ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 131: Hồi quang phản chiếu

VTHY2K4

Mỗi người có tâm tư khác nhau, trong lúc nhất thời không ai phản bác, cái tên Trản Đào Hoa cứ thế được quyết định.

Trần Trản cũng không ôm hy vọng gì đối với năng lực đặt tên của Ân Vinh Lan, con chó trong nhà bị anh đặt tên là con chồng trước, hiện tại lại tới Trản Đào Hoa.

Chấp pháp giả sẽ chiếm lấy thân thể của ký chủ nếu không trả nổi phí ở lại, bất cứ lúc nào ánh mắt của hắn cũng phi thường lỗ trống, nghe được cái tên như vậy cũng chỉ biết trì độn mà gật đầu, không quá để ý nhiều.

Đối diện với hắn, Trần Trản bỗng nhiên tò mò ký chủ bị hắn chiếm giữ sẽ như thế nào.

【 hệ thống: Tử vong. Linh hồn cũng sẽ bị hủy diệt. 】

Trần Trản trầm mặc một lát, bỗng nhiên hiểu tại sao An Lãnh sẽ không từ thủ đoạn sử dụng đạo cụ chết thay, thậm chí giúp Ngô tiên sinh tính kế mình...... Đáng sợ hơn so với tử vong chính là trở thành một cái xác không hồn.

"Cha nuôi," thanh niên kêu một tiếng, gọi lại suy nghĩ của cậu: "Biệt thự rất lớn, có thể cho con một phòng không?"

Trần Trản nghiêm túc suy nghĩ, sau lại chậm rãi nở ra một nụ cười. Thực kinh diễm, nhưng lại mang đến cảm giác rét lạnh thấu xương.

Tầm mắt cậu quá mức tùy ý, vừa nhìn liền biết cậu đang rơi vào trạng thái mất hồn.

Thấy thế Ân Vinh Lan hỏi cậu lại lần nữa.

Trần Trản phun ra một cái tên: "Lâm Trì Ngang."

"......"

"Chúng ta yêu nhau, Lâm Trì Ngang còn chưa cầu hôn," Trần Trản vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ nhìn chăm chú vào bóng đêm vô tận: "Sau lại đi hưởng tuần trăng mật, mối quan hệ giữa hắn và Khương Dĩnh cũng chưa được cải thiện, hiện tại Khương Dĩnh mang thai, con của em cũng đã lớn như vậy rồi."

Thậm chí đã sớm qua độ tuổi mua nước tương* rồi.

Mua nước tương (tiếng Trung: 打酱油): là một thuật ngữ mạng tại Trung Quốc, nghĩa đen của nó là ra cửa hàng mua nước tương. Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. (Nguồn: Wikipedia.)

Trần Trản nhìn trộm ảnh ngược của người thanh niên từ lớp kính cửa sổ, si ngốc mà cười: "Em thật tự hào."

"......" Ân Vinh Lan: "Chúc mừng em."

Trần Trản: "Cùng nhau vui vẻ."

Người thanh niên rơi vào bầu không khí quỷ dị: "......"

Ở trong cái nhà này, hắn vẫn không nên tùy ý mở miệng nói chuyện thì hơn.

Thanh niên được sắp xếp cho một căn phòng trong cùng trên lầu, Trần Trản chỉ có một yêu cầu cho hắn, tận lực bớt lắc lư trước mặt Ân Vinh Lan...... Dù sao thì họ cũng không phải thân sinh.

Hết thảy an bài thỏa đáng, những mệt mỏi của một ngày ngồi máy bay ập đến. Không bao lâu, ánh đèn biệt thự duy nhất trên con phố này cũng bị bóng đêm nuốt chửng. Có hệ thống ở đây, Trần Trản cũng không sợ thanh niên sẽ làm ra hành động gì khác người, bình tĩnh mà ngủ say.

Hôm sau là một ngày nắng đẹp.

Còn công việc phải làm, Ân Vinh Lan đi đến công ty, Trần Trản ngồi trước máy tính đánh chữ, thanh niên nghiêm túc tuân theo lời nón của Trần Trản, ở trong phòng tĩnh tâm dưỡng thần.

Bởi vì lượng tri thức không đủ, 《 Dị Biến 》 cơ hồ từ văn khoa học viễn tưởng trở thành văn thần thoại.

Cũng may còn có CP cứu cánh cho tác phẩm, khu bình luận tất cả đều đang hoa hoè loè loẹt ghép CP,  độ thảo luận sắp vượt qua cả nội dung chính văn.

Trần Trản click mở mấy cái bình luận dài ghim ở đầu, phát hiện hành văn cũng không tồi, bất tri bất giác xem hết từng cái.

【 hệ thống: Nếu Ân Vinh Lan biết ký chủ trầm mê CP của mình và người khác, nhất định rất kích thích. 】

Trần Trản đóng trang web: "Tùy tiện nhìn một cái thôi."

Uống miếng nước, tầm mắt đột nhiên nhìn về phía trên lầu, không biết suy nghĩ cái gì.

【 hệ thống: Không phải chấp pháp giả nào cũng về phe ký chủ, vẫn nên cảnh giác thì hơn. 】

Từ đầu đến cuối, đầu nhập vào đội quân chỉ có cái tên trên lầu kia, không biết có phải thật tình hay không.

Trần Trản: "Phòng thì vẫn phòng nhưng chính sự quan trọng hơn."

Là bên tư bản cung cấp vốn, điều cậu nên cân nhắc hơn cả là làm thế nào để tạo ra lợi nhuận. Biết Trần Trản có ý tưởng này, hệ thống lời lẽ chính đáng tỏ vẻ loại sự tình như bán vé vào cửa luận võ chiêu thân, nó sẽ không làm lại.

"Đó chỉ là ví dụ thôi." Trần Trản bất đắc dĩ, kiếm giá trị tẩy trắng vẫn nên dựa vào chính mình.

Bởi vì còn đang viết truyện, giá trị tẩy trắng mỗi ngày vẫn cố định tăng, đáng tiếc còn chưa đủ.

【 hệ thống: Ký chủ thật sự rất khó thỏa mãn. 】

Trần Trản nhàn nhạt nói: "Những lời này nên nói với Ân Vinh Lan thì tương đối thích hợp hơn."

Tự bổ não ra một vài hình ảnh, hệ thống thẹn thùng mà im lặng.

Trần Trản ngồi trên ghế xoay chốc lát, có ý tưởng, đăng Weibo: 【 Tuyển anti-fan tổ chức offline, yêu cầu: Đã từng đăng phát ngôn trái chiều trước tháng ba năm nay, ưu tiên cấp độ bôi đen cao. Số lượng có hạn, tới trước thì được. 】

Ưu điểm nổi nhờ tai tiếng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nếu người khác làm ra việc này sẽ bị mắng là làm màu, nhưng Trần Trản đã làm ra quá nhiều chuyện khác người, một khi cậu tung tin tức gì đó ra mọi người chỉ mang tâm lý xem kịch vui.

Không quá năm phút, cơ hồ hộp thư của cậu sắp nổ tung.

Trước tiên Trần Trản ăn vài thứ bổ sung năng lượng, sau đó đọc từng tin một.

Không thiếu những tin nhắn chứa đựng lời lẽ thấp kém, cậu chỉ nhìn lướt qua, cũng sẽ không bị ảnh hưởng tâm tình. Dùng nửa giờ sàng lọc ra hơn trăm cái tên.

Cũng là một sự kiện, nhưng một người bình thường chỉ có thể mang đến 10 giá trị tẩy trắng, còn anti-fan là 100. Cơ sở của việc này chính là, ái chi thâm, hận chi thiết.

【 hệ thống: Ký chủ...... Sẽ tẩy não bọn họ sao? 】

Trần Trản nhíu mày: "Dùng từ chuẩn một chút, chỉ là dùng miệng để hóa giải hiểu lầm lẫn nhau thôi."

Lượng tin nhắn còn đang không ngừng tăng lên, chờ đến buổi tối, nó đã phát triển thành một con số khủng.

Thanh niên ở trên lầu ngốc đến nghẹn khuất, muốn đi phòng bếp một vòng, bị hình ảnh này hấp dẫn, tỏ vẻ khó hiểu.

Trần Trản giản lược lại tình huống.

Thanh niên: "Mục đích đã đạt thành, vì sao không từ chối nhận tin nhắn?"

Trần Trản: "Thu thập danh sách." Vừa nói vừa cho hắn xem một bảng biểu, toàn bộ là những kẻ bôi đen cao cấp: "Tôi đã lập ra mười cái diễn đàn."

Buổi offline chỉ là mánh lới, có thể tiếp xúc hơn trăm người trong này mới là mục tiêu chủ yếu.

Thanh niên trừng lớn đôi mắt, bị đầu óc thương nghiệp của cậu thuyết phục, Trần Trản có thể trở thành phú hào trong bảng xếp hạng giá trị tẩy trắng cũng không phải không có nguyên nhân.

Hệ thống cả kinh, trực tiếp nhảy ra: "Này có khác gì với việc tôi dự trữ lương thực đâu chứ?"

Trần Trản không vừa lòng cách nói này: "Đây là lấy người làm gương, thay đổi chính mình."

Biến anti thành fan chính là mục tiêu quan trọng nhất, mỗi ngày trưng cầu ý kiến trong diễn đàn, chọn ý kiến ưu tú nhất để thay đổi bản thân, nỗ lực trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

"......"

Tuy rằng nghe qua thực buồn cười, nhưng Trần Trản rất nghiêm túc chấp hành.

Trong đàn một vị muội tử là fans Khương Dĩnh, yêu ai yêu cả đường đi, cô rất bất mãn khi Lâm Trì Ngang bị bôi đen, tự khi nhập đàn tới nay kiên trì đăng bài: [ Người không có cơ bụng có tư cách gì cười nhạo Lâm Trì Ngang có sáu khối cơ bụng cơ chứ! ]

Những lời này đưa tới không ít người tán đồng.

Trần Trản tiếp thu, đến phòng tập thể hình học hỏi, mỗi ngày đúng giờ đem kế hoạch huấn luyện và thành quả báo lên diễn đàn, trong một tháng đã luyện ra cơ bụng, @ muội tử, kêu gọi đại gia cùng nhau vận động.

Còn có người nói văn chương của cậu không có chiều sâu, Trần Trản liền yêu cầu chính mình mỗi ngày phải học thuộc 10 bài thơ và một bài văn xuôi, một tháng sau livestream ngâm 300 bài thơ Đường và thơ Tống.

Bị nói có quá ít sở trường đặc biệt liền đăng ký một lớp năng khiếu, học thanh nhạc.

Tới ý kiến thứ N, Trần Trản ghét bỏ gần đây mọi người góp ý cậu quá ít, rốt cuộc có một thành viên trong diễn đàn không nhịn được phát ra tiếng: [ Thỉnh ngài một mình mỹ lệ được không?! ]

Cứ ưu tú như vậy, còn bảo bọn họ hắc như thế nào đây?

Niềm vui trong cuộc đời khó kiếm, họ không thể kiếm được trên người mình thì kiếm trên người người khác. Chẳng qua phương thức biểu hiện khác nhau, có người sùng bái thần tượng, có người bàn phím nơi tay, có được thiên hạ.

Trần Trản thành công giải trí cho những người trong diễn đàn, giá trị tẩy trắng tăng mạnh.

Nhìn lịch, tùy tiện chọn một ngày nói là ngày hoàng đạo, chuẩn bị tổ chức offline vào ngày ấy.

Là người chứng kiến cậu ưu tú trưởng thành, nỗi lòng Ân Vinh Lan phức tạp. Vận động làm Trần Trản tràn đầy năng lượng, cho người ta ấn tượng đầu tiên là cậu có sức sống mãnh liệt, mỗi lần cậu tham gia một hoạt động, liền nhiều thêm mấy đóa đào hoa.

Mấy ngày liên tiếp, Ân Vinh Lan đều suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến cho đối phương khôi phục lại trạng thái buông thả.

Trời xanh như nghe được lời anh, khi Trần Trản chuẩn bị đi học cưỡi ngựa, thì có một cuộc điện thoại quốc tế gọi tới, nghe điện thoại xong, sắc mặt Trần Trản nhiều thêm vài phần ngưng trọng.

"Mấy ngày trước Ngô tiên sinh đã chạy trốn." Trần Trản câu thông với hệ thống, nó tỏ vẻ mười phần kinh ngạc.

"Trên tay hắn còn một cái đạo cụ đã đổi từ trước." Trần Trản nhíu mày: "Là ta sơ sót."

Ngô tiên sinh khác với An Lãnh, có thể vì bảo mệnh mà làm ra bất cứ chuyện gì, phàm là có một tia khả năng, cũng sẽ dùng hết toàn lực mà làm đến lưỡng bại câu thương.

【 hệ thống: Hấp hối giãy giụa thôi. 】

Trần Trản nhướng mày: "Chỉ mong là vậy."

Sau giờ trưa thời tiết phá lệ buồn, tầng mây tích tụ lại, tựa hồ ẩn ẩn một hồi mưa to.

Thất thần cày xong truyện, con chó trong sân sủa không ngừng, bị ồn ào đến không còn cách nào, Trần Trản cầm một ít thức ăn chó đi ra ngoài.

Còn chưa tiến vào sân, bước chân đã dừng lại.

Trên mặt cỏ có một khối thi thể, mái tóc giống rong biển che khuất hơn nửa khuôn mặt. Sở dĩ nói là thi thể, bởi vì từ miệng vết thương trên cổ cô có thể thấy, tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Trần Trản giơ tay hướng về phía con chó, con chó khó có được lúc hiểu ý, tiếng chó sủa dần dần thấp xuống.

Vén mái tóc lên, một gương mặt tinh xảo trắng bệch lộ ra. Trần Trản còn nhớ rõ cô, cậu từng chọc đối phương vì cô hay đưa tay chống cằm khiến cô ra tay với mình phải vào cục cảnh sát mấy ngày, sau khi cô được phóng thích liền biến mất không rõ tung tích.

Hiện giờ có người chết trong sân, lại có thù oán cũ, việc này nếu nói ra quả thực hợp lý.

【 hệ thống: Chôn cô ta đi. 】

Trần Trản thở dài: "Hơn phân nửa là Ngô tiên sinh ra tay. Ước chừng hắn đã sớm đến cục cảnh sát báo án, muốn đem sự tình xả lên đầu ta."

Nếu cảnh sát tới, đang chôn thi thể được một nửa, có lý cũng không thể nói rõ.

Vốn dĩ biệt thự có cameras, nhưng bởi vì hệ thống hay ra ra vào vào, cơ bản liền không dùng, thi thể được vận chuyển vào như thế nào mà không ai biết vẫn còn là một bí ẩn.

【 hệ thống chưa từ bỏ ý định: Hiện tại xử lý nói không chừng còn kịp. 】

Trần Trản đứng lên, tầm mắt như có thể xuyên phá tường: "Ngô tiên sinh dám làm, nhất định đã canh kỹ thời gian. Nhiều nhất 30 giây, chuông cửa sẽ vang lên."

Nói xong cúi đầu xem thời gian, còn mười giây cuối cùng, thấp giọng đếm ngược: "Mười, chín......"

Con số cuối cùng vang lên, thời tiết vẫn nặng nề, sân vẫn thanh tĩnh như cũ.

"Không có lý nào." Trần Trản ngồi xếp bằng, lại một phút đếm ngược, như cũ không có người tới cửa.

Cục cảnh sát.

Ngô tiên sinh vội vàng bỏ trốn nên thoạt nhìn có vài phần chật vật, ăn mặc cũng không khéo léo như xưa, đôi tay chống ở trên bàn, luôn mãi cường điệu: "Chính tai tôi nghe thấy trong nhà Trần Trản phát ra tiếng kêu thảm thiết, tại sao các người không tin tôi!"

Gặp phải loại chuyện này, ít nhất cũng nên tới cửa nhìn xem mới đúng.

Hắn không lưu lại đường lui nào, dùng toàn bộ giá trị tẩy trắng đổi đạo cụ, làm ra một cái hiện trường hung án hoàn mỹ. Chỉ cần bọn họ ở đó, còn có thể phát hiện ra hung khí bị nhiễm máu, sau đó liền có thể triển khai điều tra.

"Không phải không tin," cảnh sát không chút để ý nói: "Trần Trản và chồng của cậu ta chơi rất điên, chuyện này cũng bình thường thôi."

Ngô tiên sinh chưa từ bỏ ý định nói: "Tôi còn nghe được âm thanh kim loại kỳ quái."

"Chắc là tiếng xích sắt." Một nam cảnh sát vào lấy nước nhớ lại: "Trước đây bọn họ còn chơi trò tình thú, ổ khóa bị hỏng, còn phải gọi đội cứu hỏa."

"Không sai, tôi nhớ rõ lần đó là trợ lý của Ân Vinh Lan báo án, bởi vì nửa đêm gọi điện kêu hắn mang cưa điện đến."

"......"

"Nói không chừng là xẻng." Một vị cảnh sát nữ đang soạn tài liệu mở miệng: "Còn nhớ có lần Ân Vinh Lan giấu quỹ đen hại chúng ta tưởng anh ta chôn giấu thi thể."

"Lâm Trì Ngang mới thảm, không lâu trước đây Khương Dĩnh báo án nói nhận được một bức thư kỳ quái, cuối cùng tra ra là vị hôn phu làm."

"Ha ha, tôi đang lấy lời khai, Lâm Trì Ngang thiếu chút nữa bị người trong nhà đánh gãy xương mới khai ra là học được từ Ân Vinh Lan!"

"Này tính là cái gì? Khi Trần Trản viết《 Dị Biến 》, Ân Vinh Lan vì để cậu ta có linh cảm, đóng giả mình bị giết, còn lấy sốt cà chua viết tên hung thủ xuống sàn. Nghe nói lúc Trần Trản vào cửa, biểu tình đặc biệt xuất sắc."

Cười một lát, cảnh sát nhìn về phía Ngô tiên sinh: "Cho nên khẳng định là bọn họ đang chơi trò tình thú gì đó, lúc trước đã tới cửa nhà họ rất nhiều lần mà không có bằng chứng, nếu lại đi nữa chỉ sợ lại bị khiếu nại mất."

"......"

Sắc mặt Ngô tiên sinh biến hóa khôn lường, vô luận là nhân cách nào cũng không thể nói ra lời làm người ta tin được...... Trần Trản và Cục Cảnh Sát giống như câu chuyện 《 Sói Tới 》đời thật!

《 Sói Tới 》: Truyện cậu bé chăn cừu nói dối hết lần này đến lần khác là sói tới ăn đàn cừu của cậu, đến lúc sói đến thật thì cậu có cầu cứu cách nào cũng không ai tin,

—------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Trản ( ủy khuất ):...... Rõ ràng Ân Vinh Lan mới là cậu nhóc chăn cừu chuyển thế.

PS: Trước đây hệ thống của Ngô tiên sinh khi ngủ đông đã từng nhắc tới, sợ các tiểu khả ái đã quên nên nhắc lại một chút, dưới tình huống hệ thống treo máy hoặc rời đi, ký chủ cũng có thể đổi đạo cụ, bất quá chỉ là đạo cụ bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info