ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 133: Tự gây ra lỗi

VTHY2K4

Khát vọng phu phu trải qua những ngày tháng yên bình đắm chìm vào giấc ngủ bình yên.

Ân Vinh Lan rất ít đi tiểu đêm, có lẽ bởi vì do buổi tối ăn cái lẩu, nửa đêm canh ba anh mơ thấy mình hành tẩu trên sa mạc, cuối cùng bởi vì khát nước mà tỉnh lại.

Cơn mưa mới ngừng lại không bao lâu lại lần nữa thưa thớt rơi xuống, Ân Vinh Lan đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy một trận lẩm bẩm. Ban đầu tường là Trần Trản đang nói chuyện với anh, nương theo ánh trăng lại thấy đối phương vẫn đang nhắm mắt, không thấy nửa phần ý tứ tỉnh lại.

Lại vừa nghe, là đang nói mớ ——

Sau khi chúng tôi đã xác định quan hệ, cuối cùng nam thần cũng không tiếp tục giả nghèo nữa, chúng tôi thường hay tâm sự về chuyện quá khứ.

Một đoạn chuyện cũ không muốn người biết vô tình được anh ấy tiết lộ.

Sự tình còn phải ngược dòng lại lúc hai người quen biết không lâu, khi đó tôi còn đang vướng bận về sự nghiệp, tiếp một vài đại ngôn nhỏ không nổi danh, sinh hoạt tương đối bận rộn. Có đoạn thời gian nam thần cũng xuất quỷ nhập thần, chúng tôi có rất ít thời gian gặp nhau.

Khoảng cách rất dễ khiến người ta quên mất một vài thứ, không gặp suốt nửa tháng, tôi cơ hồ sắp quên mất trong sinh mệnh từng xuất hiện một người như vậy.

Cho đến có một ngày, tôi đang đứng bên đường mua khoai nướng, đột nhiên nhìn thấy trên cái tủ kính ở con đường đối diện có một đạo bóng hình quen thuộc. Người nọ đưa lưng về phía tôi, đang phục vụ trà cho khách, lẳng lặng đứng ở một bên, tựa hồ là đang bị làm khó.

Sinh hoạt không dễ, tôi đi về phía trước vài bước, vừa mới đạp lên vạch kẻ đường lại lui về. Hiện tại nếu đi đến đó trúc giận thay anh ấy, rất có khả năng sẽ hại anh ấy mất công việc.

Tôi bất đắc dĩ xoay người rời đi, quyết định ngày hôm sau phải giúp đỡ nam thần nhiều một chút.

Không quá mấy ngày, tôi vừa mới đến công ty khách hàng bàn một cái đại ngôn, có một nhân viên vệ sinh đi ngang qua tôi...... Rất cao, mang khẩu trang cúi đầu vội vàng đi qua.

Là anh ta!

Tôi hơi hé môi, nhưng tôi vẫn quyết định không kêu tên anh ấy.

Thì ra anh ấy phải làm rất nhiều công việc để duy trì cuộc sống. Diện mạo nam thần rất khí chất, rõ ràng có thể nhận được công việc tốt hơn, nhưng tôi lại suy đoán có lẽ hắn có tiền án trên người, không được công ty khác tuyển dụng.

Nếu tôi là một ông chủ, có lẽ có thể để đối phương thoát khỏi loại khốn cảnh này. Nhưng mà chính mình cũng đang ở giai đoạn gây dựng sự nghiệp, không có gì có thể giúp đỡ. Đúng lúc này, một cô bé được người lớn dắt tay ngang qua, trong lòng cô bé ôm mộ con búp bê vải đáng yêu.

Một cái ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: Bán đồ thủ công, ví dụ như bùa hộ mệnh này nọ. Đã có thể mở rộng con đường kiếm tiền, còn có thể giúp đỡ người nghèo.

Bởi vì cái ý niệm này nên khi ký hợp đồng tôi hơi thất thần, chờ bình tĩnh xem lại điều khoản, đã là chuyện của một tiếng đồng hồ sau. Khi rời đi có một bảo an đưa cho tôi một ly trà sữa, nói là nhân viên vệ sinh nhờ hắn chuyển giao.

"Anh ta còn bảo tôi nói với cậu một câu," Biểu tình bảo an có chút phức tạp: "Thời tiết chuyển lạnh, chú ý thân thể."

Tôi nhìn trà sữa trong tay, lần đầu tiên phát hiện...... Thì ra nam thần lại là người ấm áp như vậy!

Chuyện này là một bước ngoặt, là khởi điểm để tôi đối xử với anh ấy như một người bạn thật thụ, thế nên ấn tượng khắc sâu.

Một buổi tối trăng sáng thưa sao, tôi và nam thần nói đến chuyện cũ, nhớ lại biểu tình có chút ôn nhu.

"Không phải tôi." Nam thần chắc chắn nói.

Tôi ngẩn ra, bỗng nhiên bổ não ra hình ảnh một người đàn ông âm thầm yên lặng bảo hộ người mình thích, lại bị người mình thích nhận thành người khác, quả là vở kịch lớn của năm.

Chung quy là trao sai người!

Câu nói kế tiếp của nam thần đánh gãy sức tưởng tượng của tôi: "Bất quá xác thật là tôi bày mưu tính kế."

Thấy sự khó hiểu trong ánh mắt của tôi, hắn giải thích: "Đoạn thời gian đó công ty ở nước ngoài xảy ra vấn đề, phải qua lại giữa hai nước nên không có thời gian gặp em."

Cẩn thận hồi tưởng, lúc ấy khi nhìn thấy nam thần, anh ấy đưa lưng về phía tôi, có mang khẩu trang, hay là lúc gặp thoáng qua trên đường......Chưa lần nào chính thức nói chuyện.

Nam thần chậm rãi nói: "Tiểu Triệu nói bạn bè lâu ngày không liên hệ sẽ dần dần mất đi đề tài chung, tôi liền thuê vài người có ngoại hình giống mình, liên tục xuất hiện gần em."

Hầu kết tôi giật giật, nhưng lại không biết, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: "Anh cư nhiên...... Thuê acc clone sao?"

Thấy sắc mặt tôi không tốt, nam thần lắc đầu nghiêm túc nói: "Mấy người kia đều dựa theo phân phó làm việc, họ đều được dặn dò là không được tiếp xúc quá thân mật với em."

Anh ấy nghĩ nghĩ, cẩn thận nêu ví dụ: "Giống như chơi game, bởi vì ngày thường quá bận, bất đắc dĩ phải tìm người cày phụ."

Chờ sao khi lên đủ cấp, có thể trực tiếp tiến vào phó bản cao cấp.

Nhắm mắt hít sâu một hơi, nhớ tới đoạn thời gian nam thần xuất quỷ nhập thần trước kia, lúc đó tôi với anh ấy chỉ là quen biết thôi, sau lại cùng nhau tiến vào đoàn phim, liền trở thành bạn bè không còn gì giấu nhau.

Hét thảm một tiếng khiến cho con chó trong sân bừng tỉnh.

Đêm lạnh như nước. Không thể trách lòng tôi tàn nhẫn, ngược lại đem người đá xuống giường, bắt quỳ chậu hoa đã là quá nhân từ rồi.

Nam thần tựa hồ còn rất ủy khuất: "Những cái đó đều là việc tôi muốn làm, nhưng không có thời gian."

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười: "Cho nên liền thuê người?"

"Văn án và nội dung đều là ý tưởng của tôi, bọn họ chỉ phụ trách biểu diễn." Nam thần nói: "Hơn nữa so với người bình thường, còn phải tiêu tiền."

Này chẳng lẽ còn không đủ chứng minh thiệt tình?

Bang.

Xoa xoa tay, mặt tôi vô biểu tình: "Thanh tỉnh chưa?"

Nam thần: "...... Tôi sai rồi."

"Sai ở chỗ nào?"

Nam thần: "...... Không nên tìm đại luyện, không nên đi lối tắt."

......

Giọng đọc đầy nhịp điệu, còn ngắt quãng đúng chỗ. Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản đang ngủ, này là đặc dị công năng sao?

Thử hỏi có ai có thể vừa ngủ vừa viết truyện, mà mấu chốt là rất logic, cảm xúc lại rất trôi chảy.

Sau một lúc lâu, thở dài một tiếng: "Chiến sĩ thi đua."

Hôm sau, khi đang ngủ cảm giác được bầu không khí lạnh lẽo, Trần Trản khốn đốn mà ngồi dậy, thời tiết âm u.

Bất tri bất giác nhận thấy Ân Vinh Lan không ở cạnh bên, dép lê cũng không mang mà đi đến phòng khách, liền thấy đối phương đang ngồi trước notebook.

"Gần đây công việc ở công ty nhiều vậy sao?" Trần Trản ngồi xuống bên cạnh anh, rất ít khi nhìn thấy người này mới sáng tinh mơ đã làm việc.

"Là thay em làm việc." Ân Vinh Lan nhàn nhạt trả lời, kiểm tra xong dòng cuối cùng, xác định không có sai sót.

Trần Trản ngẩn ra, nhìn kỹ lại nội dung, sắc mặt khẽ biến.

Ân Vinh Lan lưu bản thảo lại, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cậu: "Có chuyện này tôi vẫn luôn giấu em, kỳ thật......"

Nói đến một nửa cúi đầu rũ mắt, phảng phất có nỗi niềm khó nói.

Trần Trản trở tay nắm lấy tay anh, như là muốn trợ lực cho anh.

Hồi lâu, Ân Vinh Lan mở miệng: "Kỳ thật sứ giả đi vào giấc mơ thực sự tồn tại, chính là anh."

Trong lúc nhất thời Trần Trản thậm chí quên chớp mắt.

"Tối hôm qua tôi ôm em, đọc thấy cảnh trong mơ của em."

Trần Trản mơ hồ nhớ đêm qua hình như thật sự mơ thấy đoạn chuyện cũ này.

Trán Ân Vinh Lan đổ một tầng mồ hôi mỏng, dỡ xuống phòng bị, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện chồng chất bất đắc dĩ và sợ hãi: "Loại năng lực này rất thống khổ, tôi không dám tiếp xúc với người khác quá nhiều, sợ có một ngày sẽ lâm vào giấc mơ của người khác không thoát ra được."

Trần Trản nhíu mày, nhưng bọn họ đã ôm nhau ngủ không ít lần mà.

Ân Vinh Lan ôm lấy hắn: "Tình yêu đã làm tôi thêm kiên cường."

"......"

Lượng tin tức quá lớn, Trần Trản nhất thời không phản ứng kịp, nhẹ nhàng vuốt ve lưng đối phương, có thể cảm nhận được người được ôm đang run nhè nhẹ, khó tránh khỏi có chút đau lòng.

【 hệ thống: Quấy rầy một chút, tối hôm qua ký chủ đã nói mớ. 】

Bàn tay đang vỗ lưng đối phương khựng lại.

【 hệ thống: Vốn dĩ không muốn nói. 】

Nhưng thật sự là nhìn không được, nghe không nổi nữa.

Trần Trản đẩy người trong lòng ra, hết sức lạnh nhạt vô tình.

Ân Vinh Lan nhìn thấy vẻ mặt của cậu, liền biết bị vạch trần, nhưng lại không nghĩ ra là cái phân đoạn nào xảy ra vấn đề.

Trần Trản: "Em đã nói mớ, đúng hay không?"

Chần chờ một giây, gật gật đầu.

Sát khí tứ phía, ngữ khí lại nhẹ nhàng bâng quơ: "Vì sao muốn gạt em?"

Ân Vinh Lan thực mau tìm được cái cớ: "Bởi vì em quá thần bí."

"......"

"Tôi muốn xứng đôi với em."

"......"

·

Bởi vì một ít đột phát ngoài ý muốn, thời gian Ân Vinh Lan đi làm trễ hơn bình thường.

Trong thang máy gặp phải một vài nhân viên, có một người lanh mồm lanh miệng, không quá đầu óc hỏi: "Mặt ngài làm sao vậy?"

Ân Vinh Lan mặt vô biểu tình: "Muỗi đốt."

Nhân viên kinh ngạc: "Con muỗi còn có thể làm mặt đỏ một mảng như vậy?"

Nhìn kỹ hai bên, là phá lệ đối xứng.

Ân Vinh Lan nhìn hắn một cái, nhân viên lại lỗ mãng, cũng cảm giác được không đúng, người đồng nghiệp bên cạnh túm lấy tay áo hắn, lúc này mới im miệng.

Thang máy ngừng ở tầng mười một, người bên trong lục đục đi ra, chỉ còn Ân Vinh Lan một mình trong thang máy.

Nhân viên nhìn thang máy tiếp tục đi lên, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Có phải tôi lại nói sai gì đó hay không?"

Đồng nghiệp thở dài nói: "Vết muỗi đốt ra sao tạm thời không nói tới, bất quá trạng thái kia của tổng tài chính là đã bị ăn hai bạt tay rồi."

"......"

Biệt thự.

Lòng bàn tay xoa nắn một cái trứng gà.

Thanh niên đi xuống lâu thấy một màn như vậy, hỏi: "Đây là đang làm cái gì vậy?"

Trần Trản mỉm cười: "Tay đau."

Ít nhất Ân Vinh Lan đã làm một việc chính xác, nhờ phúc của anh, hôm nay lượng công việc chợt giảm. Đọc lại văn của đối phương, cách dùng từ đều tương đối đúng chỗ.

Trước khi đăng chương Trần Trản do dự, này có tính là nhờ người viết giùm không?

【 hệ thống: Anh ta chỉ ký lục lại cảnh trong mơ thôi. 】

Nói cũng có lý, Trần Trản lập tức ấn đăng.

Hiện tại vẫn là buổi sáng, còn một bó lớn thời gian có thể tiêu xài, Trần Trản không đọc bình luận, dọn cờ nhảy ra chuẩn bị hưởng thụ nhân sinh.

Tài nguyên hữu hạn, hiện tại người có thể cùng cậu đấu cờ chỉ có thanh niên.

Mới đi được mấy bước, thanh niên nhịn không được nói: "Như vậy...... Có tính là không làm việc đàng hoàng không?"

Ước nguyện ban đầu của hắn khi tới nơi này chính là tham gia sự nghiệp quân lâm thiên hạ, chứ không phải mỗi ngày chứng kiến cảnh 'bạo lực gia đình' với chơi cờ nhảy.

Trần Trản chuyên chú đánh cờ: "Buổi offline anti-fan đã chuẩn bị xong, vai trò của tôi hiện tại chỉ là cung cấp giá trị tẩy trắng."

Mấu chốt vẫn là ở chỗ giá trị vũ lực của hệ thống và lực lượng chiêu gọi được.

Thanh niên thử hỏi: "Nó bên kia đã chuẩn bị thế nào rồi?"

Trần Trản gọi hệ thống ra tự mình trả lời vấn đề này.

"Tôi tuyệt đối nắm chắc mình sẽ được ghi vào sử sách." Quả cầu vỗ vỗ ngực.

Trần Trản 'a' một tiếng, hầu hết các ghi chép lịch sử đều là câu chuyện của những kẻ thất bại.

Hệ thống lại rất tự tin: "Tôi mới kiểm tra lại chỉ số thông minh, qua 80 rồi."

'lạch cạch' một tiếng.

Trần Trản đột nhiên ngẩng đầu, đôi bàn tay không vững buông quân cờ, quân cờ rơi xuống đất lăn một vòng rồi mất tích.

Không chỉ cậu, sắc mặt thanh niên càng cực kỳ ngoạn mục, hai ánh mắt đồng thời không thể tưởng tượng được nhìn về phía hệ thống.

"80?"

Xác định không phải là thêm một vài con số thập phân chứ?

Quả cầu: "Bỏ bốn lên năm một chút."

Trần Trản: "...... Là khoảng bao nhiêu?"

Quả cầu: "79."

Vì chứng thực lời nói, cố tình lấy ra một tờ giấy báo cáo chứng thực. Giấy trắng mực đen, nó không đến mức nhàm chán đi làm giả chuyện này.

Trần Trản nhìn chằm chằm nó, cờ cũng không hạ được, bỗng nhiên đứng lên: "Có lẽ tôi vẫn chưa tỉnh ngủ rồi."

Thanh niên cũng nghĩ vậy, một kẻ đi tắm nước lạnh, một kẻ về phòng ngủ bù.

—---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ân Vinh Lan: Cái tát hôm nay bạn nhận, chính là tình yêu ngày mai của người yêu!

Hệ thống: Chỉ cần nỗ lực học tập là có thể tăng chỉ số thông minh lên.

Trần Trản: Người 'ưu tú' bên cạnh quá nhiều, tôi chỉ là một kẻ bình thường thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info