ZingTruyen.Asia

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 17: Đối diễn

VTHY2K4

Đạo diễn đã sớm gặp qua mặt tối trong cái vòng này, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy đối phương đang giẫm lên ranh giới cuối cùng của mình.

Cố gắng thẳng sống lưng, muốn kiên cường nói một câu, chỗ chúng tôi không phải là nhà thổ, nhưng lại nhìn thấy khoản đầu tư vào, mở miệng lại túng, uyển chuyển nói: "Đoàn phim không thịnh hành loại sự tình này."

Người trẻ tuổi nhíu mày: "Ông chủ thật tình muốn kết giao bạn bè, không phải chơi chơi mà thôi."

Đạo diễn lại càng hiểu lầm: "Nếu là thân cận…"

Người trẻ tuổi không kiên nhẫn nói: "Ông không thấy lấy thân phận của anh ta thì cần gì đến đoàn phim đối tượng?"

Đạo diện ngẩn ra vài giây, lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, theo như xuất thân và diện mạo của Ân Vinh Lan, chỉ sợ người xếp hàng dài tới Nam Thiên Môn, vội vàng nói rằng mình đã hiểu lầm rồi.

Người trẻ tuổi cũng không so đo vấn đề này, bỗng nhiên nói: "Nhân vật nào cũng được, nhưng tốt nhất là có thể cùng vai phụ đối diễn nhiều một chút."

Anh ta không nói thẳng là nam ba, như vậy có vẻ là có mục đích quá rõ ràng.

Đạo diễn như là sương mù xem hoa, lúc đầu tưởng đối phương coi trọng nữ chính, hiện tại phát hiện đối phương tựa hồ cũng không nghĩ quan tâm.

Không có chỗ nào mâu thuẫn, hai người rất nhanh liền ký hợp đồng, lúc người trẻ tuổi rời đi nói rằng tài chính một hai ngày nữa sẽ đến.

Đạo diễn cười nhiệt tình, đảm bảo nói: "Tôi sẽ không để các cậu lỗ vốn."

Người trẻ tuổi gật gật đầu, không để trong lòng. Cho dù tiền lời gấp trăm lần, thì đối với công ty cũng như mưa bụi.

Đoàn phim trước giờ làm việc rất nhanh, đạo diễn lập tức kêu biên kịch viết ra một vai nam nhỏ, tốt nhất không cần đối diễn với vai chính, tiện cho việc xóa cảnh.

"Nếu không có liên quan gì đến cô, tại sao lại không tới tìm tôi! Tại sao không dám nhìn vào mắt tôi, tại sao…"

Chưa nói xong ba câu cảm thán, liền thấy một thân ảnh thon dài đi về phía mình, hình dáng vì ánh mặt trời mà trở nên mơ hồ, nhưng lại có vài phần quen thuộc.

Đợi người đó đến gần, Trần Trản kinh ngạc mở to mắt: "Sao anh lại ở đây?"

Ân Vinh Lan cười nói: "Tìm kế sinh nhai."

Anh đến đoàn phim gây nhiều chú ý, trên mặt các diễn viên không biểu lộ nhưng lại thầm đánh giá, suy nghĩ đến địa vị người này. Có người tìm phó đạo diễn hỏi bóng hỏi gió mới biết được là bỏ tiền vào đoàn.

Tin tức trong đoàn rất nhanh đã lan rộng, Trần Trản kéo anh ta qua một bên: "Anh đã bỏ việc tiếp thị rượu?"

Ân Vinh Lan ho nhẹ một tiếng: "Không làm. Lấy chút quan hệ tìm công việc mới."

Trần Trản gật đầu: "Không sai. Chúng ta còn trẻ, còn kịp bắt đầu lại."

Hai người nói chuyện vẫn không che giấu, bên kia đạo diễn nghĩ rằng họ đang đối thoại, cũng không nghĩ nhiều.

Biên kịch đắp nặn ra nhân vật Ân Vinh Lan có thể nói là kỳ tài, anh ta đóng vai em trai của Trần Trản, bị đối phương ra lệnh làm nhiều chuyện xấu. Đạo diễn nhìn kịch bản có chút lo lắng anh ta có quyền thế, không muốn đóng vai có thiết lập như vậy.

Ân Vinh Lan so với tưởng tượng lại dễ nói chuyện hơn nhiều, chẳng những vui vẻ tiếp thu, ngược lại đối với kịch bản rất vừa lòng.

Vỗ tay kêu gọi mọi người chú ý: "Chuẩn bị một chút! Bắt đầu quay tiếp."

Chuyên viên trang điểm nhanh chóng trang điểm cho Trần Trản, sau đó bắt đầu quay, Trần Trản sửa lại biểu tình, dùng âm điệu lãnh khốc nói: "Cậu cũng muốn ngăn tôi?"

Ân Vinh Lan nắm tay áo cậu: "Đại ca, anh tỉnh lại đi."

Bốn mắt nhìn nhau, sự phẫn nộ trong mắt Trần Trản không kịp đọng lại, phụt một tiếng bật cười.

"Đạo diễn, anh ta lớn tuổi hơn tôi, làm em có phải không thích hợp?"

Đạo diễn biết được thân phận Ân Vinh Lan, thấy vậy lại càng không khỏe, không thể phụ nhận, Ân Vinh Lan diễn không tệ, nhưng khí thế lại quá cường đại rồi.

"Không phải ai lớn tuổi cũng có thể diễn vai anh." Đạo diễn nói: "Cứ dựa theo kịch bản."

Đừng nên tìm thấy điểm buồn cười, nếu không cứ nghĩ đến là sẽ buồn cười.

Hiện tại chỉ cần thấy Ân Vinh Lan, khóe miệng liền muốn giơ lên. Những người khác xem náo nhiệt cũng không ngại góp vui, môi mỏng vừa động, dễ dàng kêu một tiếng 'đại ca'.

Trần Trản phiền muộn nói: "Tôi đã nhiều năm rồi không làm đại ca."

Cậu hiện tại rất muốn nhường ngôi.

Nhưng đạo diễn sắc mặt vô tình hô 'Action'.

Trần Trản chuyên nghiệp mà diễn theo kịch bản, một lần nữa tìm lại trạng thái: "Dám cản tôi chỉ có một kết cục, chết."

Đáng tiếc vừa vào kịch bản đã bị một tiếng 'đại ca' phá cảm xúc.

May mắn chính là bởi vì cuối cùng không giữ lại hình ảnh nên đạo diễn cũng không yêu cầu cao, miễn cưỡng đạt yêu cầu, bảo Trần Trản có thể nghỉ ngơi, sau đó cho nam nữ chính diễn cảnh tiếp theo.

Trần Trản cầm hai chai nước, đưa Ân Vinh Lan một chai, sau chuyện lần trước, hiện tại mỗi lần uống nước cậu đều kiểm tra trước.

Thấy động tác của cậu, Ân Vinh Lan hơi hạ mắt: "Sự tình này sẽ không lập lại."

Trần Trản cười cười: "Tiểu tâm sử đến vạn năm thuyền.*"

Editor: Dùng cẩn thận thuyền sẽ dùng đến vạn năm.

Bởi vì không có xe bảo mẫu, cậu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, gió thổi làm kịch bản lật vài trang, nghĩ đến lời thoại của Ân Vinh Lan, Trần Trản bất đắc dĩ nói: "Anh muốn đem tôi bồi dưỡng thành ảnh đế sao."

Người nói vô tình, Ân Vinh Lan lại nghiêm túc hỏi: "Muốn làm ảnh đế sao?"

Có anh giúp đỡ, cung cấp lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng, chưa chắc không thể trở thành ảnh đế.

Trần Trản quan sát nam nữ chính đối diễn, lắc đầu: "Muốn thành công ở phương diện này phải có thiên phú."

Cậu cũng không am hiểu cách thay đổi cảm xúc.

Nhìn Ân Vinh Lan mỉm cười: "Huống chi lo việc trước mắt tương đối quan trọng."

Nói xong liền lấy máy tính, bắt đầu soạn bản thảo---

Một lần 'vô tình' té ngã kia giúp cô ấy và bạn trai tái hợp.

Ân Vinh Lan lại gần, mắt liếc qua màn hình thấy câu đầu tiên, nhịn không được nhíu mày: "Thích Khương Dĩnh như vậy?"

Trần Trản dừng tay: "Anh không thích?"

Ngay cả ông lão đối diện cũng thích xem Khương Dĩnh diễn.

"Cô ấy là một diễn viên đủ tư cách."

Nhưng cũng không hơn.

Khác với những người khác, Ân Vinh Lan dù xem bất cứ thể loại phim ảnh hay kịch gì cũng không có quan tâm.

Trần Trản không biết ý nghĩ của anh, nhún vai: "Xin mời coi tên truyện của tôi."

<Sám hối lục>. Cậu đang vì thời thiếu niên của nguyên thân mà sám hối sao?

Ân Vinh Lan biểu tình ôn hòa, phảng phất như vừa lòng với câu trả lời này, không hề lên tiếng, làm hoàn cảnh xung quanh tương đối an tĩnh cho Trần Trản gõ chữ.

Sửa sửa ý tưởng, Trần Trản nhớ lại, ngón tay một lần nữa chuyển động.

Cô ấy rõ ràng xứng đáng với người tốt hơn, ví dụ như tôi vậy.

Vì cùng bạn trai ra ngoài chơi, cô ấy đã hủy một tiết mục giao lưu, tôi càng hạ quyết tâm không thể để sự nghiệp của nữ thần chậm trễ.

Hôm nay thời tiết rất tốt, tôi lặng lẽ theo sau hai người, đi cùng một nơi.

Lúc này cô ấy cũng không tính là quá nổi, đeo tóc giả và kính râm vào là sẽ không ai nhận ra.

Không sai, ở trong một đám người mà có thể nhận ra cô ấy, chỉ có tôi.

Cô ấy cùng bạn trai trên đường đi vừa nói vừa cười, hôm nay có không ít người tản bộ xung quanh, nhưng không ai có thể cười một cách vui vẻ như cô ấy.

Có một loại cảm xúc gọi là ghen ghét đang kêu gào trong linh hồn tôi, dựa vào cái gì nam nhân đó có thể khiến nàng cười tươi như vậy.

Có lẽ ông trời có mắt, mới đi chơi được một nửa, công tử hào môn không dính khói lửa phàm tục ăn giăm bông bị dị ứng.

Đại khái bởi vì không ăn nhiều lắm, chỉ hơi choáng đầu, nhưng trên người đã nổi lên nhiều mẩn đỏ như bệnh sởi.

Trời cho cơ hội tốt!

Tôi giả làm người đi bộ đi ngang qua, dò hỏi bọn họ có cần giúp đỡ không.

Cô ấy ám chỉ ba lô nặng nề sau lưng bạn trai, nở nụ cười cảm kích với tôi, có chút ngượng ngùng nói: "Có phiền toái anh không…."

Câu sau chưa nói xong, lại không nói tiếp.

A, dựa vào cái gì tôi phải giúp cẩu nam nhân kia mang ba lô?

Lấy cáp sạc cắm vào cục sạc bên trong bao lô nam nhân, sạc điện thoại cho chính mình, mặt không biểu tình nói: "Đừng lo, tôi đi theo các người trong chốc lát, cứ như vậy vừa đi vừa sạc."

Chờ lượng điện trong cục sạc giảm bớt, hành lý liền tự nhiên nhẹ đi.

Bàn phím gõ dấu chấm than cuối cùng, Trần Trản thả lỏng, hoạt động một chút.

Cậu viết văn không cố tình che giấu, Ân Vinh Lan thấy rõ hết nội dung.

Trần Trản không làm ra vẻ mà chia sẻ văn chương: "Làm người đọc chương mới đầu tiên, hỗ trợ nêu ý kiến."

Ánh mắt Ân Vinh Lan phức tạp, nhìn Trần Trản làm bộ dáng nghiêm túc: "Văn chương thật kinh diễm."

Anh rốt cuộc cũng hiểu tại sao có nhiều đọc giả như vậy, không đến một khắc cuối cùng sẽ không thể nào hiểu được diễn biến tâm lý đương sự.

Kiểm tra lại xác định không đánh chữ sai, Trần Trản liền đăng truyện. Thời gian đăng không cố định, lại luôn có người đọc bình luận ngay.

[Tóc của Maria: Sô pha, tiếp tục đu cp Lâm Trì Ngang và Trần Trản.]

[Bệnh viện tâm thần: Vừa mới bắt đầu xem, không khỏi nghĩ đến một đôi tình nhân đang đi dạo lại gặp được tên sát nhân biến thái trong phim kinh dị, nhưng đến cuối cùng…. Chỉ có thể nói tôi đánh giá cao câu chuyện xưa này.]

[4.5 GB rác rưởi: Muốn hỏi một chút, sạc điện thoại có thể làm cục sạc giảm bớt trọng lượng sao? Xác định không phải vũ nhục chỉ số thông minh của tôi chứ?]

[Vinh diệu chi thuyền: Đường đường là tổng tài lại dị ứng giăm bông,a , quả nhiên là giả thiết tiên nam.]

[Ok ben: Chuyện này tôi đã nghe nói. Tôi cùng cậu của Lâm gia quan hệ không tệ, nghe nói Lâm Trì Ngang chỉ bị dị ứng với một nhãn hiệu giăm bông.]

[Tóc của Maria: Cúng bái thổ hào lầu trên.]

Phía dưới có một tràn "+1"

Trần Trản vốn dĩ không tính cho Lâm Trì Ngang xuất hiện lần thứ hai sớm như vậy, bất quá suy xét đến đối phương hẳn là đang bận ứng phó với việc công kích bảo hiểm của Khương Dĩnh, không có phản ứng kịp, huống chi tạp văn…..

Cậu đã quen dùng Lâm Trì Ngang để bổ sung cho đủ số lượng từ.

Khép máy tính lại sau đó lấy ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu viết ký lục ở đoàn phim.

Ân Vinh Lan cho rằng cậu viết nhật ký, chuẩn bị tránh đi, ai ngờ Trần Trản viết một đoạn liền xóa đi. Ngẩng đầu cười giải thích: "Tôi đang tích lũy tư liệu sống, tiện cho việc sáng tác về sau."

Ân Vinh Lan bỗng nhiên cảm thấy có nguy cơ, sẽ không có chuyện một ngày thân phận bại lộ, anh cũng sẽ xuất hiện trong tiểu thuyết của cậu chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia