ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 139: Vạn năm cõng nồi

VTHY2K4

Hệ thống đi rồi, thanh niên cũng đi rồi.

Không có ai làm ầm ĩ, nhất thời thanh tĩnh ngược lại làm người không thể thích ứng. Trần Trản đột nhiên nghĩ đến một câu không hợp với tình hình hiện tại lắm...... Cao xứ bất thắng hàn.

Tự mình đa tình trong chốc lát, nhịn không được vui vẻ vì loại ý nghĩ này.

"Có lẽ nên xem phim cung đấu để nâng cao tinh thần."

Câu lẩm bẩm này bị Ân Vinh Lan nghe thấy được, hơn nữa cũng không phản đối, cho dù không tốt lành gì nhưng vẫn đỡ hơn ngồi đây xem cậu bé hồ lô. Anh chủ động mở TV, khi chuyển kênh đột nhiên nghe cậu la lên 'từ từ'.

Trần Trản chớp chớp mắt: "Lui lại hai kênh."

Kênh này đang chiếu một buổi tổng nghệ, ca sĩ đang biểu diễn có tướng mạo thập phần xuất chúng, nhìn góc nghiêng có vài phần giống Khương Dĩnh. Nhưng giọng cô không trong trẻo như những người phụ nữ khác, giọng cô hơi khàn khàn, mang theo chút âm điệu của tiếng đàn nhị xưa cũ, không được thuần hậu.

Gương mặt này Ân Vinh Lan cũng có ấn tượng, nhíu mày: "Sao lại là cô ta?"

Ước chừng là mấy tháng trước, thi thể cô ta xuất hiện ở sân nhà mình.

Cho dù có hình xăm cổ quái che đậy vẫn khó có thể che giấu vết sẹo trên cổ, hoàn toàn trùng khớp với vết thương trí mạng của thi thể kia, thiên hạ không có khả năng tồn tại loại trùng hợp này.

Tuy Trần Trản không biết nguyên nhân bên trong, nhưng khẳng định bên trong cơ thể cô là một chấp pháp giả.

"Phải chi lúc đó chôn ngay trong sân vườn là được rồi." Thầm than một tiếng, để chấp pháp giả sử dụng cơ thể này tuy là rất tiện nhưng cũng tồn tại vô số hậu hoạn.

Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản: "Em biết ẩn tình bên trong?"

Trần Trản: "Thế gian to lớn, tuy không phải đuổi thi như vừa nói nhưng đại khái cũng có hiệu quả tương tự."

Ân Vinh Lan trầm mặc một lát sau: "Chuyện này có mang đến bất lợi cho em không?"

Trần Trản hơi hơi sửng sốt, lắc đầu.

Ân Vinh Lan chuyển kênh, không tiếp tục so đo.

Gần đây có không ít bộ cung đấu được phát sóng, rất nhanh đã tìm ra một bộ. Tâm tư Trần Trản không nằm ở bộ phim, cậu liếc nhìn Ân Vinh Lan, khóe miệng hơi nhướng lên...... Đối phương hấp dẫn nhất chính là ở điểm này, vĩnh viễn không nhiều lời, không sinh sự, không sợ hãi bất cứ chuyện gì.

Chờ Ân Vinh Lan đi làm, Trần Trản bắt đầu tìm tòi tin tức cô ca sĩ kia, hiện tại cô ta dùng nghệ danh là Diệp Ưu, bởi vì có chút giống Khương Dĩnh, còn có vết sẹo trên cổ, trong mấy ngày gần đây cũng có chút nhiệt độ.

Không bao lâu, Trần Trản nhận được mấy tin nhắn của các ký chủ ở nước ngoài, có một tin tương đối kinh ngạc, xin vay giá trị tẩy trắng.

Lúc trước những người này phản bội, gián tiếp dẫn tới việc Ngô tiên sinh offline, Trần Trản niệm cũ tình, chuyển cho hắn một ít.

- Cảm ơn! Chấp pháp giả gần đây đặc biệt kiêu ngạo và đáng sợ, họ đột nhiên thu trước giá trị tẩy trắng của năm sau, có không ít ký chủ đã lọt vào mạt sát.

Tin nhắn này đã giải thích nghi hoặc, Trần Trản đã từng cảm thấy kỳ quái rằng tại sao Ngô tiên sinh tình nguyện bị nhốt trong nhà lao, không xin giấy giám định tâm thần phân liệt để giảm án. Chắc là dự đoán được sẽ có một ngày như vậy.

Hệ thống tuyên chiến với tổng bộ, tổng bộ không rảnh quản chấp pháp giả, giống như việc ông chủ đi công tác, nhân viên lười biếng hoặc làm một vài chuyện gì đó.

Trần Trản ẩn ẩn có dự cảm, chấp pháp giả lấy thân phận Diệp Ưu hành sự, rất nhanh sẽ tìm tới đây. Lo lắng bị chậm trễ thời gian, lập tức tắt TV để đi cày văn.

Ước chừng khoảng hai giờ sau, Vương Thành đột nhiên gọi điện thoại tới, tỏ vẻ một tiết mục đang hot chủ động đưa cành ôliu, mời cậu làm khách mời thần bí, hát một bài.

"Diệp Ưu hiện tại bị gọi là tiểu Khương Dĩnh, các cậu cùng sân khấu, khẳng định là một đợt nhiệt độ." Vương Thành đứng ở góc độ thương nghiệp đa mưu túc trí nói: "Về sau khẳng định cô ta sẽ hot, này đối với cậu là chuyện tốt."

Trần Trản nghĩ nghĩ, không phản bác.

Vương Thành tựa hồ rất hợp ý lần hợp tác này, khi chạng vạng chủ động tới cửa một chuyến, mang đến mấy ca khúc.

"Đối phương chọn bài, còn quyết định hát bài nào là do cậu chọn."

Trần Trản không để ý lắm mà tùy tiện rút ra một tờ: "Cái này đi."

Khóe miệng Vương Thành kéo lên, hiển nhiên nhìn ra cậu thất thần. Vốn định cường điệu một chút, nghe được Trần Trản ngâm nga hai câu, hiệu quả ngoài ý muốn không tệ.

Đèn trong phòng vụt tắt rồi lại sáng, ánh mắt Trần Trản loé sáng theo ánh đèn: "Đều nói người chết như đèn tắt, phiền toái của tôi lại bắt đầu rồi."

"......" Cậu ta mới phát ra câu kỳ lạ gì vậy?

Ca khúc cũng đã chọn xong, chuyện khác cũng lười truy cứu. Vương Thành cùng Trần Trản hợp tác lâu như vậy, có thể tồn tại đến nay mà không bị đưa vào cục cảnh sát, là dựa vào việc hắn không có lòng hiếu kỳ lớn.

Buổi diễn tập sẽ diễn ra vào chiều thứ năm, thời điểm Trần Trản tới, cũng chỉ có cậu, dàn nhạc cùng vài nhân viên công tác, sân biểu diễn cũng không rộng lắm.

"Thiết bị còn đang điều chỉnh," Âm thanh khàn khàn từ phía sau truyền đến: "Chúng ta có thể ngồi nói chuyện trong chốc lát."

Hai người ngồi ở bàn giám khảo đầu tiên, Diệp Ưu ngẩng đầu đánh giá Trần Trản: "Dùng cách cậu đã làm với tên ký chủ kia."

Trần Trản dùng văn chương nâng Ngô tiên sinh thành người nổi tiếng, nhất cử nhất động đều bị công chúng giám sát, không dám xằng bậy, hiện giờ chấp pháp giả cũng mượn thủ đoạn như vậy.

Trần Trản 'nga' một tiếng.

Diệp Ưu tựa hồ bất mãn với phản ứng của cậu: "Cậu không muốn nói gì sao?"

Trần Trản trên dưới đánh giá xong, nói: "Chống cằm không phải một thói quen tốt."

Lúc cô gái này còn sống cậu cũng nhắc nhở như vậy, không ngờ được sau khi chết loại thói quen này còn bị chấp pháp giả kế tục.

"Đừng quá đắc ý." Diệp Ưu thấp giọng cười: "Nay đã khác xưa, chúng ta từng người một chiếm lấy thân thể vài ký chủ, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bị người từ nhiều lĩnh vực khác nhau nhắm vào."

Trần Trản vỗ tay tán thưởng: "Trở nên thông minh hơn rồi."

"Cậu......"

"Lên sân khấu diễn tập." Trần Trản đánh gãy lời nói kế tiếp, đứng lên đi một mạch.

Đây là một bản tình ca song ca nam nữ. Nhưng rốt cuộc chấp pháp giả cũng chưa học lớp kỹ thuật diễn chuyên nghiệp, khi mở miệng hát đến đến 'người yêu tôi', thì nảy sinh tâm lý chán ghét, chạy xuống sân khấu nôn khan.

Lần thứ hai, khi liếc mắt đưa tình với Trần Trản, nháy mắt bị ghê tởm đến quên từ.

Vẻ mặt Trần Trản lo lắng, giả bộ quan tâm: "Không thoải mái sao?"

"Câm miệng."

Đối mặt với tầm mắt quái dị của nhân viên công tác, Diệp Ưu định định tâm thần, nén sự khó chịu xuống, cố gắng diễn cho xong bài hát này.

Trần Trản vẫn luôn bảo trì trạng thái hợp tác hữu hảo, diễn tập kết thúc liền rời đi trước, Vương Thành hơi có chút lo lắng: "Cậu và Diệp Ưu bất hòa?"

Không có lý nào, năm đó Trần Trản điên cuồng mà theo đuổi Khương Dĩnh như vậy, chỉ dựa vào gương mặt tương tự cũng không nên tâm sinh ác cảm như vậy.

"Đại khái là không hợp mắt."

Vương Thành nhíu nhíu mày: "Diệp Ưu có hậu thuẫn, tuy rằng không biết là tư bản phương nào, nhưng nháo đến như vậy cũng không có chỗ tốt."

Trần Trản nhướng mày: "Tôi không có hậu thuẫn à?"

Vương Thành bị hỏi đến nghẹn họng, một lát sau nói: "Là tôi suy nghĩ nhiều rồi."

·

Diệp Ưu là kẻ bắt đầu, các phương diện gần đây đều xuất hiện chút phiền toái, mấy account marketing có xu thế không thể đỡ, còn có vài nhà máy hiệu buôn chủ động dừng hợp tác.

Ân Vinh Lan nghe được chút tiếng gió, hỏi cậu muốn anh đoạt lại tài nguyên hay không.

Trần Trản lắc đầu: "Xin cho phép em lẳng lặng xem những người này biểu diễn."

Lời tuy là thế, nhưng cậu cũng không phải là người chịu sự khi dễ, vào buổi tối, đi đến nhà trệt nhỏ tìm tòi, quả nhiên giờ phút này bên trong chỉ còn một chấp pháp giả.

Phá cửa mà vào, xông về phía chấp pháp giả, cười nói: "Đừng ép tôi dùng đạo cụ."

Đối phó một đám khẳng định không được nhưng một cái vẫn dư dả.

Chấp pháp giả quả nhiên đứng bất động tại chỗ.

Trần Trản ngồi xuống: "Đánh bàn tính không tệ, nhân lúc hệ thống rời đi đã gấp không chờ nổi tìm thân thể để áp bức ta."

Chấp pháp giả bị lưu lại trông chừng thầm than xui xẻo, vốn dĩ có thể thu hoạch một thân thể ký chủ, ai ngờ đối phương không biết đột nhiên từ nơi nào giao ra giá trị tẩy trắng.

"Tôi đưa." Trần Trản nhìn ra nó suy nghĩ cái gì, chủ động đưa ra lời giải thích.

Khi chấp pháp giả suy nghĩ đối sách, Trần Trản lần thứ hai mở miệng: "Kêu các đồng sự của ngươi trở về." Dừng một chút nói: "Theo thứ tự gọi tới."

Nếu nó tới một đám cậu không thắng nổi.

Cái thứ nhất xui xẻo chính là Diệp Ưu.

Vốn dĩ Trần Trản không muốn lãng phí giá trị tẩy trắng gần đây vất vả tích cóp được để đối phó với chấp pháp giả, nhưng bọn chúng cứ giống như những con ve nhảy nhót làm người khó chịu.

"Cậu dám đánh tôi!" Diệp Ưu mắng: "Vẫn là trùm bao tải đánh! Tôi muốn đi tìm truyền thông tố cáo cậu......"

Trần Trản: "Thân thể nhân loại đối với các ngươi mà nói hẳn là một loại trói buộc."

Hãy còn nhớ lúc ấy thanh niên đi đường mà cả cơ thể đều không phối hợp được.

Diệp Ưu không lên tiếng.

Hai chấp pháp giả lại lục đục vào, cũng gặp phải cảnh ngộ giống như Diệp Ưu... Một cái bẫy của xã hội.

Khi kẻ thứ tư tới, Trần Trản ngăn cản chấp pháp giả tiếp tục gọi người, mà nói với chấp pháp giả vào cửa cuối cùng: "Dựa vào IQ của các ngươi thì không đủ để nghĩ ra loại phương pháp này để đối phó ta."

Trầm mặc một lát, Trần Trản mở miệng nói: "Tổng bộ bày mưu tính kế?"

Không một ai dám nhìn thẳng vào cậu.

Trần Trản cười: "Truyền lời của tôi, 5000 giá trị tẩy trắng chuộc lại một kẻ."

Chấp pháp giả cuối cùng thật cẩn thận nói: "Tôi được đi rồi?"

Trần Trản xua xua tay: "Đi đi, nhớ rõ chỉ có ba ngày."

Diệp Ưu tức giận bất bình nói: "Tôi là nghệ sĩ, tôi không thấy......"

Trần Trản tìm tấm vải lấp kín miệng cô, bắt đầu hoài niệm lại lúc chấp pháp giả vẫn còn là quả cầu.

Không hoa cỏ cây cối, không ánh mặt trời và không thể tự do đi lại giữa chốn nhân loại. Chấp pháp giả một đường từ thế giới 'phồn hoa tựa cẩm' chạy đến một nơi 'hỗn độn hắc ám', chưa dám ngừng lại dù chỉ một giây.

Sao khi vượt qua nhiều chiều không gian, rốt cuộc cũng đến địa điểm cần đến, số hiệu cũng đã bắt đầu ẩn ẩn không xong.

Đồng nghiệp ra tới tiếp ứng hắn: "Đừng động vào ta, ta đến truyền tin. Trần Trản phát rồ, bắt giữ chấp pháp giả muốn......"

Lời còn chưa dứt, số hiệu đã hỏng mất, lâm vào hôn mê.

Đồng nghiệp vội vàng chạy về phía tổng bộ, nửa đường bị ngăn lại: "Quét mã, kiểm tra thân phận."

Hai bên đối chọi, đều đề phòng có gian tế lẫn vào.

Hệ thống chờ báo cáo tình hình chiến đấu vẫn đang xếp hàng dài, đồng nghiệp kia vội vàng nói: "Làm phiền truyền đạt một tiếng, Trần Trản đang bắt giữ chấp pháp giả, muốn làm chuyện bậy bạ."

Vẻ mặt An kiểm viên đầy vẻ nghi ngờ: "Đang êm đẹp, vì sao cậu ta lại làm vậy?"

Đồng nghiệp: "Mấy đồng nghiệp kia chiếm giữ mấy cái xác, muốn gây phiền toái, kết quả bị bắt sống."

Bởi vì trước kia cùng chấp pháp đội trưởng có quan hệ tốt, an kiểm viên bán một cái nhân tình, đồng ý truyền lời. Nhưng lấy thân phận nó, không đủ để gặp mặt quan chỉ huy cấp cao.

Chiến sĩ canh giữ ở cửa lạnh lùng nói: "Chờ, quan chỉ huy đang nghỉ ngơi."

"Này...... Chờ không được!"

Chiến sĩ cười lạnh: "Chỉ là một nhân loại cấp thấp, cho dù thật sự đang giam giữ chấp pháp giả, có thể làm cái gì?"

Thanh danh Trần Trản đã ở sớm truyền lưu ở tổng bộ, an kiểm viên nghĩ đến tư liệu của đối phương, đột nhiên sắc mặt đại biến: "Ngươi cũng biết Trần Trản có người yêu đồng giới?"

Chiến sĩ không mặn không nhạt ừ một tiếng.

"Chấp pháp giả hiện tại đang dùng thân xác nhân loại."

Chiến sĩ không kiên nhẫn nói: "Thì sao?"

Nhớ lại câu đồng nghiệp kia nói 'muốn làm chuyện bậy bạ', an kiểm viên càng thêm tin tưởng vững chắc phán đoán: "Nhân loại coi trọng sinh con nối dõi, Trần Trản là muốn cưỡng bách bọn họ, mượn bụng sinh con!"

"......" Vẻ mặt chiến sĩ khiếp sợ, hơi khoảnh máy móc mà xoay người, cùng tay cùng chân đi vào phòng tối hội báo.

Một lát sau, từ bên trong truyền đến một tiếng hét chứa đầy phẫn nộ, như là có một ngọn lửa thiêu đốt, sợ tới mức an kiểm viên ở cửa chờ tin tức suýt nữa té ngã một cái ——

"Trần Trản, ngươi là tên dâm tặc!"

—---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Trản: Chỉ ngồi trong nhà, ô danh tự mình tới.

Hệ thống đang ở tiền tuyến nhận được tin tức:...... Không thể tưởng tượng được ký chủ lại có loại suy nghĩ này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info