ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 24: Tiêu thụ

VTHY2K4

Sau khi mọi thứ chuyển biến tốt đẹp, Trần Trản ra cửa cũng tiện hơn, ví như cậu không cần vì sợ bị chặn đánh mà mang khẩu trang.

Ân Vinh Lan có thói quen chạy bộ bữa sáng, khoảng thời gian ở đoàn phim cùng anh, Trần Trản không khỏi bị lây nhiễm thói quen này. Đêm qua ngủ khá ngon, khi trời rạng sáng đã chạy vài vòng quanh tiểu khu.

Khi trở về gặp phải ông lão đối diện, trong tay đối phương có một túi chai nhựa.

Không thấy con chó cứng đầu kia, Trần Trản nhướng mày: "Đã đưa nó đi rồi?"

Ông lão gật đầu: "Chờ nó huấn luyện xong lại mang qua cho tôi."

Không thể nghi ngờ phần khổ sai này lại đổ lên đầu Ân Vinh Lan.

Nội thất mới của Trần Trản hôm nay cũng vừa mới chuyển tới, tuy là ông lão mãi cự tuyệt nhưng cậu vẫn đem một cái ghế sô pha mềm mại qua.

Sau cậu thì Tiêu Đồng đang bị cư dân mạng ném đá, Trần Trản cũng không rảnh rỗi bỏ đá xuống giếng, vì cửa hàng online chuẩn bị mở bán.

Hoạt động buôn bán ít nhất cũng cần một người tư vấn khách hàng, lúc đầu ông chủ cũng có thể kiêm việc này, Trần Trản danh khí ngày càng tăng, một mình cậu cũng không thể lo liệu quá nhiều việc.

Mà cửa hàng bùa hộ mệnh trước mắt muốn mướn người thì không có lời.

Suy nghĩ một lúc Trần Trản có ý tưởng: "Một ngàn giá trị tẩy trắng, mướn ngươi đảm đương công việc tư vấn khách hàng."

Trong thời gian ngắn mọi thứ yên tĩnh, sau đó có một âm thanh tự hồ tức giận vang lên:

[Hệ thống:.... Đang nói mê sảng cái gì vậy?]

Dùng điểm tẩy trắng của nó thuê lại nó?

Trần Trản: "Ngươi có kinh nghiệm, ngày thường cũng không có việc gì làm, huống chi hệ thống không phải là đang phục vụ khách hàng sao?"

Có gì khác nhau?

Năm phút kế tiếp, Trần Trản tựa hồ đã nghe được hết những lời thô tục mà cả đời mình từng nghe qua.

Chờ nó phát tiết xong, Trần Trản mới không nhanh không chậm nhắc lại: "Năm 20XX, đã bỏ bê công việc về quê thăm người nhà."

[Hệ thống: Làm!]

Tuy là nghi ngờ nó đang mắng người, nhưng mục đích đã đạt thành, cậu cũng không so đo chi tiết.

Giữa tháng mười một, một trận tuyết nhanh chóng tạo ra ranh giới thu đông mỏng manh, cửa hàng vào lúc này cũng chính thức hoạt động.

Bùa hộ mệnh lấy hình tượng xấu manh nhưng lại ngoài dự đoán được hoan nghênh, thêm đợt quảng cáo trước đây không tệ, chỉ vài phút đã có vài ngàn đơn hàng, trên mạng có những đánh giá không đồng nhất:

"Nghe nói có thể phòng ngừa hãm hại, mua một cái, hi vọng có thể tránh được thầy giám thị."

"Lầu trên đã bị lộ."

"Đã báo cáo."

"Khuyên cậu đừng làm như vậy, trước đây tôi tham gia hội họp mặt trúng một cái. Ở trong kỳ thi liền mang theo nó, gian lận được nhất khối, hiện tại đang chuẩn bị đại diện trường đi thi cuộc thi toàn khu vực."

"Cho hỏi thiên tài lầu trên, còn sống không?"

Trần Trản xem xong lắc đầu, tính toán thu nhập, gửi qua cho Ân Vinh Lan một vạn, ghi rõ là chia tiền lợi nhuận khi bán búp bê, cảm kích đối phương đã giới thiệu một nhà xưởng đáng tin.

Hệ thống không có chức năng giao hàng, Trần Trản cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc đó, đơn giản chỉ cần đưa thêm một khoản tiền để nhà xưởng trực tiếp giao hàng.

Thành công khai thác lĩnh vực mới xong, rốt cuộc cũng có thời gian để thở.

Kiên trì chạy bộ buổi sáng nhưng lại hoàn toàn vô dụng, nhéo cánh tay nhỏ bé yếu ớt, Trần Trản nhịn không được nhăn mày.

---lượng cơm tăng, thể trọng lại không tăng.

Hiện thực tàn khốc trước mắt, cậu chuẩn bị tìm một phương thức rèn luyện miễn phí, đi tìm ông lão đối diện cùng nhặt phế liệu.

Cửa khép hờ, treo một tấm rèm làm từ vải bố, bên trong truyền ra một tiếng nhạc nhu hòa.

Sau khi vào cửa, Trần Trản không tán đồng nói: "Như vậy không an toàn."

Ông lão xua tay, không để ý lắm: "Phòng của tôi cũng không có đồ đạc gì."

"Trộm cướp không về tay không." Trần Trản nhắc nhở.

Dứt lời bắt đầu phổ cập kiến thức cho ông lão.

Ông lão bị nhắc nhở mãi bất đắc dĩ chỉ có thể liên tục gật đầu.

Một ngày của ông chỉ là nhặt phế liệu, uống trà đọc sách, thích tự do tự tại.

Biết được nguyên nhân Trần Trản đến đây, ông lão vui vẻ ra mặt: "Nhặt phế liệu sao tính là vận động, không bằng cậu chạy quanh tiểu khu vài vòng."

Trần Trản cười nói: "Một người vận động không thú vị."

Ông lão đã sớm nhìn thấu cách sống của cậu, có một vài chuyện rất tinh tế tỉ mỉ, nhưng có một vài chuyện không câu nệ tiểu tiết. Đột nhiên ông nghĩ đến cái gì, hỏi: "Tờ giấy lần trước đưa cậu còn ở đó không?"

Trần Trản phản xạ có điều kiện: "Tờ giấy gì?"

Ông lão híp mắt: "Tờ giấy viết phương thức liên lạc luật sư."

Trần Trản nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi, đáp án không cần nói cũng biết.

"Việc di chút không thể qua loa được." Ông lão nghiêm túc nói: "Trong khoản thời gian ngắn sẽ không dùng đến. Nhưng lỡ như chung cư này sập, cậu vừa vặn có thể tránh được, ít nhất cũng biết nên tiếp nhận di sản thế nào."

"...."

Đây là so sánh kiểu gì?

"Di chúc?" Một âm thanh từ xa truyền đến.

Có người xốc rèm cửa, cất bước đi đến.

Biểu tình Trần Trản phút chốc trở nên phức tạp, chậm rãi mở miệng: "Đóng cửa cẩn thận, tốt nhất là có thể phòng ngừa nghe lén."

Ông lão gật đầu, ở điểm này thì ông cũng nghĩ giống cậu.

Người tới đúng là Ân Vinh Lan.Hôm nay anh mặc một cái quần đen dài bình thường, chân lại có vẻ thẳng tắp thon gọn. Lúc này anh cau mày chăm chú nhìn ông lão: "Có phải thân thể không thoải mái?"

Ông lão bất đắc dĩ nói: "Sao con lại tới đây?"

Ân Vinh Lan không trả lời, ông lão biết không thể lừa gạt anh, đơn giản giải thích sự tình: "Chỉ số của thân thể ta có chút không đạt chuẩn, nhưng đại khái vẫn còn khỏe mạnh."

Ý bảo anh không cần lo lắng.

Qua một lúc sau, Ân Vinh Lan mới chậm rãi nói: "Vậy thì tốt."

Ông lão và Trần Trản không hẹn mà cùng thở ra. Nhưng mà ngay một khắc sau, Ân Vinh Lan ngồi trên sô pha Trần Trảm đưa qua, ánh mắt kín đáo nói: "Di chúc là chuyện thế nào."

Trần Trản mới hiểu lúc nãy thở ra là còn quá sớm.

Cũng không rõ ẩn tình trong đó, ông lão tùy ý giải thích: "Để ngừa vạn nhất, đẽ định người thừa kế di sản."

Một câu đơn giản làm sáng tỏ tâm tư.

Ân Vinh Lan nhớ lại vào một ngày kia Trần Trản bỗng dưng đối tốt với mình, ánh mắt nhìn cậu càng thêm thâm ý: "Thì ra là thế."

"Tôi đã cự tuyệt rồi." Trần Trản lộ ra biểu tình đúng chuẩn bạch liên hoa.

Ân Vinh Lan bỗng đứng lên, ra ngoài chỉnh lại rèm cửa đã bị gió thổi tung, tầm mắt lại dừng lại bức tranh thêu trên cửa…. Hình ảnh chồn chúc tết gà vẫn còn ở đó.

Dư quang thấy được biểu tình của Trần Trản hiếm có lộ ra chút xấu hổ.

Trần Trản cũng cảm thấy được đối phương đánh giá mình, hơi hơi nghiêng mặt đi, giả vờ ngắm mây trôi phía chân trời.

Ân Vinh Lan xoay người, nhìn ông lão nửa đùa giỡn nói: "Ngài có phải cũng nên để lại cho tôi chút gì hay không?"

Ông lão bị anh chọc cười, chỉ chỉ Trần Trản: "Đây mới là người con nên cầu."

Trần Trản ho nhẹ một tiếng, biểu tình nghiêm túc: "Tôi quyết định nhường lại cho anh một thứ."

Ân Vinh Lan hơi nhướng mày, làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Trần Trản ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh nói: "Không sai, chính là quyền nuôi chó."

Sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, ông lão bật cười ngả về sau, liên tục vỗ tay.

Tương phản với ông lão, Ân Vinh Lan lại nhẹ nhàng thở một hơi. Trần Trản là một người biết điều tiết không khí, nếu cậu không lựa chọn tự gây dựng sự nghiệp mà đi làm ở công ty, sẽ làm cho bộ phận nhân sự phát triển không tệ.

Trần Trản biết chừng mực, nhìn Ân Vinh Lan mỉm cười nói sang chuyện khác: "Con chó ngoan cố kia đã huấn luyện thế nào rồi.

Nghe vậy ông lão cũng dừng cười, phiền muộn nói: "Ta vừa thấy nó đã cảm thấy hợp lý. Đáng tiếc quá hung, đến cửa còn không muốn vào."

Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: "Mới vừa có hiệu quả."

Mắt ông lão sáng ngời: "Nó biết bắt tay không?"

Ân Vinh Lan lắc đầu.

"Chống tay đi ngược?"

"Sẽ không."

Ông lão: "Vậy nó biết làm gì?"

Ân Vinh Lan nhàn nhạt trả lời: "Ăn cơm."

Tương phản với bầu không khí lúc Trần Trản nói đùa, không khí hiện tại lại trầm mặc lúng túng.

Nhớ trước kia đưa cho ông lão bức tranh thêu, Trần Trản lại cảm thấy áy náy, lên tiếng cổ động nói: "Chứng minh rằng nó rất tính nhiệm anh."

Ông lao lại không có bản lĩnh trợn mắt nói dối, nhìn thời gian liền ngáp một cái nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, các cậu cứ tự nhiên."

Hai người một trước một sau đi ra cửa, Trần Trản thuận tay đóng cửa lại, tiếng đóng cửa vang lên, dựa vào cánh cửa: "Tới tình tôi khâu búp bê?"

Trong lời nói ẩn chứa trêu chọc.

Ân Vinh Lan nói: "Mời cậu ăn cơm."

Trần Trản suy nghĩ sâu xa, tính toán đối phương sau khi biết mình chiếm lấy tài sản vốn thuộc về anh ta, tính xem bữa cơm này có khả năng diễn biến như Hồng Môn Yến là bao nhiêu.

"Tiền công hôm trước cậu đưa không ít." Ân Vinh Lan không cùng tần số với cậu, âm thanh ôn hòa nói: "Mời cậu ăn một bữa cơm là hợp tình hợp lý."

Trần Trản: "Buổi sáng tôi có đi ra ngoài thấy ông chủ quán thịt bò có việc ra ngoài, thứ ba tuần sau mới mở cửa."

Ân Vinh Lan trầm ngâm nói: "Vậy hôm nay đi ăn một bữa sang trọng."

Đồ ăn tới cửa nào có đạo lý từ chối, căn cứ vào nguyên tắc có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, Trần Trản gật đầu: "Nhưng tôi còn một số việc chưa hoàn thành, khả năng có thể mất hai mươi phút."

Ân Vinh Lan: "Tôi chờ cậu."

Nếu biết giữa trưa có người mời đi ăn, Trần Trản đại khái sẽ không lãng phí một buổi sáng.

Mời Ân Vinh Lan tách trà, sau đó ngồi xuống bắt đầu gõ chữ.

<Sám hối lục> đã tiến vào giai đoạn thu tiền, lượng công việc của Trần Trản so với bình thường tăng gấp đôi.

Ân Vinh Lan nhìn thấy hồ sơ đã thống kê được năm ngàn từ, chậm rãi nói: "Kỳ thật cũng không cần gấp như vậy."

Nếu như với nhiệt độ hiện tại của cậu, người đọc ngày càng tăng, thời gian kết thúc kéo dài thêm một lúc, ngược lại có lợi.

"Nắm chặt thời cơ." Âm thanh bàn phím không dứt, Trần Trản giải thích: "Nhân lúc nhiệt độ chưa tan, còn muốn làm thêm hai bộ nữa."

Ân Vinh Lan ngẩn ra: "Hai bộ?"

Trần Trản sửa lại ý một chút rồi đưa vào văn, ngẩng đầu giới thiệu với anh một chút: "Một quyển <Những năm tháng tôi hãm hại ảnh hậu> và <Vì ghét kẻ giàu tôi liên tiếp chửi bới tổng tài hào môn>."

Nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay trái, cân nhắc mở miệng: "Mỗi bộ khoảng ba mươi lăm vạn chữ. Ba bộ này vừa vặn xâu lại thành một chuỗi trăm vạn chữ."

Một khắc trước vẫn nói cười, trong nháy mắt Ân Vinh Lan không hề dự liệu trầm mặc.

Trần Trản nhướng mày: "Biểu tình này của anh có ý gì?"

Ân Vinh Lan rũ mi xuống, lông mi hơi run rất nhìn không ra thần sắc vừa rồi, phảng phất lúc nãy chỉ là ảo giác. Khôi phục tươi cười ôn hòa thường thấy: "Chỉ là cảm thấy cậu là một người giàu ý tưởng."

Trần Trản nhấc tay ra khỏi con chuột, chống cằm: "Hy vọng trước khi kết thúc có thể tìm được tư liệu sống thích hợp hơn."

Mặt Ân Vinh Lan biến sắc, nhìn chằm chằm vào máy tính lảng sang chuyện khác: "Khi nào thì xong?"

Trần Trản ý thức được mình bị phân tâm, cười cười xin lỗi, sau đó không lãng phí thời gian nữa, tiếp tục gõ chữ.
-----------
Giải thích:

Hồng Môn Yến: Từ thời xưa, người Trung Quốc đã dùng "Hồng Môn yến" để lý giải về đạo lý: Nói không thể lung tung, cơm không thể ăn bừa. "Hồng Môn yến" là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.

Nguồn: Internet.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info