ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 18: Hotsearch mới

VTHY2K4

Nếu Trần Trản biết ý nghĩ của Ân Vinh Lan nhất định sẽ đạm nhiên nói: Đừng nóng vội, đều sẽ an bài cả.

Lúc này nam nữ chính vừa quay xong, nữ chính đi ngang qua người Trần Trản thì tạm dừng lại, nhìn laptop trên chân cậu, mỉm cười mở miệng: "Có thiên phú sáng tác mà còn ở đây đóng phim có phải lãng phí thời gian?"

Trong câu nói có sự oán hận vì cậu cướp vai của bạn trai cô ta.

Tầm mắt đảo qua Ân Vinh Lan, vốn dĩ muốn nói hai câu, nghĩ đến đối phương mang tiền vào đoàn, hơi dừng lại, sau đó cười cười hữu hảo. Phảng phất như những câu nói trước với Trần Trản chỉ là bạn bè đùa giỡn.

Chờ cô ấy đã đi xa, Trần Trản nháy mắt: "Anh nói đây là đơn thuần, độc ác hay ngu xuẩn?"

Trong giới giải trí trước một bộ mặt sau lại một bộ mặt khác là bình thường, bất quá đa số vẫn sẽ lựa chọn lưu lại một đường lui, sẽ không bất hòa ra mặt.

"Nhận được đại ngôn." Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Có lẽ muốn làm chim sẻ bay lên cành cao."

Trần Trản nhướng mày: "Anh vào đoàn không lâu, cư nhiên lại biết cô ta có đại ngôn."

Nói vậy nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nữ chính khoe khoang khắp nơi.

Ân Vinh Lan cũng không biểu hiện khác thường, bình tĩnh dẫn dắt đề tài: "Đời người thường vui quá hóa buồn, hy vọng cô ta vẫn có thể cao hứng như vậy đi xuống."

Trần Trản cười nói: "Lời nói có ẩn ý."

Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: "Bất bình vì cậu thôi."

Trần Trản không thèm để ý xua tay: "Trò hay còn phía sau."

Việc đại ngôn này rõ ràng không đơn giản, nghe nói nữ chính suốt đêm bay qua thành phố nào đó ký hợp đồng, nhưng đến nay đại ngôn này cũng chưa tuyên truyền quá lớn trên official website. Đơn đội kinh tế của cô ta cũng không vội, đã tìm người viết một bản thảo tốt, đang chờ đợi tung ra một đợt tuyên truyền lớn.

Dùng điện thoại trả lời mấy cái bình luận, cố ý mở weibo lướt một vòng.

Gần đây tin tức lớn của giới giải trí bùng nổ, ví dụ như một vị ảnh hậu đang cùng một diễn viên cùng tổ ngầm yêu đương, lưu lượng tiểu sinh ngoại tình…. Chương mới của Trần Trản tuy rằng thú vị nhưng lại không lên hotsearch.

Cậu nhìn weibo sống yên biển lặng, liền có cảm giác Lâm Trì Ngang nhìn thấy sẽ rất vui.

Buổi chiều lại có cảnh diễn, từng tiếng đại ca của Ân Vinh Lan, Trần Trản cơ hồ đều dùng bộ mặt như bị rút gân diễn hết cảnh.

Quay xong rồi, Ân Vinh Lan lại đùa giỡn kêu một tiếng đại ca, Trần Trản muốn cười, bi ai phát hiện rằng vì nhịn cười cả buổi nên cơ mặt bị cứng. Chỉ có thể ngồi xoa xoa khuôn mặt.

Để trả thù sự quấy phá, Ân Vinh Lan vừa tới xin lỗi cậu, cậu ra vẻ õng ẹo nhấp môi: "Ca ca nha---"

Chỉ có hai chữ, phối hợp với cách gọi mềm mại, người bình thường chỉ sợ sẽ nổi da gà khắp người, Ân Vinh Lan trầm mặc một lát, bình tĩnh gật đầu, xem như chấp nhận cách xưng hô.

Công kích không có hiệu quả, Trần Trản bĩu môi, vùi đầu xem kịch bản.

Chăm chú nhìn cảnh tượng này vài giây, Ân Vinh Lan khẽ thở dài. Dựa theo cách nói của cấp dưới, bằng hữu phải giúp đỡ nhau, nhưng đối mặt với Trần Trản, anh chỉ cảm thấy thực lực của bản thân mình không có chỗ sử dụng, tựa hồ như chỉ cần đối phương muốn, là có thể đem cuộc sống an bài một cách gọn gàng.

Nhân viên công tác chuẩn bị bối cảnh một lần nữa, chuẩn bị quay vào ban đêm. Trong lúc đoàn phim dùng cơm, Trần Trản nhìn hộp cơm của Ân Vinh Lan: "Vì sao hộp cơm của anh trông đặc biệt ngon hơn?"

Trên thực tế là do đạo diễn sắp xếp, đối đãi với kim chủ, thân là đạo diễn ngạo khí hắn sẽ không hạ mình, nhưng có chút chi tiết khen tặng vẫn phải làm.

"Có thể vận khí tốt. Kỳ thực tôi cũng không thích đồ mặn."Ân Vinh Lan gắp toàn bộ tôm qua hộp cơm Trần Trản.

Trần Trản: "Vậy tôi không khách khí."

Nói xong liền lưu loát lột tôm, lúc ăn lại không qua được lương tâm, cậu lại gắp qua mấy con tôm bóc vỏ: "Nếm thử, nói không chừng sẽ thích."

Ân Vinh Lan trước giờ tránh ăn uống khi ở cạnh Trần Trản, phòng ngừa đối phương thình lình lên tiếng liền bị sặc, hiện tại đã thay đổi tư tưởng, cảm giác ăn cơm cùng cậu khá là vui vẻ.

Ban đêm chỉ có cảnh diễn của nam chính với Trần Trản, hai bên đều muốn nghỉ ngơi sớm liền nhanh chóng vào trạng thái. Đạo diễn rất vừa lòng với mà đặc tả này, khen ngợi vài câu.

Một đêm không mộng. Hôm sau tỉnh lại tinh thần sảng khoái, thời gian dư dả, Trần Trản ăn sáng xong mới đến phim trường.

Cảm giác của cậu từ trước đến giờ đều rất nhạy bén, chân trước vừa bước vào đoàn phim, nháy mắt liền cảm thấy nhiều ánh mắt xem cậu làm trung tâm.

Trần Trản đi đến chỗ Ân Vinh Lan: "Ánh mắt nhìn đại gia này là sao?"

Ân Vinh Lan nhìn chằm chằm cậu một lát, nhắc nhở: "Xem tin tức."

Trần Trản mở weibo ra, nghĩ có chuyện lớn, trên đầu weibo hẳn sẽ có.

Tiêu đề 'giăm bông XX' phía sau có chữ 'bạo' nho nhỏ

Nhìn số trăm triệu lượt đọc, Trần Trản nhấn vào.

Sự tình bắt đầu với sự kiện Lâm Trì Ngang dị ứng.

Không ít người lớn tuổi phản ánh rằng con cháu mình đã từng ăn loại giăm bông này liền nổi mề đay, bởi vì không nặng nên không quan tâm lắm.

Bình luận xôn xao, đại bộ phận dân mạng đều nói mình ăn vài không có vấn đề, nhưng có bình luận bị đẩy lên phía trên nói rằng ăn xong xuất hiện các tình huống lớn nhỏ.

Bởi vì đề tài có độ nóng cao, bộ phận liên quan suốt đêm tỏ vẻ tham gia gia điều tra.

Trần Trản im lặng vài giây, đại khái không ngờ sẽ chuyển biến lớn như vậy.

"Đừng nghĩ nhiều." Ân Vinh Lan chụp vai cậu.

Trần Trản gật đầu, lợi dụng đóng phim phân tán lực chú ý, suy nghĩ có lẽ sẽ không sao, dù sao cũng là một nhãn hiệu lâu năm, chất lượng hẳn là đảm bảo.

Kết quả không đến tối, sự tình liền có kết quả: Nhãn hiệu giăm bông XX đích thật chứa chất phụ gia không an toàn cho cơ thể. Xưởng cũng đăng tin xin lỗi.

Đề tài lần này hoàn toàn bị đẩy lên cao, nhiệt độ tăng còn có Lâm Trì Ngang.

Một cái bình luận có nhiệt độ cao nhất đến từ cư dân mạng có tên 'Kem hòa tan': Thứ lỗi tôi nói thẳng, khả năng kiểm tra đo lường của Lâm Trì Ngang thật tốt.

Thậm chí có người còn gọi đây là chó nghiệp vụ bản người.

Nhìn đến bình luận này, tâm tình Trần Trảm tương đối vi diệu.

Nhìn Ân Vinh Lan vài giây, hỏi: "Anh thấy Lâm Trì Ngang biết việc này hay không?"

Ân Vinh Lan bình đạm trả lời một cách chân thực: "Sự tình lớn như vậy, quá rõ ràng."

Nhìn cậu đau đầu xoa huyệt thái dương: "Có thể tố giác vấn đề của một nhãn hiệu lâu năm cũng coi là tạo phúc cho mọi người."

Nghe vậy Trần Trản thở dài mệt mỏi.

Nhiệt độ của việc này, nhiều cũng chết, ít cũng chết.

Lâm Trì Ngang không làm gì cả, ngay cả tiêu đề cũng không áp xuống.

Khương Dĩnh vốn đang chiến tranh lạnh cùng hắn, nhìn thấy tin tức, nghĩ đến bạn trai bây giờ đang ứng phó với truyền thông, bản thân cảm thấy có chút buồn cười.

Dù sao cũng là vị hôn thê, có không ít người đến weibo của cô hỏi thăm cảm tưởng.

Khương Dĩnh thở dài, đăng một cái weibo đáp lại: Anh ta dị ứng với rất nhiều loại đồ ăn, lần này chỉ là trùng hợp, hy vọng mọi người nên chú ý sức khỏe của bản thân nhiều hơn.

Vốn dĩ muốn chia sẻ áp lực, mạch não thần kì của cư dân mạng lại đem sự việc Lâm Trì Ngang vừa mới yên ắng lại nổi lên.

[Quỳ cầu một phần danh sách đồ Lâm tổng tài dị ứng.]

[Vì thân thể nhân dân khỏe mạnh, làm ơn lập ra một danh sách đăng lên.]

[Nhớ trước đây nữ thần cũng phốt một nhãn hiệu sữa rửa mặt làm bạn trai dị ứng, hiện tại ngẫm lại chắc là có vấn đề.]

[Chó nghiệp vụ hình người, chúng ta có thể tin tưởng được!]

…..

Xem mấy cái bình luận, giận dỗi ban đầu của Khương Dĩnh với bạn trai đã hoàn toàn tiêu tán, thay thế là sự đồng tình nhàn nhạt.

Là tác giả, Trần Trản cũng lên hotsearch một phen, may mà mọi người đều chỉ quan tâm nhân vật chính, Lâm Trì Ngang có thân phận hào môn được chú ý nhiều hơn.

Thấy vết xe đổ, Ân Vinh Lan ngoài mặt thì ổn nhưng trong tình thức lại phân tích khả năng Lâm Trì Ngang hôm nay chính là mình ngày mai.

Mà giờ phút này Trần Trản đã tạm thời buông bỏ việc này, đứng khom lưng dựa vào cây đại thụ phía sau, nghỉ ngơi vì cảnh treo dây thép vừa rồi mà thấy không khỏe. Khi thân thể ổn định hơn, màn hình điện thoại không ngừng lấp lóe.

Hơi suy nghĩ, Trần Trản tiếp nhận tin nhắn của Lâm Trì Ngang gửi qua, nội dung là một tấm hình chụp bản tin báo chí mới nhất.

Sản nghiệp Lâm thị cũng có liên kết về mặt ăn uống, tuy không chiếm số lượng lớn, nhưng lợi nhuận mỗi năm là không thể khinh thường. Khi tin tức đăng lên, không ít người nổi tiếng trên mạng tới cọ nhiệt.

Nội dung đại khái đều là tin tưởng chó nghiệp vụ hình người, đồ ăn chắc chắn sẽ có độ chất lượng cao.

Dự tính sáng mai, cổ phiếu Lâm thị sẽ tăng.

Trở lại khách sạn, không nhận được điện thoại, không biết có phải nguyên nhân là vì Lâm Trì Ngang quá vui mừng vì việc này hay không.

[Hệ thống: Lý trí phân tích, hắn có thể đang trị liệu giống như hệ thống trước đây, trị chứng tự bế.]

Tự động lọc bớt những từ ngữ khó nghe, Trần Trản ngồi trên giường nghiêm túc đọc kịch bản.

Xác định đã đem lời thoại ngày mai nhớ kỹ, mặc áo khoác đi ra ngoài khách sạn.

Không biết tốt hay xấu, ở ngoài cửa đụng phải Ân Vinh Lan.

"Tản bộ?"

Trần Trản: "Đi cửa hàng tiện lợi." Ngừng một chút hỏi: "Có muốn mua gì không, tôi sẵn tiện mua luôn?"

Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ, thu hồi ý định vào khách sạn: "Cùng đi."

Địa điểm đóng phim không đông dân, vào buổi tối, Trần Trản có thể nhận ra không có mấy người đi đường.

Trò chuyện một hồi tìm được một cửa hàng nhỏ, ông chủ đang xem phim trên một cái TV trắng đen xưa cũ, nghe tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu.

Ân Vinh Lan cầm một lọ đồ hộp lên, kết quả phát hiện Trần Trản đang đợi anh cùn tính tiền.

Nhìn thấy giấy bút, hơi chần chờ hỏi: "Học tập?"

Trần Trản bình tĩnh quét mã, ôm đồ ra ngoài: "Kiếm tiền."

Do sự kiện leo núi làm tài xế lái thay ảnh hưởng, hiện tại chỉ cần Trần Trản lộ ra biểu tình này, Ân Vinh Lan liền cảm thấy chân không khỏe.

Nói trắng ra là chân bỗng dưng có chút mềm.

Đi vài bước phát hiện ảnh không đuổi kịp, Trần Trản quay đầu dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Sao không đi tiếp?"

"Không có gì." Ân Vinh Lan làm như không có việc gì một lần nữa bước đi, cùng cậu sóng vai trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info