ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 20: Buổi họp mặt

VTHY2K4

Ở đoàn phim đã lâu, khi về đến nhà, thể xác và tinh thần của Trần Trản đều thả lỏng.

Trước khi đi đã gửi mấy chậu trầu bà cho ông lão, còn lại nửa ngày tiến hành quét dọn. Suy xét thời tiết ngày càng lạnh liền lên mạng mua một cái điều hòa.

Xử lý các việc vặt xong, bắt đầu chậm rãi chuẩn bị chi tiết cho buổi họp mặt.

Liên hệ từng công ty tổ chức, phát hiện riêng việc thuê sân và người chủ trì cũng đã tiêu không ít phí.

Nếu cậu một mình gánh vác xong buổi họp mặt thì tài sản trước mắt chỉ còn một nửa.

Trần Trản nhíu mày, trầm mặt cân nhắc lợi hại, xem trong thời gian dài sắp tới rất khó có thời cơ tốt như vậy.

Tự hỏi một lúc, sau đó điện cho một công ty trong số đó nhưng công ty này lại lấy giá khá cao, sau khi ép giá thì hai bên đều lui một bước. Trần Trản giải quyết xong chuyện, chuẩn bị trở lại cuộc sống bình dị.

Thuận tiện thêm vào lịch trình thời gian đi tập thể hình.

Vì phòng ngừa ở buổi gặp mặt có quá nhiều người tham gia sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả, chuẩn bị mọi thứ phức tạp xong, trước một ngày diễn ra họp mặt Trần Trản đăng weibo: [Một buổi hội tụ nhỏ, mong mọi người góp mặt (hoa tươi).]

Ở phía sau kèm thêm địa chỉ.

Bởi vì sự kiện giăm bông, cảm xúc tiêu cực của công chúng với cậu cũng giảm bớt, bất quá khi nhìn thấy thông báo họp mặt, kinh ngạc không nhỏ.

[Hjk: Lấy lịch sử của cậu, lấy tư cách gì tổ chức họp mặt độc giả.]

[Ước hẹn thời trung cổ: Chỉ là buổi hội tụ nhỏ, làm ơn đọc cho kỹ.]

[Sa bá: Cho rằng lấy danh nghĩa là hội tụ nhỏ thì chúng tôi không nhìn ra bản chất sao?]

[Ước hẹn thời trung cổ: Hạn chế số người, thời gian bắt đầu rất sớm. Nhưng lại rất gần nhà tôi.]

[Trần Trản hôm nay hoàn lương sao: Có điên mới đi! Thuận tiện hỏi một chút... phố Trung Châu đi đường nào?]

Bình luận rất nhanh được đẩy lên, bất quá lần này không có tên Khương Dĩnh, lượng đọc tất nhiên không bằng trước.

Hiệu quả như vậy đối với Trần Trản là vừa vặn tốt, nếu không cứ lên hotsearch mãi sẽ bị người ta lên án coi như chướng khí, tuyên truyền cũng đạt hiệu quả.

Chưa đến bảy giờ ngày hôm sau, Trần Trản đã khoác áo gió ra trạm xe buýt đón tuyến đầu.

Sáng sớm có chút sương mù, phỏng chừng ảnh hưởng tốc độ xe, ở trong gió lạnh hồi lâu cũng không thấy bóng xe buýt nào.

Đang lúc Trần Trản hút khí lạnh, một chiếc xe hơi nhỏ chạy qua trạm một chút thì dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, dễ dàng nhận ra là Ân Vinh Lan.

Cứu tinh!

Không chần chừ ra vẻ, trực tiếp đi qua.

Sau khi lên xe khí lạnh tan không ít, Trần Trản cảm thụ ghế dựa mềm mại, nghiêng mặt qua nhìn anh: "Xe anh mượn càng ngày càng cao cấp."

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng bâng quơ thay đổi đề tài: "Lạnh không, mở điều hòa nhé?"

Trần Trản lắc đầu, ấm áp quá dễ gây buồn ngủ, sau đó quay qua đưa cho anh địa chỉ.

Chờ đèn đỏ, Ân Vinh Lan vô tình nhìn thấy Trần Trản đang chuyển khoản cho người ta. Vừa lúc cậu ngẩng đầu, tầm mắt hai người đụng phải nhau, Trần Trản cười nhẹ: "Tôi đang kêu Vương Thành tìm một người đến diễn."

Hòa hoãn nói: "Hôm nay khả năng sẽ có phóng viên tới, không phải anh thường thấy trên gameshow cùng thường xuyên có những cảnh quay đặc tả biểu cảm khán giả sao?"

Ân Vinh Lan hơi giật mình, sau đó lắc đầu cười cười: "Suy tính thật chu đáo."

Sân tổ chức hoạt động không quá xa, hai người lại đến sớm, chỗ đỗ xe cũng rất tốt.

Giờ này đã có nhân viên công tác đứng ở cửa.

Ân Vinh Lan đeo khẩu trang lên, cùng Trần Trản xuống xe.

"Buồn ngủ sao?"

Ân Vinh Lan lắc đầu, thấp giọng ho khan vài tiếng: "Tôi bị cảm."

Sân hoạt động bố trí không nhiều, chủ yếu lấy bối cảnh tao nhã.

Thuê người chủ trì chuyên nghiệp, đại khái cũng vì Trần Trản đưa ra giá cả hợp lý, hai người tập ứng đối, xác định đã nhớ hết những phân đoạn, bên ngoài cũng đã có người đến.

Nhân viên công tác tranh thủ thời gian dọn ghế ra.

Lúc này cửa vẫn đang khóa, Trần Trản nhìn thời gian sau đó gật đầu ý bảo có thể mở cửa đón khách.

Ân Vinh Lan nhờ vào ý tốt của Trần Trản, đã sớm ngồi vào ghế giữa ở hàng đầu, biết được chi phí tổng thể, nhíu mày: "Có chút đắt."

Kỳ thực có chút đắt.

Trần Trản giải thích: "Chủ yếu là dùng để thuê thiết bị và thuê bảo tiêu."

Ân Vinh Lan nhìn ra ngoài cửa thấy có mấy người cao to vạm vỡ không biết đến lúc nào, ngẩn ra: "Cái này có quan trọng không?"

Những độc giả đang xếp hàng ngoài cửa cũng có nghi vấn giống anh.

Vào đầu tiên là một cô gái trẻ, lúc qua trạm kiểm tra liền oán giận cùng với bạn mình: "Không phải chỉ là họp mặt sao, tôi đi trung tâm thương mại cũng chưa thấy làm lớn chuyện như vậy."

Đồng bạn cũng có chút bất đắc dĩ: "Quá phù hoa."

Lời chưa nói xong, người phía sau bọn họ bị kiểm tra thấy chất lỏng khả nghi, vốn dĩ người đàn ông kia muốn giải thích vài câu, nhìn thấy bảo tiêu phía sau thì hơi sợ một chút, cuối cùng bị kiểm tra ra là một lọ sơn.

Sử dụng sơn vào việc gì ai cũng hiểu.

Kế tiếp kiểm tra ra nhiều vật phẩm đa dạng, có cầu lông, có lá cải, còn có trứng gà.

Người bị kiểm tra ra trứng gà có vẻ không phục: "Tôi chưa ăn sáng, mang theo ăn không được à?"

Mặt bảo tiêu không biến hóa cầm lấy trứng gà, quan sát một chút: "Ăn sáng bằng trứng sống?"

Nháy mắt mặt người nọ đỏ bừng, ấp úng vài câu, trứng gà cũng không lấy lại đã chạy mất.

Hai cô gái oán giận lúc nãy nhìn nhau, sửa lại lời nói lúc đầu: "Bảo tiêu thật không thể thiếu."

Nhân viên công tác phát bảng số, bởi vì diện tích sân có hạn, vốn dĩ thấy nhiều người ở hội trường, mọi người đều cho rằng mình chỉ có thể đứng ở cửa, không nghĩ tới lại có một đám người muốn gây chuyện bị thanh lọc nên vẫn còn ghế cho bọn họ.

Sau đó, càng nghiêm khắc kiểm tra thì bọn họ cao hứng.

Ân Vinh Lan nhìn về phía Trần Trản: "Cậu thật hiểu nhân tâm người khác."

Trần Trản quay qua nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Chỉ là tâm nhãn tốt, huống chi thủ đoạn của họ còn không bằng tôi năm đó."

Đã có người cầm bảng số đi vào, nếu Trần Trản vẫn còn ngồi đây thì rất thất lễ. Đứng lên mỉm cười chào hỏi người vừa đến.

Mặt cô gái lập tức đỏ bừng, cô ấy ở tuổi này khi đứng trước một nam nhân tuấn tú, trái tim thẹn thùng đập nhanh quả thật rất bình thường.

Trước đây mọi người thấy Trần Trản đều là trên tin tức, hình ảnh không phải là lúc bị bắt lên đồn thì cũng là hình ảnh cố chấp đứng trước công ty quản lý của Khương Dĩnh.

Hiện giờ thấy người thật, cảm thấy ảnh chụp không đẹp bằng.

Nữ sinh bắt được số một, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đồng bạn thì ngồi kế bên, hai người nói nhỏ với nhau: "Tôi còn tưởng đây là một người có vẻ ngoài tăm tối."

"Lớn lên thật tuấn tú, cảm giác còn đẹp hơn minh tinh."

Ân Vinh Lan ngồi không xa, có thể nghe được một ít, không khỏi cứng họng bật cười.

Mọi người lục đục tiến vào, người chủ trì đổi nhạc thành nhạc nhẹ, không ngoài dự định của Trần Trản, hôm nay thật sự có phóng viên xuất hiện.

Sau khi nói lời mở màn ngắn gọn xong, người chủ trì chỉ vào Trần Trản: "Không cần giới thiệu, mọi người chắc hẳn cũng biết đây là ai."

Dựa theo quy trình giống nhau, tiếp theo sẽ kể lại quá khứ thành danh của tác giả cùng một ít thành tựu, Trần Trản ngoại trừ có hồ sơ trong cục cảnh sát thì cũng chưa có thành tựu gì.

Người chủ trì soạn từ ngữ có thể nói là vắt hết óc, cuối cùng quyết định điều chỉnh lại thành phong cách hài hước ngắn gọn, không cần nghiêm túc câu nệ giống các buổi họp mặt khác.

Người xem đích thực cũng thích xem phong cách như vậy.

Phóng viên đến cũng không che giấu, cầm camera sang chào hỏi, Trần Trản cũng bảo nhân viên công tác chuẩn bị ghế cho họ.

Vấn đề hỏi đáp nếu làm không tốt sẽ làm người ta xấu hổ, nhưng trên người Trần Trản nhiều nhược điểm, tới phân đoạn hỏi đáp, cơ hồ là người xem và phóng viên giành nhau cướp câu hỏi.

Câu hỏi nhiều nhất đơn giản là tại sao Trần Trản lại đột nhiên hiểu ra, bắt đầu từ khi nào trở thành một người bình thường.

"Trạng thái tinh thần trước đây của tôi không tốt lắm, là một người cực đoan, người khác yêu một người chỉ ba phần, tôi lại yêu đến mười phần." Trần Trản nói: "Khi tới cực hạn, ngược lại dễ dàng buông bỏ."

Lời nói làm người cảm động.

Toàn tâm toàn ý thích một người, không lưu lại đường lui, loại phương thức vụng về nhưng lại nhiệt liệt này, thật sự không có mấy người.

Câu hỏi dần không còn nhiều, tính thời gian cũng hợp lý nên người chủ trì kết thúc phân đoạn hỏi đáp này.

"Kế tiếp, Trần Trản tiên sinh sẽ đọc diễn cảm <Sám hối lục>, đây là quá khứ nhân sinh của cậu ấy tổng kết được, là tư tưởng thăng hoa của cậu ấy.

Lời này nói ra... Ngay cả Trần Trản đứng bên cạnh cũng có chút tụt cảm xúc.

Cũng mai người chủ trì rất mau liền đưa microphone cho cậu, toàn hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Vì có vẻ trịnh trọng, Trần Trản cố ý viết tay ra một đoạn văn, điều tiết lại hơi thở, chậm rãi đọc: "....Cô ấy đối với tôi chưa bao giờ mang thái độ giả dối, cũng không giống với những người phàm chi tục phấn khi biết tôi có tiền liền bám theo, hiện tại cô ấy tuy chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày cô ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ.

... Ngày mưa, biết cô ấy không có thói quen mang ô, cố ý thuê xe đến cửa công ty chờ. Có một thân ảnh đi dưới trời mưa to. Người nọ cầm ô tới đón cô ấy.

"Tài xế có chạy không?"

Công tử nhà giàu giành trước một bước, hỏi tôi như thế.

Tài xế!

Nheo mắt: "Tính tiền theo phút, một phút hai đồng."

Chỉ thấy hắn gật đầu, quay lại nhìn nữ thần nói: "Một mình lái xe không an toàn, tôi đưa em đi."

Trên đường đi lòng tôi luôn khó chịu, tôi cố ý đi đường vòng, vốn dĩ lộ trình chỉ nửa giờ lại biến thành một giờ.

Không ngờ nam nhân kia thế mà nhẫn nhịn, trên đường không tức giận. Chờ nữ thần xuống xe, tên hỗn đản này lấy ra số tiền gấp ba lần: "Cảm ơn."

Khi nói chuyện gương mặt lạnh băng của hắn thoáng chút thay đổi: "Phiền cậu chạy đường vòng, giúp tôi và cô ấy có thêm thời gian bên nhau, thân cận không ít. Đây là tiền cậu nên nhận.

...."

Trần Trản có chất giọng rất tốt, trầm thấp có lực, đổi giọng ở những đoạn rất hợp lý, lôi cuốn ngoạn mục.

Mặt mọi người lộ vẻ phức tạp, tầm mắt Trần Trản kinh định nhìn người nào đó dưới đài---

Đây là diễn viên cậu bỏ số tiền lớn mời đến.

Cố ý hướng mắt vào phóng viên ám chỉ, sau đó gật nhẹ đầu với cô gái ý bảo... Hiện tại, mời cô trình diễn.

Cô gái hít sâu một hơi, có cảm giác ngày hôm nay là ngày khiêu chiến thực lực thủy quân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com