ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 128: Vạn dặm gặp nhau

VTHY2K4

Có người đánh yểm trợ, Trần Trản tự nhiên không biết mình bị 'lả lơi ong bướm' một hồi.

Về phần Ân Vinh Lan bên kia, anh ta lôi tất cả những quả cầu bị nhốt xuống sàn nhà. Cũng may hệ thống không đôi mắt, nếu không hiện tại chính là một màn mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, duỗi tay theo thứ tự sờ soạng bụng mỗi quả cầu một phen.

"Chơi lưu manh a!" Quả cầu tụ lại, không nói đến việc ngày ngày sợ hãi lo lắng bị ăn, không nghĩ tới hiện tại trong sạch cũng không còn.

"Chúng ta đã bị ô uế." Trường kỳ áp lực làm tinh thần một quả cầu kề bên hỏng mất.

Trong lúc ngón tay Ân Vinh Lan không cẩn thận chạm vào xích sắt, nháy mắt cảm giác được rét lạnh, bất quá xích sắt trong những bộ tiểu thuyết võ hiệp đều như vậy. Nhưng mà hiện tại anh có mục đích khác, không phân tâm đi nghiên cứu xích sắt.

Toàn bộ sờ xong, túm những viên cầu có bụng to nhất ra, trong khi chúng nó run bần bần mở miệng hỏi: "Vì sao bụng phồng lên?"

Người trong trạng thái sợ hãi dễ ăn uống quá độ, hệ thống cũng vậy. Tổng bộ cố định sẽ cho bọn họ truyền số liệu, đây là thức ăn của hệ thống, đây là những hệ thống gần đây ăn nhiều nhất.

Không đợi bọn họ trả lời, Ân Vinh Lan tựa hồ cảm giác được hành vi của mình quá ấu trĩ, lại mặt vô biểu tình kéo chúng nó trở về.

·

Hệ thống bị phái theo dõi trở về, Trần Trản đang ăn yến mạch thay cơm.

Tháng sau còn phải đi thảm đỏ, Vương Thành cố ý dặn dò cậu bảo trì dáng người.

"Tôi không dám đến quá gần," hệ thống ấp úng: "Hai người xác thật gặp mặt."

Trần Trản: "Nói gì?"

Hệ thống chột dạ: "Nếu tôi không biết đọc khẩu ngữ, ký chủ sẽ kỳ thị tôi sao?"

"Sẽ không." Trần Trản ôn hòa nói: "Há miệng."

"A......"

Trần Trản lấy ra một cây nhíp, từ trăm cái răng sắc bén lấy ra một con chip trong suốt.

Hệ thống khiếp sợ không khép được miệng.

"Máy nghe trộm." Nhìn ra nó hoang mang, Trần Trản chủ động nói.

"Khoảng cách xa như vậy......"

Trần Trản đánh gãy nó nói: "Đổi đạo cụ từ thương thành, có thể sử dụng trong vòng 500m, âm thanh cũng được tự động lọc lại."

Hệ thống há to miệng đến thập phần khoa trương, đến nỗi cả thân người cũng biến dạng thành quả trứng, một lát sau phát ra một tiếng thét chói tai: "Đổi khi nào! Sao tôi không biết loại giao dịch này?"

Bỏ mặc tiếng thét chói tai, Trần Trản thập phần bình thản mà giải thích: "Chiều hôm đó, hai chúng ta ngồi trong sân uống rượu."

Lúc đó hệ thống say mất, tuy rằng chỉ ba phút.

Hình ảnh duy nhất một lần nâng chén uống rượu nháy mắt hiện lên: "Nói như vậy, máy nghe trộm cũng là khi đó......"

Trần Trản bình tĩnh nói: "Bằng không vì sao ta lại khui bình rượu kia?"

Ở buổi đấu giá từ thiện bỏ ra một số tiền lớn như vậy mua chai rượu kia, vốn dĩ là chuẩn bị cùng Ân Vinh Lan dùng trong bữa ăn tối dưới ánh nến. Ngữ khí tạm dừng một lát, bỗng nhiên ánh mắt cậu lộ ra một tia tò mò...... Không biết khi lấy được quyển vở kia, Đàm Thường Minh sẽ làm gì nhỉ.

Một lần tiếp thu quá nhiều tin tức đáng sợ, hệ thống nằm xoài trên mặt đất, cơ hồ là hóa thành một bãi chất lỏng.

Trần Trản cho nó đủ thời gian khôi phục, mở máy tính ra, cho con chip vào.

Công nghệ cao cũng không phải vạn năng, âm thanh bị tách ra có chút mơ hồ không rõ ——

"Lúc này lại tới tìm tôi, ngu ngốc!"

"Tôi muốn cậu ta chết...... Trên mạng đều đang nói tôi lừa đời lấy tiếng......"

"Tôi đã sớm nói với cô rồi, đừng dùng đạo cụ đắp nặn hình tượng đại sư đoán mệnh."

"Có thể kiếm tiền a, còn có thể kéo quan hệ với không ít người."

Kế tiếp đều là tranh chấp, Trần Trản vừa uống sữa chua ướp lạnh vừa nghe, tổng kết lại quả nhiên Ngô Nhị không trầm ổn như vẻ bề ngoài, ngẫu nhiên lợi dụng đạo cụ biến mình thành đại sư đoán mệnh, được những tài phú sưu cao thuế nặng ủng hộ.

Nghĩ đến đây, nhàm chán mà ngáp một cái, rất nhiều người làm ăn lớn đều mê tín dị đoan, cũng may Ân Vinh Lan tuy rằng giả thần giả quỷ nhưng ở phương diện này còn tính là bình thường.

Nếu Khương Dĩnh ở đây, nghe lời này có lẽ sẽ tát cậu một cái cho cậu tỉnh ra...... Những người xem bói trước cửa nhà cậu gần như kiệt sức rồi kìa.

Hộp sữa chua đã sắp thấy đáy thì hai người trong đoạn ghi âm cũng đã dừng cãi nhau, miễn cưỡng có thể tổng kết ra một ít tin tức hữu dụng: Gậy ông đập lưng ông, khi thả lỏng cảnh giác thì oanh tạc công kích.

Đáng tiếc vừa mới thiết nhập chủ đề chính thì lại chỉ còn âm thanh giày cao gót nện xuống đất, theo âm thanh càng lúc càng xa, biểu thị buổi nói chuyện đã kết kết.

Hệ thống vẫn duy trì tư thế nằm xoài trên mặt đất: "Cái gì gọi là oanh tạc công kích?"

Trần Trản cười cười, sự trùng hợp kỳ diệu này cho tới nay rốt cuộc cũng đã được giải thích: "Họ cố tình hấp dẫn tôi ra nước ngoài."

Hệ thống bò dậy: "Nước ngoài thì sao?"

"Hoang vắng tiện động thủ," Trần Trản nghiên cứu bản đồ nội địa: "Từ quy mô của tiết mục là có thể nhìn ra H quốc rất mê tín, ta ở chỗ này có bất trắc gì phỏng chừng chỉ là tăng thêm một tư liệu sống cho truyền thuyết đô thị ở đây thôi."

Hệ thống bổ sung: "Ở đây ngoài tầm với của Ân Vinh Lan, chờ anh ta đuổi tới thì những ký chủ này đã sớm bỏ chạy."

Trần Trản sờ sờ đầu nó: "Trở nên thông minh rồi."

Hệ thống đánh giá: "Kiến càng lay cổ thụ."

"Một cái ký chủ thì không đủ sức mạnh, nhưng nếu bọn họ hợp tác?"

Hệ thống lay động một chút.

Trần Trản như không ý thức được đã làm nó chấn động, tiếp tục nói: "Nhân lúc ta chưa chuẩn bị, tập hợp những tài nguyên đang sở hữu để đánh lén...... Quá hoàn mỹ."

Bàn tay đang xoa đầu hệ thống dùng sức một chút: "Loại tình huống này, phải làm sao bây giờ?"

Tuy là đang hỏi nhưng hệ thống lại cảm thấy cậu sớm có tính toán, hỏi: "Đây là bài trắc nghiệm của tôi sao?"

Trần Trản hơi hơi gật đầu.

Hệ thống: "Nếu không trả lời được?"

Trần Trản cười, bàn tay trong hư không nắm chặt, cực kỳ giống như đang bóp chết một con kiến.

Hệ thống: "Nếu trả lời sai......"

Trần Trản giật giật mũi chân, làm ra động tác nghiền chết một con kiến.

Hệ thống run run: "...... Lại yêu tôi một lần."

Trần Trản download một ít tài liệu từ trên mạng xuống, không chê phiền toái mà chạy đến tiệm photocopy in ra, một lúc sau đặt trước mặt hệ thống: "Mở sách khảo thí."

Hệ thống kích động lật xem, nhìn kỹ phát hiện đây bất quá chỉ là sách lịch sử trung học thôi, vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu nhìn cậu: "Đáp án......"

"Chính mình tìm."

Nhanh như gió xem xong một phần ba, không hề có thu hoạch gì: "Cái này và game xếp hình Tetris người thật, cái nào khó hơn?"

Trần Trản: "Game xếp hình Tetris."

Hệ thống nháy mắt héo úa, không chịu thừa nhận chỉ số thông minh của mình bị khuyết tật, cố sức tìm kiếm chân tướng.

Khi nó học tập, Trần Trản cũng không nhàn rỗi, vẽ nguệch ngoạc trên mấy tấm thẻ nhỏ, sắc thái vặn vẹo, không bao lâu lại đem đến tiệm in để xử lý, khi lấy về, những tấm thẻ đó trông như những tấm bài tarot.

Hệ thống đi đến bên cạnh cậu, lộ ra một nụ cười tự cho là lấy lòng.

Trần Trản cúi đầu, liền thấy một cái miệng đang há to: "......"

Hệ thống: "Tôi đã tận lực."

Trần Trản thở dài, rất bất đắc dĩ bế nó lên, chậm rãi nói về chính sách đối ngoại thời Chiến quốc.

Hệ thống nghe xong vội vàng lật sách giáo khoa: "Thật sự có." Cuối cùng vẻ mặt sùng bái: "Khó trách ký chủ phải bỏ tiền đi học thêm ban đêm."

Đáng giá!

Ở cùng khách sạn, số phòng của Ngô Nhị cũng khá dễ tìm. Theo lý nhân viên không nên nói cho cậu, nhưng bởi vì hai người đang thu cùng một tiết mục, nghe cậu hỏi liền không nghi ngờ cậu.

Ngô Nhị mặc áo ngủ ra mở cửa, trên sàn có một tấm thảm màu tím, mặt trên thêu đầy hoa văn la bàn. Ngụy trang lâu rồi, bắt đầu tin tưởng mình thật sự có được chút năng lực kỳ dị.

Trần Trản nhìn ra hoang đường trong đó, ánh mắt hơi động.

Giờ phút này hai người đứng đối mặt nhau, Ngô Nhị khôi phục sự cao lãnh khi quay tiết mục: "Tôi không có hứng thú cùng cậu khắc khẩu."

Hiển nhiên cô vẫn còn ghi hận.

Trần Trản cười như không cười: "Nhưng cô lại nguyện ý phí thời gian nói chuyện với Ngô tiên sinh."

Sắc mặt Ngô Nhị nháy mắt biến đổi.

Trần Trản được như ý nguyện bị mời vào 'tâm sự'.

Ngồi trên sô pha như một người bạn bình thường, lần đầu tiên Trần Trản không chút tiếc rẻ mà ca ngợi đối thủ: "Chủ ý không tồi."

Vốn dĩ Ngô Nhị còn ôm một tia tâm lý may mắn, thẳng đến khi cậu mở miệng, tia may mắn này trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

"Nghĩ ra biện pháp này không phải tôi, là hắn muốn......"

"Không sao cả." Trần Trản nhún vai, hồn nhiên không thèm để ý nói: "Chỉ cần cô có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa."

"Cậu muốn tôi giúp cậu đối phó hắn?"

Trần Trản đạm đạm cười, không chính diện trả lời, phảng phất đã đang chờ đợi đáp án.

Sắc mặt Ngô Nhị nhiều lần biến hóa, cuối cùng cắn răng nói: "Có thể."

Trần Trản lấy tấm thẻ lúc chiều từ trong túi ra: "Góc phải bên dưới, ký tên."

Tay Ngô Nhị có chút run rẩy: "Đây là cái gì?"

"Từ thương thành đổi đạo cụ," Trần Trản nhướng mày: "Nếu cô phản bội, nó sẽ giáo huấn cô một lần nữa làm người."

Ngô Nhị hơi do dự, Trần Trản đã hết kiên nhẫn, trong mắt lộ ra một tia sát ý.

"Tôi ký!"

Trần Trản vừa lòng gật đầu: "Bây giờ chúng ta là châu chấu trên một sợi dây, đem danh sách những ký chủ còn lại mà cô biết cho tôi."

Năm phút sau, một danh sách mới ra lò.

Ngô Nhị nhịn không được hỏi: "Cậu chuẩn bị dùng biện pháp giống vậy để đối phó bọn họ sao?"

"Cưỡng chế hay dụ dỗ, rất khó nói."

Lửa giận đọng lại rốt cuộc phát tiết: "Vì cái gì với tôi lại là cưỡng chế?"

Trần Trản làm lơ vấn đề, đứng lên, trước khi rời đi nói: "Giá trị tẩy trắng cũng đủ, có thể đổi đạo cụ giải trừ lời nguyền rủa, nhưng tôi đoán cô không liên lạc được với hệ thống."

Đồng tử Ngô Nhị co rúc, vội vàng thử câu thông trong đầu, có chút an tâm khi nhận được câu trả lời.

Trần Trản: "Nói thêm vài câu đi."

Ngô Nhị hơi nghi ngờ nhưng vẫn là làm theo. Một lát sau, sắc mặt càng lúc càng khó coi, còn khó coi hơn lúc ký hiệp nghị.

Trần Trản sớm đã đoán trước, liền như vậy lẳng lặng nhìn cô.

Ngô Nhị xông tới: "Là cậu làm!"

Trần Trản vỗ rớt trên vai móng vuốt: "Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy."

"Kia......"

"Treo máy."

Này vốn dĩ chỉ là suy đoán của Trần Trản, người có chút năng lực giống Ngô tiên sinh hệ thống còn có lý do lưu lại, còn một kỳ chủ ngay cả phí ở lại còn không trả nổi, hệ thống không lý do gì lại treo cổ trên cái cây này.

Trải qua hệ thống thứ năm cậu đã rút ra được kết luận này.

Hiện giờ xem biểu tình của Ngô Nhị, suy đoán đã được chứng thực. Không hề có ý định xem biểu tình thất hồn lạc phách của đối phương, Trần Trản cất bước đi ra ngoài.

Cúi đầu vừa xem danh sách vừa đi về phía trước, suy tư mục tiêu kế tiếp, Trần Trản đột nhiên cảm giác được cái gì, chợt ngẩng đầu, thấy trước cửa phòng là một bóng hình quen thuộc, tươi cười với cậu.

"Ân Vinh Lan?" Trần Trản có chút kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"

Ân Vinh Lan: "Công việc ở công ty đều đã xử lý xong, đến xem emem."

Trần Trản tiếp nhận cái túi trên tay anh, bên trong là đồ ăn vặt mua cho cậu, quẹt thẻ mở cửa.

Vào cửa Ân Vinh Lan liền vào toilet, khi rửa tay không cẩn thận bắn nước lên ngực, lại đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Trần Trản ngồi ở trên sô pha 'a' một tiếng, đây là muốn lật tung tất cả những nơi mà người ta có thể trốn đây mà...... Quyển《Làm thế nào để phu thê không có tín nhiệm sống hết một đời 》 này cần có thời điểm để xuất bản rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info