý định nói việc di chúc." Nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện: "Sau đó lại quên mất ý định này."

Hiểu lầm trước đây, càng nói càng sai.

Ân Vinh Lan lắc đầu: "Không trách cậu nghĩ nhiều."

Lúc anh xuất hiện có chút trùng hợp, thời điểm ông lão sinh bệnh anh đang công tác ở nước ngoài, trở về thì lui tới nhiều hơn bình thường, bị người khác nghi ngờ cũng là bình thường.

Hai người nhìn nhau cười, đều cảm thấy may mắn vì không để lại sự ngăn cách.

Đúng lúc đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì có điện thoại tới.

Thấy Lâm Trì Ngang điện tới, Trần Trản chần chờ một lát mới nghe: "Có việc?"

Ước chừng vài giây, mới nghe Lâm Trì Ngang lạnh lùng mở miệng: "Tôi đúng là coi thường cậu."

Trần Trản suy đoán là có liên quan đến truyện, bình tĩnh uống miếng nước: "Dựa theo anh nói, không có kết cục."

Âm thanh Lâm Trì Ngang lạnh đến mức tận cùng nhưng cũng nghe như châu ngọc lạc bàn: "Có biết trên mạng đang thảo luận cái gì?"

"Không biết." Trần Trản bình tĩnh nói: "Nhưng tôi có thể đoán 80% là đang nói tác giả vô nhân đạo." Nói tới đây tạm dừng một chút: "Là người thứ hai biết hướng đi của truyện, anh nên có cảm giác thành tựu mới đúng."

Đầu bên kia, Lâm Trì Ngang nhìn chính mình bị treo lên hot search, vốn rất không kiên nhẫn, nhưng khi nghe vậy trong mắt lại có thêm những ý khác.

Thấy phía dưới truyện một người điên cuồng chờ canh đọc truyện của hai người, 

Còn có những nhóm anti-fan trước đây chửi rủa tác giả hiện giờ hèn mọn cầu đọc chương mới, hắn giống như đang đứng trên đỉnh chuỗi đồ ăn.

Như là đã quên mất chuyển nửa đếm thưởng tiền trong quá khứ, đăng nhập tài khoản, trả lời một bình luận có ý đồ dùng tiền thưởng để hối thúc tác giả ra chương: Thật ấu trĩ.

Gõ xong bình luận, tâm tình trở nên thoải mái, không có mây mù.

Kết thúc cuộc điện thoại, Trần Trản thấy Ân Vinh Lan dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, cho rằng trên mặt dính sốt cà, dùng ngón tay tùy ý lau lau.

Qua một lát thấy tầm mắt đối phương vẫn không dời đi, Trần Trản nhịn không được hỏi: "Vì sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?"

Ân Vinh Lan lại tiếp tục ăn, dường như trước đó không có việc gì, nói; "Gần đây tôi có hỗ trợ huấn luyện chó."

Trần Trản gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Ân Vinh Lan: "Phương pháp cậu dùng để ứng đối với đối phương lúc nãy cũng không khác mấy với phương pháp huấn luyện chó."

Mềm mỏng vừa phải, lúc cần thiết thì phải có một chút ngon ngọt.

Trần Trản rắc một ít tiêu lên mặt mì Ý, mặt không đổi sắc nói: "Đừng nói lung tung… Chỉ là nói bừa, chuyên tâm ăn cơm đi."

"..."

Trong quá trình ăn, vì giữ phép lịch sự,  Trần Trản không xem điện thoại, sau khi hai người từ biệt, vì phát huy đức tính tiết kiệm tốt đẹp nên quyết định về bằng phương tiện công cộng, lúc này mới lướt weibo.

#Đoạn chương Sám Hối Lục# đã lên hạng bốn mươi trên hot search, không ngoài dự đoán, cơ bản đều là giục ra chương.

Bình luận nhiều nhất là bảo cậu hãy làm người đi,

Xe buýt lắc lư không nhanh không chậm, Trần Trản tựa đầu trên kính xe, dần dần ngủ gật, khi tỉnh lại vừa vặn đến trạm.

Mỗi khi no bụng, liền có loại cảm giác buồn ngủ không nói thành lời, khi cơn buồn ngủ thứ hai kéo tới, Trần Trản tắm rửa, lần thứ hai lấy lại tinh thần.

Dựa vào sô pha mới mua, vui vẻ lướt weibo từ trên xuống dưới, đang lướt đến hot search thứ mười thì sự thong dong trong nháy mắt đình trệ.

#một câu viết tiếp kết cục#

Bấm mở ra, là một bài đăng của tài khoản weibo nổi tiếng:

Trích từ <Sám Hối Lục>: Ta cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt trong nháy mắt giao nhau…

Đủ loại cốt truyện hoa hòe lòe loẹt như mà của yêu ma quỷ quái xuất hiện, bị đẩy lên đầu là mấy bình luận khiến người ta một lời khó nói hết:

[Thổ Cẩu Chi Vương: Ánh mắt vừa giao nhau vậy mà đã vạn năm.]

[tgi: I think I love you.]

[Tóc của Mario: Trong đầu bỗng nhưng xuất hiện câu hát…. Nếu người có thể nghe theo trái tim dũng cảm yêu một lần… Nếu chúng ta có nhau!]

[Thế giới trinh thám gia: Lầu trên đã thành công làm cho tôi chán ghét bài này, có độc!]

[tgi: @Thế giới trinh thám gia đây là chân ái của tôi, liên quan gì đến cậu.]

Bình luận phía sau càng ngày càng lạc đề, thậm chí đã bàn đến vấn đề kỳ thị đồng tính, nhiều đề đề tham khảo.

Khi Trần Trản bắt đầu viết văn, vì làm quá sẽ làm mọi người phản cảm, nên văn thích hợp với phong cách hài hước hơn. Cậu cũng tự nhận mình là người có không ích ý tưởng phóng đại, nhưng ý tưởng của dân mạng giống như là xây một cầu vòng trên đất bằng.

Cư nhiên có người đu CP cậu và Lâm Trì Ngang.

Hay đây chính là cái gì đều không kén trong truyền thuyết?

.

Ban ngày hoang đường là phải dùng ban đêm đền gấp bội.

Gần cuối năm vốn dĩ rất bận, vì cùng ăn trưa với Trần Trản, Ân Vinh Lan còn lại không ít công việc.

Tiền thưởng cấp dưới ngày càng tăng, nhưng thời gian đi làm cơ bản lại biến thành ngày ngủ đêm làm.

Hôm nay cũng vậy.

Cậu cấp dưới sửa sang lại văn kiện cẩn thận liếc ngón tay cấp trên… Trắng tinh như ngọc, tinh tế hoàn mỹ.

Không có miệng vết thương lúc trước, hơi nhẹ nhàng thở ra, nhớ lại buổi đối thoại mấy hôm trước với cấp trên, vẫn không nhịn được cả người run lên---

"Tay của ngài có thật nhiều vết thương nhỏ!"

"Kim đâm, không đáng ngại."

"Tại sao lại bị kim đâm?"

"Thêu thùa may vá."

"..."

Hồi ức tới đây đột nhiên im bặt, cấp dưới cảm thấy đầu có chút đau, một người trên thương trường người nghe tới là sợ vỡ mật cư nhiên lại làm những việc thủ công.

Mơ màng sửa lại tài liệu nộp lên, Ân Vinh Lan tựa hồ cũng phát hiện cấp dưới mất hồn mất vía: "Nghỉ ngơi mười phút đi rồi trở lại làm."

Âm thanh ôn hòa phảng phất như có thể gột rửa một thân mệt mỏi.

Cấp dưới hạ khóe miệng một chút, có biết bao nhiêu người bị chính biểu tình ôn nhu này mê hoặc 

Khi cấp dưới đang cảm khái vô hạn, Ân Vinh Lan lại mở điện thoại lên.

Trước đây anh không có thói quen lướt weibo, từ khi quen Trần Trản mới dần bắt đầu chú ý, quả nhiên ở đầu hot search lại là đối phương.

Đề tài của Trần Trản và Lâm Trì Ngang tưởng giỡn mà lại hot thật, ý cười nhàn nhạt trong mắt Ân Vinh Lan sau khi đọc một bình luận thì tắt hẳn không còn sót lại chút gì:

[Ám Hà Chi Đồ: Không đánh không quen biết, sau ngày đó không chừng họ đã trở thành anh em tốt với nhau.]

Điện thoại bị vứt một bên vang lên một tiếng bịch….  Cấp dưới hoảng sợ.

Ân Vinh Lan giống như chưa phát giác được hai mắt hơi nhíu lại, tuyệt đối không thể để tình hữu nghị giữa ba người xuất hiện.

------

Tác giả có lời muốn nói: Lần đầu lập weibo, hy vọng mọi người ủng hộ, yêu mọi người ~(@^_^@)~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com