ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 22: Nhìn hiện tượng xem bản chất

VTHY2K4

[tb123067: Hai đồng một tập, sao cậu không đi cướp đi?]

Bình luận này rất nhanh nhận được mấy vạn đồng tình.

Trần Trản tự mình đáp lại: Đây là giọng đọc có thể khiến người ở hiện trường khóc.

Kèm theo hình ảnh gương mặt thủy quân hai hàng nước mắt.

Là một người tự bôi xấu bản thân thì sẽ không chừa đường cho người khác bôi xấu mình.

Không đến năm phút, bình luận đã có chuyển hóa:

[Tửu nhưỡng nguyên tiêu: Các đạo hữu xin lỗi! Kiềm chế không được sự hiếu kỳ, mới vừa nghe xong một tập.]

[Đại hà khảm: Không phải chỉ mình cậu đâu. Bội phục tác giả! Có thể đem tình cảm đặt vào trong giọng đọc.]

[tb12307: Md, không khống chế được! Vừa lỡ đãng lỡ mua sáu tập.]

Không chỉ có cư dân mạng đang nghe đọc truyện mà còn một người khác cũng đang nghe.

"Tên hào môn công tử kia, ngoại trừ có tiền có nhan sắc, còn lại có chỗ nào thắng được tôi… Tình yêu làm con người trở nên mù quáng, cô ấy cư nhiên không nhìn thấy tôi!"

Âm thanh từng chữ rõ ràng, chứa đầy tình cảm nóng bỏng.

Ân Vinh Lan nghe xong hai tập đầu, bật cười lắc đầu.

<Sám hối lục> đã bắt đầu thu phí từng chương, Trần Trản đã nói không dựa vào gõ chữ kiếm tiền, kỳ thực lời này có nhiều lỗ hổng, thí dụ như có thể để độc giả thưởng riêng, nếu như cậu cố gắng cưỡng từ đoạt lý thì cũng có thể công nhận là kiếm tiền trên phương diện khác.

Nhân viên công ty nói với anh rằng tình bạn phải có sự trả giá từ hai phía, Ân Vinh Lan thậm chí còn chuẩn bị thưởng lớn cho đối phương hoàn thành tâm nguyện, cho Trần Trản vững vàng thắng một ván này.

Đáng tiếc, người nọ không cần cơ hội này.

Khi cấp dưới tiến vào văn phòng, cửa đang khép hờ, đưa tay gõ hai cái.

"Vào đi."

Cửa vừa mở ra, liền nghe thấy một âm thanh khác.

Cấp dưới ngẩn ra… Này không phải đang nghe <Sám hối lục> sao?

Từ lần cấp trên vào đoàn phim, hắn liền miên man không xác định, hiện tại tận mắt nhìn thấy, vị tổng tài cao cao tại thượng thật sự có ý kết bạn ở bên ngoài vòng thương nghiệp.

--- Đáng sợ.

Ân Vinh Lan thấy hợp đồng trên tay hắn, không hỏi việc chính trước, ngược lại hỏi: "Nam Cực Tinh chia lợi nhuận cho kênh đọc truyện như thế nào."

Cấp dưới: "Ngài chờ một lát."

Không đến hai phút, hắn liền tra xong: "Trang web lấy 20%."

Trải qua thời gian lên men, hiện tại <Sám hối lục> đã đứng đầu bảng xếp hạng, chỉ cần một tập đã có chín vạn download, tiền lợi nhuận có thể vượt xa tính toán bảy vạn lúc đầu của Trần Trản.

Không cần phải nói, lần đánh cược này đối phương đã toàn thắng.

Nghĩ đến đây nhẹ nhàng thở dài: "Đầu óc thương nghiệp thật đỉnh cao."

Nếu là bạn bè của tổng tài, tất nhiên là muốn tâng bốc một cách ngốc nghếch. Cấp dưới nắm lấy cơ hội phụ họa nói: "Rất ít người có thể phát triển không giới hạn chỉ ở một phương diện, chỉ bằng một cái lưu lượng ban đầu đã tạo ra một con đường kiếm tiền."

"Cậu ấy xác thật là rất lợi hại." Ân Vinh Lan nói: "Năng lực đó thậm chí vượt qua cả tôi."

Trầm mặc một chút: "Nếu so sánh với cậu ta, tôi chỉ biết mở công ty, ngày qua ngày đi trên con đường tiêu thụ không thay đổi."

"..."

Cấp dưới toàn lực ngăn cản mí mắt nhảy lên… Đúng vậy, một năm doanh số bán hàng đạt hơn trăm tỷ, như vậy đã làm ngài ủy khuất rồi.

Cũng may Ân Vinh Lan chỉ là vô tình nói hơi nhiều về vấn đề này, lực chú ý lại trở về trên hợp đồng, bắt đầu xử lý chính sự.

.

Nghe kênh đọc truyện thậm chí vượt qua văn viết, khi Trần Trản nhìn đến, lòng không khỏi nao nao. Nghĩ lại một chút, có một số người lười đọc chữ, nghe truyện có thể vừa vặn thỏa mãn họ.

"Hệ thống, giá trị tẩy trắng hiện tại của tôi là bao nhiêu?"

[Hệ thống: 1080.]

Đưa ra đáp án xong cũng không nhiều lời thêm.

Trần Trản nhíu mày: "Đổi hệ thống?"

[Hệ thống: Đổi hệ thống chỉ là từ một hệ thống này đổi thành một hệ thống khác, theo từ điển ngôn ngữ Thiên Nguyên năm thứ hai mươi ba.]

Âm thanh không linh động như bình thường mà trở nên máy móc.

"Ngươi có chút kỳ quái," Trần Trản nhíu mày: "Là chuyện gì?"

[Hệ thống: Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.]

Liên tục hỏi mấy vấn đề, câu trả lời đều là ông nói gà bà nói vịt. Trần Trản đần ý thức được cái gì… Đây là thừa lúc cậu không chú ý bỏ trực ban.

Giống như dự liệu, hệ thống mấy ngày trước đã trộm về quê thăm nhà, nghĩ rằng Trần Trản thường ngày không dùng đến hệ thống, hẳn sẽ không bị phát hiện.

Phòng ngừa vạn nhất, nó còn áp dụng hình thức treo máy.

Trầm mặc một lát, Trần Trản không biểu hiện bất mãn gì, chỉ là thêm một nét bút trên vở ghi nhớ tư liệu sống.

Thấy thời gian còn sớm, đội mũ vào để đi thành phố kế bên mua số lượng lớn vải dệt và kim chỉ.

Khi cậu một thân vải vóc, như là thương nhân Ba Tư trong lịch sử xuất hiện ở cửa, đã là chuyện hai tiếng sau. Ôm một xấp vải như ngọn núi nhỏ, mơ hồ thấy phía trước có một bóng người.

"Làm phiền nhường đường."

Người nọ không những không dịch bước mà còn ôm lấy một phần vải.

Tầm mắt không còn bị ngăn cản, Trần Trản thấy rõ người tới: "Ân tiên sinh?"

Ân Vinh Lan: "Đừng kêu như vậy, thật xa lạ, kêu tên đi."

Đi lên trước cửa tìm chìa khóa, hỏi: "Đến lúc nào?"

"Mới đến không lâu."

Trần Trản có chút hiểu anh, không bao lâu đại biểu ít nhất là mười phút: "Lạnh như vậy, sao không vào nhà đối diện ngồi một chút?"

"Ông lão đi trạm thu phế liệu rồi."

Sau khi vào cửa liền để hàng xuống, Trần Trản thở một hơi nhẹ nhõm, cánh tay cũng đỡ nhức mỏi hơn.

Nhìn màu sắc rực rỡ của vải, ánh mắt Ân Vinh Lan có chút phức tạp: "Dùng để làm thủ công sao?"

Trần Trản ôm cánh tay hơi hơi mỉm cười, sau một lúc lâu làm một tư thế mời.

Sợi tơ quấn quanh vào nhau như đồ chơi cho mèo, Trần Trản lôi từ dưới giường ra một thùng sợi bông, căn phòng vốn sạch sẽ liền trở nên hỗn độn. Nhưng cậu lại triển khai mọi thứ đâu vào đấy, thuận tay đưa cây kim cho Ân Vinh Lan: "Xâu kim."

Ngoài dự đoán, Ân Vinh Lan xâu kim rất nhanh, thấy ánh mắt không thể tưởng tượng của Trần Trản, liền giải thích: "Trước đây ngẫu nhiên sẽ làm."

Trần Trản lúc này mới nhớ ra người trước mặt này cũng đã trải qua những ngày tháng gian khổ.

Mặt trời lặn về Tây, ánh đèn sáng lên, sắc màu ấm áp chiếu lên người Trần Trản, mặt mày nghiêm túc.

Ân Vinh Lan không nhịn được nhìn nhiều thêm chốc lát, thấp giọng nói: "Xem bộ dáng này của cậu, làm người ta nhớ đến một câu."

Trần Trản lưu loát tạo ngũ quan cho búp bê, tự nhiên nói tiếp: "Mẹ hiền sợi chỉ cầm tay - Khâu lên tấm áo trước ngày con đi.*"

"..."

Cầm kéo cắt sợi chỉ, Trần Trản ngẩng đầu nhìn anh: "Người bình thường đều sẽ dùng câu thơ đó miêu tả hành động này."

Câu thơ tựa như có ma tính, Ân Vinh Lan nhìn cậu, cư nhiên lại ở dưới ánh đèn thật sự có một tia từ mẫu.

Trần Trản dừng động tác: "Đúng rồi, anh vỗn định nói gì?"

"... Quên rồi."

Thời gian tiếp theo, Trần Trản nghiêm túc chỉ cho anh phải khâu vá thế nào.

 Ngộ tính Ân Vinh Lan rất mạnh, đại khái đã hiểu, sau đó nói: "Hơn một trăm, ít nhất cũng phải nửa tháng."

Trần Trản: "Không sao, tôi đã đặt máy may rồi, hai ngày nữa chuyển đến."

Lời nói bình đạm, nghe không ra thật giả.

Cho đến khi bốn mắt nhìn nhau, không gian yên tĩnh, mí mắt Ân Vinh Lan nhẹ nhàng nhảy lên một cái, không đoán được nhiều năm sau khi đã công thành danh toại còn phải học đạp máy may.

Thời gian yên tĩnh trôi qua, đôi mắt Trần Trản có chút mỏi, buông dụng cụ xuống ngửa đầu dựa vào thành giường chốc lát. Tỉnh dậy bởi vì trên mặt có hơi ấm áp. Lười biếng nâng mí mắt, lúc này không biết lúc nào trời đã sáng, ánh mặt trời nghiêng chiếu vào cậu cơ hồ phủ kính hơn nữa người.

Ân Vinh Lan nằm đối diện, bùa hộ mệnh trở thành gối đầu tạm thời.

Giờ phút này người cũng chậm rãi tỉnh dậy, nhìn thời gian xong đè đè huyệt thái dương. Nếu so sánh với làm búp bê thì xử lý hợp đồng cũng không tính là gì.

Bụng rỗng tạo cảm giác khó chịu, Trần Trản chuẩn bị đi mua cơm hộp, hỏi anh có ăn không.

Ân Vinh Lan lắc đầu, nói: "Tôi còn có chút việc."

Trần Trản đưa anh tới cửa: "Có thời gian thì cứ đến đây."

Ân Vinh Lan gật đầu.

Trần Trản kêu dùm một chiếc taxi, chờ anh lên xe sau đó xua tay: "Còn lại năm mươi lăm con búp bê sẽ luôn chờ anh."

Thật vất vả nhiệt độ không khí mới tăng lên một ít, vô luận tài xế hay là Ân Vinh Lan đều cảm nhận được cái lạnh nguyên bản của buổi sáng.

Chờ xe đi một đoạn, Ân Vinh Lan nhận được tin nhắn của Trần Trản: Đánh cược là đánh cược, thù lao tôi vẫn sẽ trả.

Trong mắt hiện ra một tia vui sướng, sau đó gọi một cuộc điện thoại, ánh mắt liền quay về bình thường.

"Ân tổng." Âm thanh đầu bên kia rất có tinh thần.

Ân Vinh Lan: "Hôm nay có thể tôi sẽ đến công ty trễ một chút, cậu hãy kêu Tiểu Triệu đến đón tôi."

Mệt mỏi về đến nhà sau đó tắm rửa nghỉ ngơi một lát, thay đổi một thân tây trang, ngồi trên sô pha nhìn vào khoảng không trống trong phòng, tựa như đang nhìn vào một cơn lốc xoáy dưới biển sâu.

Khi cấp dưới đến, ấn chuông cửa hai lần, anh mới lấy lại chú ý.

"Ân tổng, buổi sáng tốt lành." Người trẻ tuổi với tinh thần phấn chấn bồng bột xuất hiện trước mặt cấp trên.

Ân Vinh Lan khôi phục bình thường, đáp lại: "Buổi sáng tốt lành."

Sau khi lên xe cấp dưới mới chú ý tới ông chủ mình hơi ủ rũ, chủ động mở đề tài: "Ngài nghỉ ngơi không tốt sao?"

Ân Vinh Lan: "Tối hôm qua ở cùng một người bạn, cơ bản không thể ngủ."

Nói tới đây, miệng lưỡi nhẹ nhàng không ít.

Cấp dưới đã sớm tổng kết ra lộ trình kết bạn của ông chủ: Giả nghèo - Nhận được đồng tình - Giăng lưới tăng thời gian ở chung - Thu lưới.

Lắc đầu ném đi ý nghĩ đáng sợ, phỏng đoán tâm tình đối phương, cấp dưới lấy lòng nói: "Có thể gặp được một hai người bạn hợp ý, thật không dễ dàng."

Ân Vinh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: "Cậu cho rằng cậu ta sẽ cảm thấy hợp ý khi ở cùng tôi chứ?"

Cả người cấp dưới trở nên căng thẳng, cứng đờ cười nói: "Đương nhiên."

Ân Vinh Lan cũng không như dự đoán của cậu lộ ra sự cao hứng, cấp dưới nhẹ nhàng thở phào, cảm thán tâm tư cấp trên thật khó đoán.

Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, đôi tay Ân Vinh Lan giao nhau tùy ý đặt trước người, lý trí phân tích hành động của Trần Trản.

Trong mắt đối phương, anh là một người bạn nghèo khổ không có việc làm ổn định, Trần Trản cũng đã nhiều lần nhắc qua ý niệm muốn cùng nhau làm giàu. Vốn dĩ có thể dùng tiền đặt cược lại cố tình lựa chọn hỗ trợ cậu làm thủ công.

Nếu theo ý nghĩ trên, cậu giống như là đang cho mình một cái nghề, cho dù thất bại, cũng có thể thông qua thù lao của việc làm thủ công để tiếp tế.

Hai mắt hơi híp lại, phỏng đoán ra mục đích thật sự của Trần Trản --

A, thì ra là cậu đang giúp đỡ người nghèo.

---------

Lời tác giả:

Trần Trản: Khẩu hiệu của chúng ta là …… Cùng nhau làm giàu.

Ân Vinh Lan (Nhìn số dư không đếm được trong tài. khoản):.... Cậu vui là được.

--------

*:Trích từ bài 'Du tử ngâm' của Mạnh Giao.

Bản dịch của Trần Trọng San.

Nguồn: Thi viện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com