ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 137: Ngày đầu tiên không có hệ thống

VTHY2K4

Sau khi hệ thống rời đi, sinh hoạt hết thảy đều như cũ.

Trần Trản từng thử câu thông với đối phương vài tiếng, nhận được câu trả lời đều là ông nói gà bà nói vịt, hiển nhiên khi rời đi vẫn không quên treo máy.

Ân Vinh Lan lại treo ánh mắt độc ác lên: "Gần đây số lần phát ngốc của em rõ ràng giảm bớt."

Trần Trản cười khẽ: "Trước kia em thường như đi vào cõi thần tiên lắm sao?"

Ân Vinh Lan gật đầu: "Như là đang hướng vào hư không giao lưu với vật chất nào nó không tồn tại vậy."

"......"

Trần Trản cổ họng vừa động, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục bộ dáng. Nếu nói đối phương có cái bản lĩnh gì, thì đó là mỗi lần muốn phủ định IQ của anh ta, thì anh ta bỗng nhiên lại biểu hiện ra vẻ cơ trí hơn người.

Ân Vinh Lan: "Hai ngày này em sắp xếp lại công việc đi, thứ bảy này chúng ta sẽ đến bệnh viện thăm một người."

Trần Trản: "Thăm ai?"

Ân Vinh Lan cười.

Trần Trản chỉ chỉ chính mình: "Em quen?"

Ân Vinh Lan gật gật đầu.

Trần Trản: "Có quan hệ với Lâm gia."

Ân Vinh Lan ừ một tiếng.

Thứ bảy, măm trời đặc biệt chói lọi, còn chưa đến giữa trưa, ánh mặt trời đã nóng đến mức làm người khó chịu.

Trần Trản giơ cây dù đen lên, có chút hối hận vì không chọn ra cửa vào lúc xế chiều. Cũng may sau khi vào cửa lớn bệnh viện, rất nhanh đã cảm nhận được cái mát mẻ của điều hòa, đừng nói là bệnh viện tư nhân, thậm chí đây là lần đầu tiên cậu đặt chân đến phòng bệnh tư nhân.

Tiện nghi đầy đủ, rộng rãi thoáng mát, giống hệt như khách sạn 5 sao.

Vốn cho rằng lần này là tới thăm thai phụ Khương Dĩnh, không ngờ người nằm trên giường bệnh chính là Lâm Trì Ngang.

Trần Trản kinh ngạc mà nhìn Ân Vinh Lan, người sau lại mang vẻ mặt bình tĩnh đặt quà lên bàn.

Biểu tình Lâm Trì Ngang lạnh băng: "Cậu tới làm gì?"

"Chúng ta có hợp tác," Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Đến thăm đối tác là điều hợp lễ tiết."

Lâm Trì Ngang chậm rãi phun ra mấy chữ: "Trên thực tế......"

Trầm mặc một phút ——

"Trên thực tế là vì gần đây tâm tình em ấy không được tốt," Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản, mới tiếp tục nói: "Liền ra ngoài giải sầu."

Tuy nói chỉ có những kẻ tâm lý vặn vẹo mới đạt được khoái cảm khi người khác gặp bất hạnh, bất quá quan hệ giữa Trần Trản và Lâm Trì Ngang tương đối kỳ lạ, bất luận cho dù chuyện gì khiến đối phương gặp xui xẻo cũng sẽ khiến cho người còn lại cảm thấy cao hứng.

Kỳ thật đây là một loại hiểu lầm với Trần Trản, cậu không quan tâm người đang ở trên giường bệnh kia, bắt đúng trọng điểm: "Em không vui, anh nhìn ra được?"

Ân Vinh Lan mở miệng: "Tất nhiên."

Đối diện nhìn nhau, không tiếng động phát cơm chó.

Bên kia Lâm Trì Ngang nhìn Khương Dĩnh: "Phiền em 'mời' nhị vị đây ra ngoài, nhớ rải muối trước cửa."

Trần Trản thấp giọng hỏi: "Vì sao lại rải muối?"

Ân Vinh Lan: "Một loại phong tục, không cần để ý."

Đùa cũng có mức độ, từ lúc vào cửa đến giờ Trần Trản cuối cùng cũng nói một câu tiếng người: "Sao tay lại bị thương?"

Cánh tay bó thạch cao, hiển nhiên nguyên nhân nằm viện là do gãy xương.

"Ngã." Sắc mặt Lâm Trì Ngang càng thêm lạnh.

Trần Trản tỉ mỉ hỏi, người sau không nói chuyện, Khương Dĩnh ôn hòa nói thay: "Nửa đêm không cẩn thận ngã."

Chăm chú nhìn Lâm Trì Ngang vài giây, Trần Trản nhướng mày: "Hay là...... Anh mới chính là người bị bệnh chân bẹt?"

Lâm Trì Ngang nhàn nhạt nói: "Phòng ngủ quá lớn."

Lượng tin tức quá lớn, trong nháy mắt làm Trần Trản vô pháp biểu lộ ra đồng tình với hắn. Hòa hoãn sau lại nhíu mày, Lâm Trì Ngang không thích bọn họ, tin tức hắn bị thương chỉ có thể là từ Khương Dĩnh truyền ra, đối phương vì sao muốn mình tới?

Này không phải tương đương với việc tra tấn Lâm Trì Ngang sao?

Khương Dĩnh gọt quả táo đồng thời liếc mắt nhìn người bên cạnh, ý tứ là trượng phu bày mưu đặt kế.

Đúng lúc này Lâm Trì Ngang đột nhiên mở miệng, âm thanh hỗn loạn mang một tia trào phúng: "Sứ giả đi vào mộng?"

Đề tài lệch khỏi quỹ đạo quá nhanh, Trần Trản nói: "Công ty đã làm sáng tỏ."

Lâm Trì Ngang mặt vô biểu tình: "Cậu đã từng viết rằng muốn chuyển thế đầu thai thành con trai của tôi."

Hiểu được cái gì, Trần Trản vô ý thức đảo mắt qua bàn tay Khương Dĩnh đang đặt ở trên bụng, thở dài: "Tôi là người sống."

Lâm Trì Ngang nhấc mí mắt lên: "Trên người của cậu có quá nhiều chỗ quỷ dị, tôi không tin, trừ phi......"

Trần Trản nghe hắn nói tiếp.

"Nghe nói nhiệt độ của quỷ khác hẳn với cơ thể người, trừ phi cậu cho tôi chạm thử một cái......"

Lời còn chưa dứt, Khương Dĩnh giống như muốn xé một tờ giấy, một tay dùng sức túm, một tiếng 'vèo' vang lên, cuộn giấy chuẩn xác bay vào sườn mặt Lâm Trì Ngang.

"Không có việc gì đi?" Không hổ là ảnh hậu, xong việc trong mắt vẫn chứa đầy lo lắng, còn nhẹ nhàng giúp hắn xoa sườn mặt đỏ lên: "Em không cố ý, nhất thời trượt tay, có đau không?"

Ân Vinh Lan nhịn không được nhìn về phía Trần Trản, thấy cậu không có phản ứng đặc biệt hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà giây tiếp theo liền thấy Trần Trản lấy trong túi ra một quyển vở nhỏ, thấp giọng cảm thán: "Thì ra còn có loại thao tác này."

Đã cố tình ra tay đánh người mà vẫn bày ra bộ dáng quan tâm thân thiết.

Hiện tại xem ra, phương thức cậu đối đãi Ân Vinh Lan có chút đơn giản thô bạo.

"Biết sao......" Đúng lúc này, Lâm Trì Ngang đột nhiên lộ ra một cái nụ cười quỷ dị: "Nếu tôi biểu hiện không tốt, nàng liền rơi lệ, bạn bè xung quanh hỏi tới, nàng cũng cái gì đều không nói, chỉ thấp giọng khóc nức nở......"

Không biết vì sao hắn lại kể những chuyện đáng chê cười thường ngày.

Theo Trần Trản múa bút thành văn, Ân Vinh Lan dần dần nhận ra mọi chuyện không ổn...... Lâm Trì Ngang đây là đang trả thù mình mang Trần Trản tới làm trò cười. Miễn cưỡng lộ ra một nụ cười ôn nhu, chạm vào đầu ngón tay của người bên cạnh, "Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."

Chỉ là thỉnh cầu lần này bị tự động bát bỏ, Trần Trản giống như là một học sinh chuyên tâm nghe giảng bài, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Trì Ngang nói nhiều như vậy với cậu.

Ghi nhớ hơn phân nửa, Trần Trản mới rốt cuộc dừng lại, không khỏi cảm kích nói: "Nghe quân nói một buổi, thắng đọc sách mười năm."

Lớp học ban đêm chỉ có thể thỉnh giáo tri thức, lại không thỉnh giáo được cách xử thế làm người.

Mang theo thành quả phong phú rời đi, Lâm Trì Ngang bị Khương Dĩnh nâng xuống giường, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía hai bóng dáng rời đi.

Khương Dĩnh đem quả táo bị gọt còn một khối nhỏ tới trước mặt hắn: "Cái này vừa lòng chưa?"

Buồn bực từ xưa tới nay trở thành hư không, Lâm Trì Ngang tươi cười phát ra từ nội tâm: "Không ngờ Ân Vinh Lan là một người kiên nhẫn như vậy, mới vừa rồi sắc mặt có thể nói là rất khó coi."

Khương Dĩnh nhìn hắn thật sâu: "Anh vui là được."

·

Một cái tự mình chuốc lấy khổ, một cái thắng lợi trở về.

Trở lại biệt thự, câu đầu tiên Trần Trản nói đó là: "Em đi viết văn, ngươi trước vội vàng."

Nói xong muốn đi thư phòng.

Ân Vinh Lan giữ chặt cậu, nhìn chằm chằm cái túi căng phồng.

Trần Trản bật cười: "Yên tâm, chỉ cần anh không phạm sai, này liền sẽ áp đáy hòm, cũng không có gì tác dụng quá lớn."

Tiếng đóng cửa so ngày thường lớn vài phần.

Nhìn chằm chằm cửa phòng hồi lâu, Ân Vinh Lan dự cảm con đường phía trước gian nan, khe khẽ thở dài.

Bản chất tệ nhất của nhân loại là thích nghĩ nhiều, kỳ thật Trần Trản không có ý khác, chỉ đơn thuần là cảm thấy mới mẻ mới ký lục lại, hiện tại cũng còn khá sớm, có thể chuẩn bị kỹ càng hơn.

Cửa sổ thuỷ tinh bị gõ nhẹ.

Trần Trản đi qua, mở cửa sổ, thanh niên từ cách vách bò vào.

"Có cửa không đi?"

Thanh niên cười mỉa một tiếng, trong lòng ngực nhảy ra một cái đồ vật.

"Ký chủ, tôi đã trở về."

Trần Trản bình tĩnh nhìn nó, bất quá vài giây liền hỏi: "Ngươi là ai?"

Thanh niên biến sắc.

Ngay sau đó, Trần Trản nhìn về phía thanh niên, ánh mắt như đao: "Cậu muốn cùng người ngoài hợp mưu gạt tôi?"

Thanh niên hoảng loạn xua tay: "Tôi là bị bắt."

Không chút do dự đem trách nhiệm đẩy đến một bên khác: "Đều là do nó dùng võ lực áp bức tôi."

So với cậu không biết làm sao, kẻ giả mạo kia rõ ràng trấn định hơn nhiều: "Ngươi làm sao phát hiện ta không phải 076?"

Hệ thống chỉ có một cái miệng, vừa nhìn rất khó phân biệt.

Trần Trản lại nghiêm túc nói: "Nó là quả cầu, ngươi cũng là quả cầu."

Những xét đến cùng, ngươi không đủ tròn.

"......"

Quả cầu vung tay lên, thanh niên đột nhiên bị đánh tới một bên, không biết là giả bộ hay thật sự không có bản lĩnh.

Ít nhất giờ phút này khí thế quả cầu đắn đo thực đủ: "Ta tới là muốn thương lượng một việc."

Trần Trản thờ ơ, mở máy tính ra, chậm rãi ngồi xuống ghế xoay.

Quả cầu đang chuẩn nói hai câu tàn nhẫn, liền nghe cậu nói: "Nói nhiều như vậy thật vô nghĩa, chẳng qua là bị quy tắc nào đó ép buộc, cho nên không dám khinh thường."

Bầu không khí nhất thời hết sức xấu hổ.

Quả cầu một lần nữa khôi phục trấn định: "Tổng bộ có thể sừng sững đến nay, có rất nhiều át chủ bài, khả năng 076 thắng không lớn."

Trần Trản mặt vô biểu tình 'nga' một, chờ nó nói trọng điểm.

"Chỉ cần ngươi chịu ký hiệp nghị này, ta liền gia nhập đội ngũ 076, cùng nó đồng mưu đại sự."

Trần Trản liếc mắt, thay vì nói đó là hiệp nghị, thì nên nói nó là một bản hợp đồng thì đúng hơn, yêu cầu cấp trên không ràng buộc, vì hệ thống 239 kiếm ba năm giá trị tẩy trắng.

"239 là ngươi?"

Quả cầu gật đầu, bắt đầu đánh bài cảm tình: "Trước khi 076 rời đi cũng không quên mở một cuộc đánh cược,ngươi là người được lợi, hy sinh chút này thì tính là cái gì?"

Trần Trản: "Nếu không ký thì sao?"

Quả cầu: "Vậy ngày ngày ta sẽ tới làm phiền ngươi, tuy không có biện pháp trực tiếp áp dụng bạo lực, nhưng thủ đoạn tra tấn người ta có rất nhiều." Nói xong lại bổ sung: "Hệ thống không ở đây, ngươi chỉ có thể đổi đạo cụ bình thường, ngăn cản không được bao lâu."

Trần Trản nghĩ nghĩ: "Xem ra ta không có lựa chọn khác."

Quả cầu gật đầu thật mạnh.

Nhìn chằm chằm hiệp nghị nhìn hồi lâu, lông mi Trần Trản khẽ run lên, đặt bút ký tên. quả cầu sợ cậu đổi ý, vội vàng cất hiệp nghị, vô cùng vui mừng nói: "Thành giao."

Trần Trản: "Hy vọng ngươi tuân thủ ước định."

Quả cầu cười lạnh một tiếng: "Yên tâm."

Đợi nó biến mất, thanh niên vẫn luôn cúi đầu kêu lên một tiếng: "Cha nuôi?"

Trần Trản: "Có việc?"

Thanh niên: "Ba năm không công, có phải hay không quá tiện nghi cho nó?"

Trần Trản cười như không cười đáp lại, thanh niên có chút chột dạ, rốt cuộc ngay từ đầu mình cũng muốn kiếm một chút lợi lộc từ chuyện này.

"Thực lực 239 thế nào?"

Thanh niên: "Rất mạnh, gấp đôi tôi."

Trần Trản như suy tư gì: "Vậy cũng không lỗ."

Thanh niên bỗng nhiên trầm mặc một lát, sau đó nói: "Không thể tưởng được anh có thể vì hệ thống làm được đến loại trình độ này."

Đối với hắn, đối phương tuyệt đối không phải loại hình dễ bị uy hiếp.

Trần Trản buồn cười: "Tôi làm cái gì?"

Thanh niên: "Đương nhiên là giúp 239 kiếm tẩy trắng giá trị ba năm."

Ánh mắt Trần Trản chuyển lạnh: "Ai nói tôi muốn giúp nó?"

"Ký kết khế ước liền không thể đổi ý." Thanh niên giải thích nói kia cũng là một đạo cụ, nếu trái với hợp đồng sẽ bị phản phệ từ từ.

"Cho nên lúc ta ký, từ 'trản' viết thiếu một nét."

"......"

"Sự thật chứng minh, đạo cụ cũng không có trí năng, không tự động kiểm tra đo lường kết quả được," Trần Trản lắc lắc đầu: "Còn có, rõ ràng thời gian còn nhiều lại không biết kiểm tra, nó như vậy, lúc thi cử sẽ thiệt thòi lớn rồi."

Thanh niên: "......"

Làm chuyện giống người được không?

–-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

239: Ha ha, có người làm ba năm không công, ta muốn đi lên đỉnh nhân sinh!

Trần Trản: Nhìn, nơi này có một tiểu ngốc tử.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com