ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 124: Ảnh hưởng

VTHY2K4

Trong ngôi nhà này thường rất an tĩnh.

Chẳng ai có lời nào để nói, Trần Trản cân nhắc mấy chữ thâm ý kia…… Là đang khiển trách bọn hệ thống biết nói tiếng người mà lại không chịu nói sớm, hay là ám chỉ bọn chúng có thể nói chuyện nên nghi ngờ mình đang luyến ái vượt chủng tộc với chúng.

Thấy rõ khói mù nơi đáy mắt Ân Vinh Lan, cảm thấy khả năng phía sau lớn hơn một chút.

Nhẹ nhàng chạm hai tay vào mặt đối phương: “Nhìn rõ đi, ở đây có 49 cái.”

Cho dù là ngoại tình cũng không thể tìm nhiều dị loại như vậy, nếu không sớm hay muộn gì chúng nó cũng sẽ phát sinh tranh chấp với nhau.

Ân Vinh Lan thâm thúy nhìn cậu: “Đây là lý do em dùng xích sắt khóa chúng nó lại sao?”

“……” Trần Trản nhấn mạnh: “Em không liên quan gì đến mấy thứ này.”

Ân Vinh Lan dùng đầu ngón tay chọc vào một trong chúng nó, quả cầu đầu tiên không đứng vững, một loạt quả cầu phía sau ngã xuống: “Đây là sao? Tôi nhớ trước kia bọn nó có ngũ quan.”

Trần Trản cũng nhớ là vậy, cậu đã hỏi qua hệ thống, đáng tiếc bị nó trả lời có lệ cho qua.

【 hệ thống: Ký chủ có thể xem như bọn nó tiếp xúc thân mật với nhau nên sinh ra dị biến. 】

Trần Trản yên lặng sờ con dao kế bên.

Hệ thống nháy mắt câm miệng.

Trong đầu được thanh tĩnh, hiện tại trong ngăn tủ còn một tổ ong đang lên tiếng cáo trạng ác nhân Ân Vinh Lan.

Trần Trản giới thiệu: “Đây cũng là loại sinh vật đó”

Ân Vinh Lan: “Sinh vật sẽ nói tiếng người?”

Trần Trản: “Vẹt cũng nói tiếng người mà.”

Ân Vinh Lan: “Nhưng nó có chỉ số thông minh, hơn nữa không thấp.”

Trần Trản nhàn nhạt nói: “Chó nhà chúng ta cũng có, thậm chí nó còn biết giấu dép lê của anh.”

Đúng rồi, còn sẽ giả bệnh để được thương hại.

Cuối cùng ánh mắt Ân Vinh Lan dừng lại trên mặt mấy quả cầu, một khuôn mặt to như vậy, lại chỉ có một cái miệng, bên trong là một hàm răng không đếm được.

“Đại kinh tiểu quái.” Trần Trản thập phần bình tĩnh: “Con giun cũng không mắt không mũi không tai…… Nói tóm lại, nó chỉ là một loại động vật thôi.”

Ngoại trừ diện mạo kỳ quái, sẽ nói tiếng người, có chỉ số thông minh ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.

Ân Vinh Lan cúi đầu trầm tư một lát: “Tôi tin em sẽ không gạt tôi, tôi cũng sẽ không gạt em.”

Nếu không phải còn nửa câu sau, Trần Trản sẽ thật sự tin những lời này…… Bởi vẻ mặt anh rất tha thiết chân thành.

Ân Vinh Lan tựa hồ là muốn dừng trò khôi hài ở đây: “Ngăn tủ hỏng rồi, đổi chỗ nhốt khác đi.”

Trần Trản suy nghĩ mấy chỗ, trừ bỏ tủ lạnh và tủ quần áo, cuối cùng mở ván giường ra, nhét toàn bộ vào.

Ân Vinh Lan: “Không cho ăn?”

Trần Trản: “Chúng nó ăn vi sinh vật trong không khí.”

Ân Vinh Lan cười, nhịn không được sờ lên hai sợi tóc đang dựng đứng của cậu: “Làm sao qua được kỳ thi đại học môn sinh vật thế?”

Vui đùa lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác hai sợi tóc không xẹp xuống, ngược lại còn có thêm mấy sợi dựng thẳng lên.

Ý thức được không ổn, cúi đầu quan sát cậu, nhìn thấy trong mắt Trần Trản chứa đầy vẻ không vui.

Không biết lời mình nói sai ở đâu, liền nghe cậu âm trầm hỏi: “Thành tích ngữ văn của anh thế nào?”

Ân Vinh Lan: “…… Cũng ổn.”

Đang nói chuyện lại phát hiện dưới bàn tay lại có mấy sợi tóc nhếch lên.

Trần Trản hơi hơi mỉm cười: “Có biết cái gì gọi là tức sùi bọt mép hay không?”

Ân Vinh Lan chần chờ một lát buông tay, gật gật đầu…… Đã tự mình lĩnh hội qua.

·

Chỉ khi đến gần cái chết, mới có thể ngộ ra chân lý của sinh mệnh: Khi Ân Vinh Lan quỳ phạt, đã dùng thực tiễn để chứng minh những lời này.

Vốn dĩ tính lãng phí thời gian một ngày này nhưng bởi vì đủ loại sự kiện, Trần Trản liền ngồi ở trước mặt Ân Vinh Lan, đối mặt với một pho tượng đang quỳ, viết thêm một chương《 Nam Thần 》.

Lại qua không lâu, cậu cảm thấy mình hoàn toàn có thể lại ra thêm một quyển sách, tên cũng đã nghĩ kỹ rồi ——《 làm sao sống hết một đời khi giữa phu thê không tồn tại tín nhiệm》.

Đầu gối đau, Ân Vinh Lan ý đồ muốn cứu tình hình này một chút: “Tôi có chuyện muốn nói.”

Trần Trản liếc anh một cái: “Di ngôn?”

Ân Vinh Lan mím môi, hiểu tình hình mà ngậm miệng lại.

Viết đến một nửa, Vương Thành gọi điện thoại đến dò hỏi cậu có muốn tham gia gameshow không, nói rõ là tiết mục hẹn hò giấu mặt, mời cậu trở thành khách mời đặc biệt, chỉ ngồi xem thôi.

Trần Trản một ngụm cự tuyệt.

Vương Thành: “Rất thú vị đấy, chỉ ngồi là có tiền.”

Trần Trản: “Tôi còn xử lý không xong chuyện gia đình của mình nữa mà.”

Vương Thành vừa nghe thấy tin bát quái tới, nháy mắt hỏi tiếp: “Cãi nhau?”

Trần Trản bốn mắt nhìn nhau với Ân Vinh Lan: “Chúng ta chưa từng làm chuyện cãi nhau vô vị đó……Đúng không anh?”

Ân Vinh Lan gật gật đầu.

Câu nói cuối cùng kia hiển nhiên không phải nói với hắn, đoán được khả năng là một tên Diêm Vương khác đang sống trong ngôi nhà đó, Vương Thành thu hồi tâm tư bát quái, tỏ vẻ sẽ từ chối gameshow kia.

Cứu Ân Vinh Lan chính là hệ thống.

Trần Trản vừa mới đang chương xong liền nghe hệ thống muốn đơn độc tâm sự. Vốn dĩ có thể câu thông qua đại não, cậu bảo nó có chuyện liền mau nói, hệ thống lại bướng bỉnh bảo cái gì mà tạo bầu không khí.

Trần Trản lấy cớ muốn nghỉ ngơi chốc lát rồi đi vào phòng ngủ, đúng lúc này, Ân Vinh Lan nhận được một cuộc điện thoại, tỏ vẻ muốn đi công ty một chuyến.

Trần Trản hồ nghi nhìn anh: “Cái cớ không tồi.”

Ân Vinh Lan: “Lần này là thật.” Cuối cùng lại nói: “Em phải tin tôi.”

Trần Trản ‘a’ một tiếng, vẫy vẫy tay, ném qua một cái áo khoác mỏng: “Buổi tối nhiệt độ thấp.”

Ân Vinh Lan cười cười, mặc áo khoác vào, đi ra cửa.

Anh không ở đây, hệ thống trực tiếp nhảy nhót ra: “Chỉ số thông minh của tôi đã qua 70!”

Ngụ ý, muốn tạo phản, phải làm vương.

Trần Trản nhàn nhạt nói ‘chúc mừng’, khui chai rượu vang đỏ mấy ngày trước Ân Vinh Lan dùng giá cao đấu giá được ở bữa tiệc từ thiện, rót một ly nhỏ: “Không phải có chuyện muốn nói?”

Hệ thống thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ: “Cho tôi một ly với.”

Trần Trản liếc nó một cái, tìm một cái ly đặc biệt nhỏ, rót đầy.

Song song ngồi trên ngạch cửa ngoài sân sau, đôi tay Trần Trản chống xuống đất, ngẩng đầu cảm thụ gió mát.

Tay chân quá ngắn, cầm không được cái ly, hệ thống trực tiếp đem mặt nhào vào vành ly uống, kỳ thật đối với nó mà nói hương vị rất nhạt, nhưng vẫn thỏa mãn mà bẹp miệng: “Sảng khoái!”

Trần Trản vẫn luôn đợi nó mở miệng nói chính sự.

Hệ thống: “Tôi đã châm ngòi vào mấy hệ thống muốn tạo phản khác, làm rối cục diện.”

Trần Trản nhướng mày…… Tìm pháo hôi.

“Ta có thể làm gì cho ngươi?” Có lệ hỏi một câu.

Hệ thống: “Nếu giá trị tẩy trắng của tôi không đủ thì cậu giúp tôi.”

Trần Trản cầm ly rượu lên uống một ngụm, đột nhiên xách nó lên: “Ly gián tạo phản, ngươi không chút nào màng đến tình anh em đồng nghiệp sao?”

Quả cầu quẫy đạp đôi chân giữa không trung, thẳng đến được đặt xuống đất mới mở miệng: “Mỗi ngày đều có hệ thống tạo phản, tôi không phải ngoại lệ.”

“……”

Trần Trản từ bỏ việc hỏi nó xem đến tột cùng nó đang ở trong một hệ thống hỗn loạn nào vậy, cậu cũng tỏ vẻ có thể tài trợ nó: “Sau khi thành công ta có lợi gì?”

Hệ thống gấp không chờ nổi: “Cho ký chủ tự do.”

Trần Trản cười như không cười: “Ngươi, cho ta tự do?”

Từ đầu đến cuối hình như chỉ có mấy cái hệ thống là nỗ lực muốn thoát khỏi mình.

Hệ thống thay đổi câu nói: “Giúp ký chủ gian lận trong kỳ thi đại học?”

Trần Trản ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên ở thế giới này ta đã già thêm vài tuổi rồi?”

Huống chi nguyên thân sớm có văn bằng.

Hệ thống không còn biện pháp, hỏi cậu đến tột cùng là muốn cái gì?

“Tự do tạm thời xem như một trong số đó,” Trần Trản nghĩ nghĩ: “Đưa những ký chủ ở thế giới này đi đi, cho bọn hắn một cơ hội nữa để lựa chọn trở về thế giới cũ hay lưu lại.”

Cậu không hy vọng lại có thêm một ký chủ nào đó vì giá trị tẩy trắng mà tính kế mình.

Hệ thống đáp ứng dứt khoát: “Được!”

Thuận tiện nó muốn sàng lọc lại mấy hệ thống đang bị cầm tù, lưu lại những cái hệ thống hữu dụng.

Trần Trản không ý kiến, lôi mấy quả cầu từ dưới gầm giường lên.

Hệ thống hỏi cậu muốn đi xem chiến đấu hay không.

Trần Trản nhớ tới mình sẽ phải đăng ba chương của《 Nam Thần 》, còn một chương, tự mình đấu tranh hai giây, quyết định đăng một bài xin nghỉ tự cho là hài hước lên: Ra ngoài độ kiếp, chương mới sẽ ra mắt vào ngày mai.

Tâm tình xem diễn chỉ chiếm ba phần, bảy phần còn lại là lo lắng hệ thống ra cửa bị người chú ý tới.

Cũng may hôm nay Ân Vinh Lan không lái xe đến công ty, làm cậu cũng tiện hơn.

Bởi vì sự kiện mất trí nhớ lần trước, lần này Trần Trản chuẩn bị đầy đủ, trước sau đi đến khu mua sắm và khu vật liệu xây dựng mua chút thức ăn và đồ dùng. Xe một đường chạy hướng ra vùng ngoại thành, cảnh sắc bên đường càng thêm hoang vu, đến cuối cùng chỉ còn có thể nhìn thấy những cây cột điện lẻ loi. Kiến trúc duy nhất quanh đây là một nhà xưởng đã sớm bỏ hoang, Trần Trản liền ngồi ở nơi này quan chiến.

Lúc nãy hệ thống đã nhắc qua, quy tắc hạn chế, ra tay không thể quá mức. Mặc dù bọn chúng chỉ dùng một phần sức lực, nhưng trận đấu cũng rất dọa người.

Nó còn tính thông minh, mỗi lần chỉ thả ra năm cái, lựa chọn hệ thống ưu tú nhất làm tiểu đệ, còn lại dự trữ làm lương thực.

Trần Trản dựa vào cây cột cũ nát ăn đồ ăn vặt, điện thoại không ngừng run lên. Tất cả đều là thông báo dự báo thời tiết, chốc thì báo sắp có gió to, chốc lại báo sắp có mưa lớn.

Không biết qua bao lâu, một cơn gió to vù vù lướt qua, cuộc tuyển chọn cuối cùng cũng thông báo kết thúc.

Trần Trản đứng dậy hoạt động đôi chân có chút tê dại, nhặt túi rác lên, chuẩn bị rời đi.

Điện thoại lại rung lên, tưởng lại là dự báo thời tiết, định làm lơ nhưng phát hiện nó run không ngừng. Nhìn lại…… là Khương Dĩnh gọi đến.

Trần Trản nhận điện thoại: “Chúc mừng.”

Khương Dĩnh: “Gần đây tôi từ chối không ít công tác, đang ở nhà tĩnh dưỡng.”

Trần Trản ‘nga’ một tiếng, vì chuyện dưỡng thai này thực bình thường.

“Sau đó liền thấy được cậu độ kiếp lên hot search.”

Trần Trản nhớ lại câu đùa trước khi ra cửa của mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, biểu tình thay đổi thất thường.

“Trùng hợp thôi.”

Không biết vì cái gì loại chuyện này cũng có thể lên hot search…… Quả nhiên là cuối tuần, mọi người đều cảm thấy nhàm chán sao?

Khương Dĩnh: “Có người chụp được hình ảnh một tiếng trước cậu mua một cây cột thu lôi.”

“……”

Khương Dĩnh: “Hình như không chỉ mua một cái.”

Trần Trản nheo mắt, vết xe đổ, này không phải vì sợ bị sét đánh lần nữa sao, cậu cũng không muốn mỗi lần mình đi xem chiến đấu lại mất trí nhớ đâu.

Nơi này tín hiệu mạng không tốt, thử rất nhiều lần mới có tín hiệu, xem xong bình luận hot search, cả người tức khắc đều cảm thấy không khỏe.

Hôm nay Khương Dĩnh phá lệ kiên nhẫn, vẫn chưa ngắt điện thoại.

Cô là một trong những người có trí não bình thường mà Trần Trản từng tiếp xúc qua, nên không thể vô duyên vô cớ gọi điện thoại tới được, Trần Trản chủ động hỏi: “Có việc tìm tôi?”

Đại khái thật sự là ở nhà dưỡng thai nhàm chán, Khương Dĩnh khó được nhiều lời: “Đoán xem.”

Trần Trản: “Bảo tôi làm cha nuôi của đứa bé?”

Trầm mặc một lát. Khương Dĩnh: “Cậu……”

Trần Trản biết mình đã bị Ân Vinh Lan và Lâm Trì Ngang ảnh hưởng, cũng có lẽ vì gần đây tiếp xúc với Ngô tiên sinh nên cậu cũng bị phân liệt ra nhân cách mới: “Tôi chỉ đùa một chút thôi.”

Khương Dĩnh: “Là vì một tiết mục.”

Trần Trản: “Tiết mục hẹn hò giấu mặt?”

Khương Dĩnh: “……”

Trần Trản: “…… Đừng hiểu lầm, vì tôi mới bảo Vương Thành từ chối tiết mục này.”

Khương Dĩnh thở dài: “Cậu vẫn nên mang theo cột thu lôi bên mình thì hơn.”

Này có thể là thật sự bị sét đánh hỏng đầu óc rồi.

—-----------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Sớm biết vậy thì hưởng tuần trăng mật đã chọn bệnh viện tâm thần, em sẽ cùng anh đến đó ‘an dưỡng.’

Ân Vinh Lan:……

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com