ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 138: Từng người một

VTHY2K4

Trần Trản nhíu mày: "Tôi cũng không nghĩ tới nó sẽ dễ bị lừa như vậy."

Cái thủ đoạn này không tính là cao minh, thậm chí có chút thấp kém.

Thanh niên nhìn cậu, mang khuôn mặt u sầu: "...... Vậy thật là ủy khuất ngài."

Trần Trản cư nhiên vẫn còn đang tự hỏi: "Có lẽ bởi vì 076 là quả cầu tròn."

Biết rõ không nên hỏi, thanh niên vẫn không kìm nén được lòng hiếu kỳ: "Này thì liên quan gì đến hình thể chứ?"

"Cậu nhìn kích thước chúng không khác gì nhau lắm," Trần Trản khoe khoang kiến ​​​​thức khoa học cực kỳ kém của mình: "Nhưng một cái là hình tròn, một cái là hình cầu, cái sau có thể tích lớn hơn cái trước."

Quả cầu và quả cầu cùng chiến đấu cũng có thể tưởng tượng được chỉ số thông minh của đôi bên.

Thanh niên bị tẩy não: "Là như thế này sao?"

Trần Trản gật đầu: "Tôi đặt tên cho định luật này là 'Trần Trản đệ nhất định luật'."

"......" Thanh niên không dám nói rõ, thầm nghĩ thằng nhãi này rớt đại học cũng là có đạo lý.

Trần Trản không hề lãng phí thời gian, tĩnh tâm lại bắt đầu cày văn, thanh niên chuẩn bị điều tra thống kê, nếu Ân Vinh Lan ở chỗ này, tuyệt đối sẽ vì tinh thần công tác nhiệt tình cùng lòng hiếu học của họ mà cảm thấy cạn lời.

Trong lúc nhất thời, thư phòng chỉ còn lại âm thanh đánh bàn phím.

Thanh niên bất quá chỉ nhiệt tình được ba phút, nhìn qua bóng dáng Trần Trản, vài lần muốn nói lại thôi, đợi cho cậu đứng dậy chuẩn bị rót nước, mới nói: "Vì sao cha nuôi lại cùng hệ thống đi tranh đấu giành thiên hạ thế?"

Mưu sĩ cùng chiến sĩ, là một tổ hợp rất hoàn mỹ.

Trần Trản liếc nhìn nó một cái, đạm thanh nói: "Sống tạm thời loạn thế, không cầu nghe đạt đến chư hầu." Cuối cùng đưa ra tổng kết: "Tôi tương đối điệu thấp."

"......"

Nhìn bộ dáng cậu, Trần Trản nhịn không được cười lắc đầu, nói ra tình hình thực tế: "Tôi sẽ không làm những chuyện không nắm chắc kết quả, huống chi cũng đã lưu lại người tiếp ứng, thời điểm mấu chốt còn có thể chuộc lại."

Nói xong một lần nữa ngồi lại trước máy tính.

·

Nỗ lực công tác gấp bội là có nguyên do.

IQ của quả cầu kia rõ ràng không cao, khả năng nói dối không tính là lớn, bên hệ thống cũng đang đánh một trận ác liệt.

Hướng dẫn viên du lịch đã đi rồi, tour du lịch ngắm cảnh trong não tạm thời ngừng kinh doanh. Trần Trản chỉ có thể dựa vào phương pháp kiếm giá trị tẩy trắng nguyên thủy nhất...... Cày văn, lúc nhàn hạ cũng không quên tẩy não anti-fan.

Nói thẳng ra, bản chất là để dành tiền bảo lãnh cho kẻ có khát vọng cao cả nào đó.

Công tác làm người tỉnh táo, thậm chí còn quên đi mỏi mệt. Tiếng đập cửa vang lên, Trần Trản mới ý thức được đã rạng sáng.

Ân Vinh Lan đẩy cửa tiến vào: "Nhà của chúng ta có truyền thống, mỗi tháng thức đêm không được vượt quá ba lần."

Giờ phút này Trần Trản không hề buồn ngủ: "Có thể nạp phí không?"

Ân Vinh Lan nhìn cậu, đáp án không cần nói cũng biết.

Trần Trản nghĩ nghĩ: "Em có thể dùng một cái hôn để đổi."

Ân Vinh Lan không hề rung động: "Làm kinh doanh phải ưu tiên chữ tin, quy tắc đã đặt ra thì phải tuân thủ."

Bất đắc dĩ lưu file lại, Trần Trản xoa xoa huyệt Thái Dương: "Vậy đi ngủ thôi."

Đêm mùa hè thập phần oi bức, Ân Vinh Lan trải thêm một tấm nệm nước phía dưới, nằm lên còn tính thoải mái. Cửa sổ đang mở, thỉnh thoảng có vài trận gió thổi vào, mang theo hương thơm của một loài hoa không biết tên nào đó.

Dưới ánh trăng, một đôi mắt đang nhắm chặt bỗng mở to, Ân Vinh Lan chậm rãi tới gần mục tiêu, nhợt nhạt mà mổ xuống.

Chìa khóa của kinh doanh là đạt được kết quả nhất tiễn song điêu...... Gần đây vì thức đêm công tác nên không thể làm, nhưng cũng phải hôn một vài cái chứ.

Ánh trăng đêm nay thực chói mắt, chiếu rọi vào hàng lông mi cong vút, càng thêm mê người, Ân Vinh Lan mím môi, thầm nghĩ một thương nhân thành công phải học được một vốn bốn lời, không nhịn được lại mổ vài cái.

Hành hung đến lần thứ tư, một bàn tay giơ cao lên, giống như mặt trời mọc, khi bàn tay ấy chạm vào mặt cũng nóng như than.

Đôi mắt Trần Trản phảng phất như đắm chìm trong màn đêm vô biên, khóe miệng ngậm một nụ cười lạnh: "Một cái lại một cái, anh xem mình là chim gõ kiến sao?"

"Xin lỗi," Ân Vinh Lan thuần thục mà xoa xoa mặt: "Đánh thức em rồi."

Trần Trản liếc mắt nhìn anh, lật người tiếp tục ngủ.

Vốn dĩ đã không buồn ngủ, bởi vì một đoạn nhạc đệm này, dẫn tới sau nửa đêm Trần Trản cơ bản không thể nào ngủ, ngày hôm sau quầng thâm trên mắt hiện rõ mồn một.

Trái lại trạng thái tinh thần của tên đầu sỏ gây tội cư nhiên tương đương không tồi. Tự biết đuối lý, Ân Vinh Lan nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường với lý do phải đi làm.

"Chạy trốn còn rất nhanh ha." Trần Trản lắc lắc đầu, tầm mắt thình lình dừng lại trên người thanh niên. Người sau rùng mình một cái, cửa thành cháy, hắn nhất định sẽ trở thành bị tai vạ cá trong chậu.

"Cái kia......" Ý đồ tổ chức ngôn ngữ dời đi lực chú ý của đối phương.

Một cuộc điện thoại ngoài ý muốn đánh tới đúng lúc cứu người thoát ly khổ hải.

"Tôi biết rồi." Trần Trản nhìn đồng hồ treo trên tường: "Tầm một tiếng nữa tôi sẽ gửi qua cho anh."

Thanh niên sợ chết nhưng lại quản không được lòng hiếu kỳ: "Ai điện vậy?"

Trần Trản vậy mà lại trả lời: "Nhà thiết kế trò chơi, viết thêm một vài ải mới, tuần sau sẽ update."

"Cái trò chơi đó tôi cũng chơi," thanh niên hứng thú bừng bừng: "Thời điểm con rối kia chết tôi đặc biệt cảm khái."

Vì chứng kiến con rối Trần Trản chết theo nhiều cách khác nhau, hắn còn kiêu ngạo mà tiến vào 'khắc kim nhất tộc'.

Đối với người chơi, thái độ Trần Trản còn xem như khoan dung, động động ngón tay ý bảo thanh niên im lặng, bắt đầu tiến hành bổ sung ải mới. Mấy tiếng tiếp theo khá bận rộn, sau khi gửi kịch bản xong còn phải ra cửa tham gia hoạt động của câu lạc bộ sách.

Sau khi kết thúc hoạt động lại phải tham gia lớp học máy tính, bởi vì ngày hôm đó hệ thống vừa nói xong ba câu 'không biết' liền nảy lòng tham đăng ký.

Rốt cuộc 'tinh bì lực tẫn' về đến nhà, ý thức được hôm nay chưa viết chương mới.

Ân Vinh Lan về nhà sớm vài phút, thấy cậu không nhắc lại chuyện xưa, thậm chí đến sức mắng mình còn không có, không khỏi buồn cười: "Đi khai hoang à?"

Trần Trản sâu kín liếc anh một cái: "So với khai hoang còn mệt hơn."

Tối hôm qua không ngủ ngon, hiện tại cơn buồn ngủ đánh úp tới gấp bội.

Ân Vinh Lan bài ưu giải nạn: "Không bằng em ngủ một lát đi, tôi sẽ ký lục lại mấy câu nói mớ của em."

Trần Trản nghĩ nghĩ, chủ ý này không tồi. Nếu không phải nhớ tới lần trước nói mớ bị đối phương nghe được, nói dối mình là sứ giả đi vào giấc mộng, có lẽ cậu sẽ không màng mỏi mệt đứng lên cho anh một cái ôm nhiệt liệt.

Chỉ mất vài giây đã chìm vào giấc ngủ, Trần Trản ngưỡng mặt nằm trên sô pha, thực mau tiến vào mộng đẹp.

Ân Vinh Lan ngồi trên thảm, đặt máy tính trên đầu gối chuẩn bị an tĩnh ký lục.

Trần Trản mơ thấy một ít chuyện cũ, giấc mơ đang diễn biến đến khúc cậu ngồi xuống bàn ăn cầm lấy đôi đũa, bị mạnh mẽ lay tỉnh. Nghiêng mặt qua nhìn anh, ánh mắt có vài phần không tốt, dùng ánh mắt chất vấn tại sao lại lây tỉnh mộng đẹp của mình.

"Nãy giờ đã qua 40 phút," Ân Vinh Lan giải thích nói: "Nhưng một câu nói mớ em cũng chưa nói."

Trần Trản sửng sốt, quyết định đọc lại kịch bản, ngã xuống tiếp tục ngủ.

Nửa giờ sau lại bị đánh thức lần nữa, Ân Vinh Lan: "Em vẫn chưa nói câu nào cả."

Trước khi Trần Trản ngủ lại cố ý hồi tưởng chút tư liệu sống thú vị, quả thật có mơ thấy một vài cảnh liên quan, không khỏi buồn bực: "Một câu cũng không nói?"

Ân Vinh Lan gật gật đầu.

Nghe được âm thầm kỳ quái, Trần Trản bỗng nhiên nhìn thấy thanh niên đan ghé đầu vào cầu thang, đối phương đang cố ý lảng tránh tầm mắt cậu.

Trần Trản vẫy vẫy tay, thanh niên không vui lắm mà đi xuống.

Trần Trản nhướng mày: "Có việc gạt tôi?"

Thanh niên phản xạ có điều kiện chính là lắc đầu.

Trần Trản lãnh đạm mà phun ra một chữ: "Nói."

Thanh niên giống như vô tình liếc nhìn Ân Vinh Lan, lại nhanh chóng cúi đầu, rõ ràng là đang ám chỉ gì đó.

Trần Trản thử phiên dịch: "Tôi nói nói mớ, nhưng anh ta không ký lục?"

Thanh niên cam chịu.

Âm thanh Ân Vinh Lan không lớn, lại lạnh lẽo, chỉ trích thanh niên đang nói dối.

Thanh niên: "Rõ ràng là do anh ta nghe cậu nói toàn lịch sử đen tối của mình nên mới cố ý không ký lục."

Trần Trản nghĩ nghĩ, chấp pháp giả không có lý do nói dối.

Ân Vinh Lan: "Hôm trước tên này mưu toan dùng di động của tôi nạp tiền chơi game, bị bắt tại trận."

Trần Trản nhẹ di một tiếng, nhìn về phía thanh niên: "Cậu còn có loại sở thích này?"

Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, nhưng thật ra có một câu tương đồng ——

"Tôi sẽ không lừa anh/em."

Một người là con nuôi, một người là ái nhân, nói thật, không thể tin ai được. Trần Trản bỗng nhiên có chút hoài niệm hệ thống, không hề truy cứu, tay làm hàm nhai.

Nhìn ra tâm tình cậu không được tốt, lúc ăn cơm chiều, ai cũng không dám nói nhiều.

Ăn cơm như quét tuyết trước cửa, mỗi người chỉ dám gắp món đồ ăn ở gần mình nhất, sau đó chỉ biết cắm mặt ăn cơm.

Không khí tĩnh mịch nặng nề, Trần Trản và thanh niên đột nhiên ngẩng đầu liếc nhau, đều thấy được một chút kinh ngạc từ trong mắt đối phương. Không có cậu, mười giây trước, có một tuyệt bút giá trị tẩy trắng được cộng vào, ít nhất chứng minh được trận đầu tiên hệ thống đã thắng.

Tuy rằng có vài chuyện xảy ra, nhưng miễn cưỡng cũng coi như là khởi đầu tốt đẹp.

"Không thể tưởng tượng," thanh niên lầm bầm, một lát lại hối hận không thôi: "Nếu sớm biết như vậy tôi đã cược thêm nhiều một chút rồi."

Trần Trản xem biểu tình liền biết là muốn làm cái gì, quyết định tìm mấy tin thanh niên trắng tay sau khi đánh cược để cảnh tỉnh hắn.

Hành động hai người không giấu diếm được Ân Vinh Lan, buông chiếc đũa, mỉm cười mở miệng: "Giữa hai người đang có bí mật muốn giấu tôi."

Trần Trản nhấp nhấp môi, phủi sạch can hệ: "Em không thân với cậu ta."

Một bữa cơm lập tức khôi phục lại trạng thái nhìn nhau không nói gì.

Đã thừa nhận một tiếng cha nuôi, sau khi ăn xong Trần Trản thập phần nghiêm túc mà giảng giải cho hắn, chơi vui thì được, hơi có vô ý liền sẽ táng gia bại sản.

Đi theo cậu lâu như vậy, IQ thanh niên cũng tăng không ít, tổng bộ sừng sững đến nay khẳng định là có át chủ bài, hệ thống nhẹ nhàng thắng được một trận không chứng minh được cái gì.

"Tôi hiểu." Thanh niên: "Có đôi khi muốn bác một phen, nhưng không muốn đánh cuộc vào vận khí."

Một câu triết lý đột ngột khiến Trần Trản khó chịu và không thể tiếp tục.

Một bên thanh niên âm thầm suy tư, không biết nên làm cái gì.

Hôm sau, khi Trần Trản tỉnh lại, phòng trong yên ắng lạ thường.

Đã nhiều ngày nay, thanh niên vì lấy lòng nên chủ động dậy sớm pha trà, hôm nay trên bàn cơm lại trống rỗng. Trần Trản tìm một vòng, cuối cùng thấy một tờ giấy trên gối đầu: Tôi quyết định đi vào vết xe đổ của 239. Cha nuôi, tôi kêu cậu một tiếng cha, thất bại nhớ chuộc tôi!

Trần Trản thở dài, vừa lúc gặp Ân Vinh Lan mới vừa rửa mặt xong, hỏi: "Tìm được người không?"

Trần Trản: "Đi tòng quân."

Ân Vinh Lan cảm thấy kỳ quái, ánh mắt nhìn người của anh còn tương đối tinh chuẩn, kia rõ ràng chính là một kẻ tham sống sợ chết.

Âm thanh ồn ào đánh gãy ý nghĩ của cậu, lại vừa nhấc đầu, thái độ Trần Trản khác thường, vừa ăn cơm vừa xem phim hoạt hình, còn hỏi một câu: "Anh nhìn này, vận mệnh cậu bé hồ lô có giống vận mệnh của em không?"

Trơ mắt nhìn đồng đội từng bước từng bước đi tặng người đầu, còn phải cẩn trọng công tác tích cóp giá trị tẩy trắng để chuộc người.

—------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ân Vinh Lan: Học theo chim gõ kiến...... Tôi liền nhẹ nhàng dính một chút.

Trần Trản:......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info