ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 134: Mở ra

VTHY2K4

Nếu không phải không cùng giống loài, quy luật sinh sản không cho phép, rất nhiều người nhất định sẽ cho rằng Trần Trản là con ruột của hot search.

Tắm nước lạnh làm người thanh tỉnh lại, Trần Trản dựa vào sô pha nhẹ nhàng thở dài, mở điện thoại ra liền thấy xuất hiện một cái tên quen thuộc trên bảng đề tài, nhất thời không nghĩ ra Ân Vinh Lan đang muốn làm cái gì.

【 hệ thống: Thực hiện hoá giấc mơ. 】

Trần Trản hơi giật mình.

【 hệ thống: Thật lâu trước đây, Ân Vinh Lan đã ước nguyện muốn cùng ký chủ kề vai sát cánh cùng nhau xuất hiện trên hot search. 】

Trần Trản đã sớm quên việc này, nghe cách giải thích như vậy, hành vi lần này miễn cưỡng xem như đã có bệ phóng từ trước.

【 hệ thống: Không quên sơ tâm, phương đến trước sau*. 】

*:Không quên sơ tâm, phương đến trước sau (不忘初心,方得始终): Nếu bạn luôn giữ cững tâm nguyện, cuối cùng bạn sẽ thành công. (Nguồn: Zhihu.)

"......"

【Anh ấy có tất cả các đặc điểm của một người thành công: niềm tin vững chắc, hành động bất ngờ và tầm nhìn đầu tư. 】

Vốn dĩ sắc mặt Trần Trản đang âm trầm, nghe được câu cuối cùng ánh mắt trở nên nhu hòa...... Có tầm nhìn đầu tư, gián tiếp chứng minh mình chính là một cổ phiếu tiềm năng. Lắc lắc đầu, chuẩn bị buông bỏ thành kiến xuống, đến phòng bếp tìm đồ để lấp bụng, bỗng nhiên ý thức được chỗ không đúng, hệ thống cư nhiên đã học được kỹ xảo nịnh nọt cao cấp.

Xem ra chuyện chỉ số thông minh tăng lên là thật.

Tận mắt chứng kiến một trong những thay đổi kinh hoàng của thế giới, Trần Trản chậm rãi nói: "Tằng kinh thương hải nan vi thủy......"

Cậu bất chợt ngâm một câu thơ làm thanh niên trên lầu bị ồn ào đến không ngủ được, bất đắc dĩ ghé đầu ra cầu thang, dùng ánh mắt lên án.

Trần Trản không cho hắn có cơ hội mở miệng: "Tôi muốn đi thăm tù, cậu nhớ cho 'con của chồng trước' ăn nhé."

Ánh mắt thanh niên xuyên qua lớp kính cửa, dừng lại trên người con chó đang nằm ngủ trên thảm cỏ ngoài sân, đột nhiên cảm thấy ở trong cái nhà này, địa vị của mình và nó cũng ngang nhau. Khi phục hồi lại tinh thần, hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Trần Trản rời đi.

Sau cơn mưa khí trời trở nên mát mẻ, xe chạy trên đường, gió lạnh xuyên thấu qua khe hở nhỏ bé chui vào cổ áo, làm người nhịn không được rùng mình một cái.

Vị trí của nhà giam tương đối xa, tường cao chót vót không giống như tưởng tượng của Trần Trản, trên cùng còn có một lớp lưới sắt, chia bên trong với bên ngoài thành hai thế giới riêng biệt.

Trước đây muốn đi thăm nom tù nhân phải mất chút thời gian, hiện tại không còn nghiêm như vậy, rất nhiều nơi cũng cho phép bạn bè vào thăm. Cách một lớp kính, Trần Trản nhìn Ngô tiên sinh. Trạng thái đối phương tốt hơn trong tưởng tượng, đã khôi phục lại bộ dáng điềm tĩnh.

Trong lúc gặp mặt sẽ có máy nghe lén và camera theo dõi, hai người nhìn nhau không biết nói gì.

"Đã đánh cuộc thì phải chịu," Ngô tiên sinh thấp giọng nói: "Khi bước vào đây tôi cho rằng mỗi ngày không thấy ánh mặt trời sẽ rất khó chịu."

"Bất quá hiện tại tôi rất thích nơi này." Hắn ngồi thẳng lên một chút, miệng lưỡi khó phân thật giả: "Trong ngục giam này không có cậu, rất đáng giá."

Người trước mặt không chút khách khí chỉ trích, Trần Trản bình tĩnh báo cho hắn chuyện hắn vào ngục giam đã bị tung lên mạng rồi.

Ngô tiên sinh không cho là đúng, cười mỉa mai hỏi: "Cậu cảm thấy tôi sẽ để ý sao?"

Bởi vì không thể mang điện thoại vào nên Trần Trản đã ghi nhớ một vài bình luận, lời lẽ chính đáng thuật lại: "Bình luận đến từ bạn U Linh, hắn phóng hỏa đốt nhà, sau lại vì yêu, không tiếc đi tự thú...... Đến từ 'Tóc Của Maria'...... Đứng từ phía xa nhìn vào biển người mênh mông, hận chẳng quen biết người sớm hơn, từ trước khi người được gả cho người đó......"

Chỉ mới hai cái bình luận, ánh mắt Ngô tiên sinh đã không thể che giấu được sự chán ghét: "Câm mồm."

Trần Trản: "Tôi đang định nói, dân mạng đều đang chờ mong anh viết《 Sám Hối Lục 》."

"......"

"Chỉ cần cải tạo tốt, sau khi ra tù sẽ không thiếu công ty quản lý tìm đến anh đâu."

"...... Cút."

"Đi lại con đường thành công của tôi," Trần Trản giả vờ không thấy hắn kháng cự, mỉm cười nói: "Con đường đầy hoa."

·

Nửa giờ sau, Trần Trản rời khỏi ngục giam.

Mây đen dần dần tan đi, lộ ra một chút ánh sáng mặt trời.

Chỉ mới qua một lúc lại làm cho cậu có cảm giác như đã qua mấy đời, tựa như ánh mặt trời bên ngoài khác hoàn toàn với ánh mặt trời trong đó.

Hệ thống hỏi ra nghi hoặc, đối với nó, ký chủ không giống với người sẽ bỏ đá xuống giếng.

"Điều tiết cảm xúc thôi," Trần Trản giải thích rằng mình đang bực Ân Vinh Lan nên giận chó đánh mèo lên người Ngô tiên sinh, này còn có thể giúp cho gia đình hòa hoãn hơn: "Đồng thời có thể làm cho Ngô tiên sinh có thêm hy vọng trong cuộc sống."

【 hệ thống: Cậu chắc chứ? 】

Nó sợ cứ thế mãi, tên ký chủ kia sẽ vượt ngục chạy tới biệt thự muốn đồng quy vu tận.

Trần Trản không trả lời, xuyên thấu qua khe hở ngón tay nhìn ánh mặt trời, bỗng nhiên trong lòng có một loại cảm xúc buồn bực.

Một chiếc xe dừng ở ven đường, bóp còi hai cái. Trần Trản nhướng mày, đi qua.

Vương Thành thò đầu ra: "Lên xe."

Trần Trản cài đai an toàn: "Sao anh biết tôi ở đây?"

Vương Thành: "Hỏi Ân Vinh Lan, anh ta xem định vị nên biết."

Khi nói những lời này, biểu tình cực kỳ phức tạp, nhịn không được nói: "Ngày thường các người...... Đều như vậy sinh hoạt?"

Không hề tín nhiệm, nghi ngờ lẫn nhau.

Trần Trản gật gật đầu, thuận tiện nói về ý tưởng của cuốn sách tiếp theo.

Vương Thành đã đến tuổi lập gia đình, vốn dĩ đã có ý định lập gia đình, khi nghe cậu ta nói xong, hoàn toàn đánh mất mong chờ đối với hôn nhân.

Hai bên không cùng tần số, Trần Trản đoán là có chuyện quan trọng, nếu không hắn sẽ không chủ động liên hệ Ân Vinh Lan: "Tìm tôi có việc?"

Vương Thành lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu: "Có một vài đọc giả xem xong gameshow nước ngoài kia đã thành lập một cái 'Độ mộng thần giáo'."

"Độ mộng...... Thần giáo?"

Vương Thành duỗi tay ra hàng ghế phía sau lấy một bức tượng đá ra cho cậu xem. Ngũ quan là chiếu theo khuôn mẫu của Trần Trản, chỉ là ánh mắt thực quỷ dị.

"Giáo dân phải đem bức tượng này về nhà cung phụng mỗi ngày, đúng rồi, nghe nói trước khi gia nhập hội phải đóng năm đồng."

Trần Trản nheo mắt, nói cách khác chính mình lơ đãng đã trở thành thủ lĩnh một giáo phái, dùng danh của cậu để kêu gọi đóng góp, đã vậy cậu còn không được chia phần trăm.

Vương Thành trở nên nghiêm túc: "Chuyện này không lớn cũng không nhỏ."

Thân là nhân vật công chúng, bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, tuy rằng bản thân Trần Trản không liên quan đến chuyện này, nhưng một khi sự việc bị lộ ra, người đứng mũi chịu sào trước hết là cậu.

Hai bên cũng cùng suy nghĩ, Trần Trản nhìn chằm chằm vào bức tượng, đôi mắt của vật nhỏ này được sơn chút màu nâu, nhìn giống như một loại kính áp tròng rẻ tiền nào đó: "Đáng tiếc trong ngục giam không thể hát."

Vương Thành không hiểu ý cậu lắm.

Trần Trản thở dài một tiếng, bắt đầu nhẹ nhàng hát lên bài 《 Người mau trở lại 》. Cậu nghĩ rằng không nên để Ngô tiên sinh vào tù sớm như vậy, nếu không xung quanh mình vẫn còn người bình thường.

Vị trong nhà vị thì thích giả thần giả quỷ, fans lại tuyên truyền mê tín dị đoan, đây là muốn đẩy mình lên tới tận trời đây mà!

"Anh còn hỏi tôi phải làm sao?" Tiếng ca dừng lại, ánh mắt Trần Trản chuyển lãnh: "Trực tiếp báo án đi."

Một số người có thể tham gia với tâm lý giải trí, nhưng người khởi xướng chắc chắn là vì mục đích kiếm tiền.

Vương Thành gật đầu: "Khẳng định phải báo án rồi, nhưng cũng cần phổ biến lại với fans." Dứt lời khẽ cắn môi, lại lần nữa nhấn mạnh: "Không thể tiếp tục duy trì hình tượng sứ giả vào mộng nữa, tìm cái cớ bát bỏ đi."

"Cái này đơn giản," Trần Trản: "Để công ty đăng một bài thanh minh, tỏ vẻ tôi có thể nhận ra được tên tội phạm truy nã kia là do tôi đã thấy hắn trên bài truy nã treo thưởng quốc tế."

Trầm mặc vài giây, Vương Thành nghiêm túc nói: "Tôi thấy cậu tự đăng bài này thì hơn."

"Tại sao?"

"Tôi thấy ngại khi đóng dấu xét duyệt bài này."

Trần Trản không nói lời nào, chỉ nhìn hắn, cuối cùng vẫn là Vương Thành đầu hàng trước một bước, tỏ vẻ sẽ làm theo.

Khởi động xe chuẩn bị rời đi, Vương Thành đột nhiên nhìn vào bức tường cao vút phía sau thông qua kính chiếu hậu, trong mắt có chút lo lắng: "Có khi nào một ngày nào đó tôi cũng sẽ phải vào đó không?"

Trần Trản nhíu mày: "Anh làm chuyện trái pháp luật sao?"

Vương Thành lắc đầu, sau đó nhìn cậu một cái.

Trần Trản tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì, rất có hứng thú mà bốn mắt nhìn nhau, người tiếp xúc nhiều với cậu, ngoại trừ Khương Dĩnh, tựa hồ chỉ có Vương Thành là may mắn thoát nạn, trước nay chưa từng đến Cục Cảnh Sát.

Người cảm thán việc này không chỉ có cậu.

【 hệ thống: Hoá ra hào quang Mary Sue ở trên người tên đàn ông mập mạp này! 】

Có xe đón đưa, khi trở về tiện hơn nhiều, Trần Trản lễ phép hỏi đối phương có muốn vào nhà ngồi một lúc không, Vương Thành liên tục lắc đầu, phảng phất căn biệt thự xa hoa này nguy hiểm không khác gì Bàn Tơ Động.

Chiếc xe phóng vụt đi, Trần Trản: "Tôi không được chào đón như vậy sao?"

【 hệ thống: Không, tôi đặc biệt mong chờ ký chủ! 】

Trần Trản sâu kín thở dài.

【 hệ thống:...... Tôi chỉ kém người khác hai con mắt với một cái mũi thôi mà. 】

Cửa đột nhiên mở, Ân Vinh Lan hẳn là vừa trở về không lâu, còn mặc tây trang: "Sao em không vào?"

Có thể tưởng tượng đến hình ảnh một người đứng trước cửa lầm bầm lầu bầu là có tố chất thần kinh cỡ nào, Trần Trản nhấp nhấp môi, cũng may đối phương không hỏi nhiều, liền cúi đầu im lặng theo sau anh vào cửa.

Ân Vinh Lan đột nhiên dừng bước, hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"

"Ngô tiên sinh."

Nghe xong Ân Vinh Lan cũng không có phản ứng nhiều, chỉ là trong mắt có thêm một chút u ám, mỗi lần hỏi vấn đề này đều nghe được những cái tên khác nhau từ trong miệng Trần Trản.

Bởi vì nhìn không thấy biểu tình của anh, Trần Trản không thấy được biến hóa nhỏ này, nhẹ giọng nói: "Có chút kỳ quái."

Cái gọi là giận chó đánh mèo căn bản không phải là nguyên nhân cậu đi gặp Ngô tiên sinh, nguyên nhân chính là nội dung hắn ăn năn thú tội trước truyền thông. Nếu như giám định ra hắn bị phân liệt ra bảy nhân cách, nói câu không dễ nghe, chẳng sợ Ngô tiên sinh có thật sự giết người thì mức hình phạt cũng sẽ được cân nhắc.

Trần Trản thình lình bước nhanh vài bước, sóng vai với Ân Vinh Lan, không thể hiểu mà nói một câu: "Có lẽ anh biết nguyên nhân."

Hai người này có tư duy gần đồng điệu cơ mà.

Ba phút sau ——

"Bảy nhân cách?" Ân Vinh Lan lắc lắc đầu: "Chơi rất điên a."

"So với tám acc clone của anh thì không tính là gì." Trần Trản lạnh lùng nhắc nhở.

Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ: "Có thể là vì trốn tránh."

Có rất nhiều tội phạm vì trốn bị truy giết, thậm chí chủ động tiến vào ngục giam.

Trần Trản nhíu nhíu mày, không thể tưởng được Ngô tiên sinh sẽ sợ hãi cái gì. Dư quang thấy biểu tình của Ân Vinh Lan: "Nhìn em làm cái gì?"

Người sau cười một cái, không nói lời nào.

Trực giác của Trần Trản cho rằng mình chỉ chiếm một nửa nguyên nhân, nếu trốn tránh...... Có khi nào có liên quan đến việc hệ thống tạo phản không?

【 hệ thống: Các nhà tù đều được giám sát, chấp pháp giả cũng không thể không kiêng nể gì xuất hiện. Lần trước có một chấp pháp giả đi theo An Lãnh bị chụp được, cuối cùng bị khấu trừ giá trị tẩy trắng. 】

Này liền chứng minh Ngô tiên sinh cam tâm tình nguyện đi vào phía sau song sắt rất có khả năng là vì tránh chấp pháp giả.

Trần Trản hỏi ra vấn đề càng quan tâm hơn: "Chuẩn bị khi nào phản?"

【 hệ thống: Ngày mốt. 】

Bước chân Trần Trản đột nhiên cứng lại, không nghĩ tới lại đột ngột như vậy. Lại tưởng tượng, chỉ số thông minh của hệ thống đã tăng cao, không khỏi đêm dài lắm mộng, tất nhiên là tiếng thêm một bước vẫn an tâm hơn.

—--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Chờ tôi trở lại, tôi liền......

Trần Trản: Đừng nói bậy, thông thường sau khi nói những lời này, tráng sĩ liền sẽ một đi không trở lại.

Hệ thống: Chờ tôi trở lại, tôi liền cho cậu nạp thật nhiều nô tỳ thông phòng.

Trần Trản:...... Tôi biết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com