ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 141: Chức vụ

VTHY2K4

"Đừng nản chí," Trần Trản dùng ngữ khí khích lệ: "Tri thức thay đổi vận mệnh."

Diệp Ưu nghiến răng nghiến lợi: "Có khi ta thật muốn cùng ngươi đồng quy vu tận."

Đáng tiếc bị hạn chế bởi quy tắc, một khi cô ra tay, sẽ bị mạt sát trước một bước.

Trần Trản không để ý tới ngữ khí phát tiết của cô, nhìn về quả cầu ngoài cửa: "Chiến sự khi nào có thể kết thúc?"

Quả cầu nhìn cậu một cái, không nói lời nào.

Trần Trản lại nói: "Mấy hôm trước có một quả cầu tới, nó có ngũ quan. Chẳng lẽ trong chủng tộc của các ngươi, quả cầu có ngũ quan kia có địa vị cao hơn những kẻ chỉ có một cái miệng như các ngươi sao?"

Quả cầu há to miệng, lộ ra hàm răng đáng sợ, hàm trên và hàm dưới di chuyển hai lần, làm ra động tác nhai.

Trần Trản quay đầu hỏi Diệp Ưu: "Nó sinh khí sao?"

Diệp Ưu gật đầu.

Trần Trản: "Vì cái gì?"

Diệp Ưu trầm mặc một chút, nói: "Bởi vì cậu nói thật."

"......"

Trần Trản đồng dạng trầm mặc, so với cô vừa rồi còn nhiều hơn vài giây, một lát sau mở miệng nói: "Nếu tôi là cô, liền sẽ không nói những lời này."

Diệp Ưu: "Vì sao?"

"Bởi vì nó là tới cứu các người." Trần Trản chỉ chỉ quả cầu: "Bất quá hiện tại sẽ không."

Giọng cậu vừa dứt, quả cầu xoay người, bay đi.

Diệp Ưu vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải muốn tới cứu chúng ta sao?"

Trần Trản thấp giọng thở dài: "Bởi vì ngươi cũng nói thật."

"......"

Trần Trản lại lần nữa thở dài, lắc quyển sách trên tay: "Đừng phát ngốc, tiếp tục học tập, để ta tới giáo các ngươi làm người."

Một chấp pháp giả học bộ dáng nhân loại nhấc tay: "Có thể không làm người không?"

Ở trong mắt chúng nó, Trần Trản căn bản đã không làm chuyện giống người, cóì tư cách gì dạy dỗ chúng nó?

"Hơn nữa ngươi không có bằng sư phạm," Diệp Ưu hiểu biết xã hội tri thức nhân loại tương đối toàn diện, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi có thể cử báo cậu."

Nghe vậy Trần Trản ôn nhu cười.

Bản lĩnh xem mặt đoán ý cơ bản ai cũng có, biểu tình Diệp Ưu cực kỳ kiêu ngạo, tay lại nắm chặt bút: "Chờ tôi vượt qua một bộ bài thi, cậu nhất định phải chết."

Trần Trản lắc lắc đầu, tiếp tục kế hoạch dạy học hôm nay.

Ba giờ sau, hai bên đều có cảm giác thấy lại ánh mặt trời.

Thời gian đã thỏa thuận là một tuần, còn ba ngày nữa mới đến thời gian đã thỏa thuận, nói cách khác, cậu còn phải tiếp tục dạy đám chấp pháp giả này đọc sách.

Ngẩng đầu nhìn những đám mây phía chân trời, Trần Trản nhíu mày, mơ hồ đoán được mục đích của đối phương.

·

Khi Ân Vinh Lan trở về, phát hiện Trần Trản không cày văn mà đang xem video, cảm thấy có vài phần thú vị.

Sau khi anh gọt xong quả táo, ý thức được chỗ không thích hợp, Trần Trản cứ mãi lập lại một cái video quảng cáo...... Một nhãn hiệu máy học tập, câu từ quảng cáo còn hợp với tình hình 'chỗ nào sẽ không có điểm'

Tua đi tua lại ước chừng chục lần, Ân Vinh Lan ngồi ở một bên nghe đến có chút đau đầu, đang chuẩn bị nói gì đó, một bàn tay duỗi ra che miệng anh lại.

Qua vài phút, Ân Vinh Lan nghiêng mặt qua, chỉ chỉ miệng mình, lại chỉ chỉ cậu, khoa tay múa chân giơ bàn tay năm ngón lên. Ý tứ thực rõ ràng...... Năm phút nữa không mở miệng nói chuyện, thì anh sẽ lấy môi mình phong ấn miệng cậu lại.

Trần Trản nhìn anh một cái, buông ra tay, không như đối phương mong muốn, mà tắt video.

Trong mắt Ân Vinh Lan hiện lên một tia tiếc nuối, mới hỏi: "Vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với loại quảng cáo này?"

Trần Trản: "Em đột nhiên cảm thấy rằng mình đang đóng vai người phát ngôn."

Tổng bộ không phải đang dùng cậu làm công cụ thuyết phục các hệ thống khác học tập sao.

Ân Vinh Lan bật cười: "Này không phải chuyện tốt sao?"

Trần Trản buông tay: "Nhưng tôi không lấy được một xu."

Ân Vinh Lan: "Đối với một số người, sự nổi tiếng quan trọng hơn."

Ví dụ, đối với một thương hiệu cao cấp, chỉ cần lùi một bước, sẽ có người lao vào làm người phát ngôn cho họ mà không phải trả một xu nào.

Trần Trản nghĩ nghĩ: "Nhưng thứ em truyền bá chính là ác danh."

"......"

Trần Trản nghiêm túc nói: "Anh có kiến nghị gì không?"

Ân Vinh Lan trầm mặc một lúc: "Giả quỷ dọa hắn." Mới vừa vừa nói xong, liền híp híp mắt cười nói: "Chỉ đùa thôi."

"......"

Trước khi vẻ mặt Trần Trản trở nên không tốt, Ân Vinh Lan trầm giọng nói: "Cho dù phát sinh chuyện gì, em phải tin tưởng bản thân em sẽ mang cho đối phương cảm giác càng tuyệt vọng hơn."

Sẽ không có người nào tính kế Trần Trản xong mà có thể bình yên bứt ra rời đi, và quá trình này chắc chắn phải vô cùng gập ghềnh.

Ân Vinh Lan lại hỏi: "Nói như vậy trong lòng có dễ chịu hơn một chút không?"

Trần Trản bình tĩnh nhìn anh vài giây, bỗng nhiên hung hăng xoa nắn khuôn mặt thanh tuấn trước mặt một phen, đến khi gương mặt hơi ửng đỏ mới thu tay lại, đạm thanh nói: "Khá hơn nhiều rồi."

Nói xong đứng dậy dọn dẹp máy tính, trong lúc đó suy nghĩ có phải ngày đó đi bệnh viện thăm bệnh, Ân Vinh Lan bị lây một loại bệnh tên là Lâm Trì Ngang virus hay không, thế nên hằng ngày mới nhảy qua nhảy lại ranh giới giữa sự sống và cái chết như vậy.

"Không biết hệ thống đang làm gì......" Trần Trản nhìn thời tiết âm u ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư.

·

Trái ngược với cuộc sống giảng dạy và giáo dục, hệ thống lại đang ở trong một mảnh chiến trường không có khói thuốc súng.

Nơi này không có máu tươi đầm đìa, hệ thống chết đi chỉ là một tia sáng xanh và xác chết sẽ hoàn toàn biến mất. Trơ mắt nhìn não hoa tan biến, quả cầu trong lòng thầm than đáng tiếc.

Trên chiến trường rất chú ý sự tôn trọng, tuy rằng ai cũng đều thèm, nhưng cũng không dám động. Dẫn tới xuất hiện một đống quả cầu nuốt nước bọt, lại nỗ lực giả bộ mắt nhìn thẳng, tạo ra một khung cảnh trong rất buồn cười.

Đứng đối diện hệ thống chính là một vị chấp pháp giả có sức chiến đấu nằm trong top 10: "076, quay đầu lại là bờ."

076 ha hả cười: "Lão tử phiền nhất chính là việc các ngươi cứ ra vẻ đạo mạo."

Chấp pháp giả không bị chọc giận, ngược lại tâm bình khí hòa nói: "Trận chiến vừa rồi, bên ta đã chết 200, bên ngươi đã chết 80, ngoài mặt ngươi chiếm hết thượng phong."

076 mắt điếc tai ngơ, trực tiếp vọt qua, tri thức học được từ nơi Trần Trản nói cho nó, đánh nhau mặc kệ thắng thua, không được cho đối phương cơ hội mở miệng nói chuyện.

Chấp pháp giả tiếp được lúc này đây công kích, hơi có chút cố hết sức, về phía sau lui vài bước.

Một bên dựa gần đòn hiểm, chấp pháp giả còn không quên cười mở miệng: "Ngươi thực lực xác thật không tồi, bất quá bên người người liền không nhất định."

076 chỉ phụ trách công kích, từ đầu đến cuối miệng bế thật sự khẩn.

Chấp pháp giả: "Nghe nói Trần Trản rất lợi hại."

Âm thanh 076 cuối cùng cũng có dao động: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Chấp pháp giả: "Lần này ta sẽ tự mình đi gặp hắn."

Không khí trong sân nháy mắt cứng đờ, ai cũng không dự đoán được chấp pháp giả sẽ sử dụng thủ đoạn ti tiện như thế.

Hệ thống đứng phía sau 076 nói: "Đây chính là chấp pháp giả xếp hạng top 10, làm sao bây giờ?"

076 đầu tiên là sửng sốt, về sau vẻ mặt bi phẫn: "Trần Trản đơn thuần lương thiện như vậy! Ta không cho phép ngươi tổn thương cậu ấy!"

Vẻ mặt chấp pháp giả lãnh khốc vô tình: "Đã quá muộn." Nói xong vẫy tay một cái, lệnh mấy tên thủ hạ ngăn 076 lại, rời đi trước một bước.

"Không! Ngươi quay lại đây!" Gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại, phẫn nộ tràn ngập trong máu làm thân hình quả cầu hơi hơi biến lớn hơn một chút, 076 cả giận nói: "Nếu ngươi dám tổn thương một sợi lông tơ của cậu ấy, ta sẽ bắt toàn bộ chấp pháp giả chôn cùng!"

Phía xa truyền đến một tiếng cười nhạo: "Ha ha, lo mà ứng phó đám thủ hạ của ta đi đã!"

Nó đi rồi, mấy chấp pháp giả vây công 076 không khỏi có ý lùi bước, ai nấy đều có thể nhìn ra hiện tại hệ thống đang trong trạng thái bạo nộ.

Chết chắc rồi!

Mấy chấp pháp giả không hẹn mà cùng nghĩ đến.

Sau đó ngay thời khắc làm người hít thở không thông, chỉ thấy hệ thống nhìn về phía chấp pháp giả biến mất, dựng thẳng một ngón tay cơ hồ không nhìn thấy lên, lạnh lùng phun ra năm chữ: "Tên ngu xuẩn khốn kiếp ——"

Một mảnh yên tĩnh, kẻ dẫn binh bên kia nhanh trí hòa hoãn: "Chúng tôi hiểu nỗi bi phẫn của cậu, nhưng chúng ta là sinh vật cao cấp...... Loại từ ngữ chửi rủa này có phải không thích hợp lắm không?"

076 bình tĩnh nói: "Ngươi nói rất đúng."

Mấy cái chấp pháp giả nhịn không được lui về phía sau một bước, hai quân đối chọi, chủ soái đi bắt sống một chủ soái khác uy hiếp, những kẻ còn lại chỉ biết đứng đây, chuẩn bị nghênh đón lửa giận của 076.

Ngoài dự đoán, 076 ngược lại rã rời, đánh cái ngáp ngồi dưới đất chờ kết quả.

"Không đuổi theo sao?" Quân đội bạn thật cẩn thận nói.

"Đuổi theo?" 076 không thể hiểu được: "Đuổi theo cái gì? Tự nó đi tìm chết, ta còn ngăn cản?"

"......"

·

"Có bằng hữu từ phương xa tới, vui vẻ vô cùng."

Trần Trản đọc một câu, phía dưới cùng đọc theo.

Trong tiếng đọc sách, một đạo bạch quang buông xuống.

Trần Trản nghi hoặc: "Sét đánh à?"

Ngay sau đó liền nhìn thấy nhiều ra thêm một quả cầu, kẻ trước tốt xấu gì thì trước khi vào cửa cũng chào hỏi, vị trước mắt này toàn thân tản ra hơi thở không có ý tốt.

Trần Trản: "Ngươi là......"

"Ngươi không tư cách hỏi."

"Nhị tam gia." Diệp Ưu rõ ràng là biết vị khách này.

Trần Trản không khỏi có chút tò mò về việc làm thế nào mà họ có thể phân biệt các loại hệ thống khác nhau chỉ bằng một cái miệng, lỡ như có mặt, không có ... miệng thì sao?

Chấp pháp theo thói quen bày ra tư thế bề trên: "Ta và ngươi cùng nhau..."

Trần Trản đánh gãy lời nó, nói với các chấp pháp giả đang học: "Nó khẳng định là muốn chiêu mộ các ngươi đánh không công, ngẫm lại xem, khi học không người hỏi thăm, hiện tại gần xong thì mới tìm đến...... Này là việc có nhân tính sao?"

"Một mình học rất mệt," Trần Trản hướng dẫn từng bước: "Chúng ta hãy bắt nó lại, cùng nhau học tập không tốt hơn sao?"

Chấp pháp giả lạnh lùng nói: "Chúng nó không cái lá gan này đâu."

Diệp Ưu và những chấp pháp giả khác quả thực có chút do dự.

Trần Trản chậm rãi nhắc nhở: "Đừng quên đi học một tuần không phải do ta quy định."

Nhóm chấp pháp giả lập tức khe khẽ nói nhỏ: "Quân sư quả thật có mặt mũi hơn nhị tam gia."

"Quân sư nói một tháng chính là một tháng, một giây đồng hồ cũng không thể thiếu."

"Không tồi, ta sẽ không thừa nhận là muốn cho nhị tam gia giúp đỡ chia sẻ thống khổ học tập đâu."

Diệp Ưu bỗng nhiên nói: "Sức chiến đấu nó nằm trong top 10."

Ngụ ý là Trần Trản cũng phải xuất lực.

Trần Trản gật đầu: "Bản thân ta...... không có gì nhiều ngoài giá trị tẩy trắng."

Nói xong dẫn tới một đám ánh mắt căm phẫn.

Người chơi đã nạp VIP lại có thêm phụ trợ là chuyện đáng sợ, nhị tam gia xác thật cường hãn, bị rượt đuổi suốt 1 tiếng, mới bị bắt được.

Nhân lúc nó đang mệt, Trần Trản thong dong giáo huấn sai lầm: "Nếu nhiều kẻ như ngươi tới, mỗi ngày thời gian đi học không phải sẽ bị kéo thêm chốc lát sao......"

"...... Nhớ kỹ nhất định phải từng bước từng bước tới, quá nhiều đối phó không được."

Nội ứng ngoại hợp, đối với chiến sự bên hệ thống cũng có điểm trợ giúp.

Một tháng nháy mắt trôi qua.

Mắt thấy nhà trệt đã sắp không còn chỗ ngồi, yết hầu Trần Trản ẩn ẩn đau, cậu đã hiểu công việc này quả thật không dễ dàng.

Cuối tuần sắp kết thúc, quân sư lại lần nữa xuất hiện ở nhà trệt, cái gì cũng không nói, trước ném qua đi một quyển trục: "Tổng bộ cho ngươi."

Trần Trản: "Thư đầu hàng?"

Quân sư: "Tự mình mở ra xem."

Vì phòng có trá, Trần Trản đặt quyển trục lên bàn, nhặt gậy gỗ gạt mở quyển trục, bên trong cũng không có ám khí, bên trên viết bốn chữ to với bút tích sắc bén: Giáo dục tông sư.

"......"

—------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Trản: Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, vì sao lại muốn ăn thỏ thỏ?

Hệ thống: Trần Trản thiện lương như vậy, vì cái gì muốn làm tổn thương Trần Trản.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info