ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 122: Đối lập sinh hạnh phúc

VTHY2K4

Trần Trản quay đầu ấp ủ cảm xúc.

Ân Vinh Lan không chút bận tâm, vạch trần cậu: “Có phải tiếp theo em sẽ nói…… Quân đã vô tình ta sẽ ra đi?”

Ăn ý đến cảnh giới này cũng không phải chuyện tốt

Trần Trản không tiếp tục giả vờ: “Chờ em một phút.”

Từ trước đến nay Ân Vinh Lan chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn với cậu, ôm cánh tay đứng tại chỗ, cũng không mở cửa tủ, muốn nhìn xem cậu lại tiếp tục ra chiêu gì.

Trước sau chỉ 30 giây, khi Trần Trản trở về, trên tay cầm một cái chìa khóa, tra chìa khóa vào trong ổ, ‘cạch’ một tiếng, cửa tủ bị khóa kín mít.

Trần Trản nghiêm túc nói: “Buổi tối anh có thể theo dõi em, em tuyệt đối sẽ không tiến vào phòng bếp.”

“……”

Sau một lúc lâu, lại nói: “Nếu thật sự có giấu người, bị khóa lâu như vậy cũng sẽ trở thành xác khô.”

Như vậy liền có thể kết luận cậu không giấu người.

Trên thương trường, Ân Vinh Lan đã gặp qua không ít người ra tay tuyệt tình dứt khoát, nhưng ‘tàn nhẫn độc ác’ như vậy, chưa bao giờ thấy.

Hiện giờ đương sự đang đứng trước mặt mỉm cười: “Nước đã sôi, có thể đổ vào mì rồi”

Một tô mì trứng đơn giản rất nhanh đã xong, một ngụm đồ ăn ấm áp tiến vào dạ dày, làm dạ dày thoải mái hơn rất nhiều.

Ở lần gắp thứ ba, một sợi tóc vướng vào cọng rau xanh.

Ân Vinh Lan buông đũa xuống, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Trần Trản.

Người sau ngồi nghiêm chỉnh: “Nhìn em làm gì?”

Ân Vinh Lan mặt vô biểu tình gắp sợi tóc kia lên, giúp cậu nhớ lại sự tình năm phút trước: “Kết tóc làm phu thê……”

Trần Trản ho khan một tiếng, đánh gãy lời nói của anh: “Không có bằng chứng, làm sao khẳng định nó là của em?”

Lời này nghe qua liền có chút vô lại, tóc Ân Vinh Lan dài hơn nam nhân bình thường một chút, còn Trần Trản lại là người chuộng gọn gàng hơn, nếu không có Vương Thành luôn mãi cản trở, cậu đã sớm cạo đầu đinh rồi.

Trần Trản yên lặng đứng dậy cầm sợi tóc ném vào thùng rác, lại lấy bình dấm từ trong phòng bếp ra: “Đổ vào để sát trùng, không ảnh hưởng khẩu vị của anh đâu.”

“……”

Trước khi ngủ, cậu xỏ chìa khóa vào một sợi dây, treo vào cổ, vì chứng minh trong sạch nên cậu ngủ nghiêng về phía trong.

“Như vậy nếu có gió thổi cỏ lay, anh liền biết em thức dậy.”

Đêm nay Trần Trản ngủ rất sâu, nằm thẳng người, đôi tay mở ra, tư thế ngủ tùy tiện cơ hồ làm Ân Vinh Lan cho rằng cho dù lấy chìa khóa trên cổ cậu xuống cũng sẽ không bị phát hiện.

Chiến đấu với đạo đức vài giây, Ân Vinh Lan đứng dậy, không chạm vào chìa khóa trên người Trần Trản.

Mở ngăn kéo ra, tìm một chiếc ổ khóa chống trộm xe đạp thật lâu không dùng tới, khóa thêm một lớp cửa tủ nữa.

Mặc kệ là cái gì, nếu đã tới, thì nên vĩnh viễn ở lại bên trong.

Tối hôm qua ngủ đến không tồi, hôm sau tỉnh lại thần thanh khí sảng, Trần Trản vươn người một cái, đi đến phòng bếp, bước chân đột nhiên ngừng ở cửa bếp.

Cửa tủ bên ngoài…… Bị khóa lại khi nào?

Ân Vinh Lan rót hai ly nước ấm, đưa một ly cho cậu: “Quyền tạm trú vĩnh viễn, là món quà tôi tặng cho đồ vật bên trong.”

Trần Trản cười phù phiếm: “Bất quá chỉ là đồ lặt vặt, đừng nhân cách hóa.”

Ân Vinh Lan phối hợp cười cười, bình tĩnh chuẩn bị bữa sáng.

Anh đã giành việc nên cậu không cần ở lại trong bếp, Trần Trản nhìn thoáng qua tủ chén lần cuối cùng, lắc lắc đầu, đi đến phòng khách xem tin tức buổi sáng.

·

Ân Vinh Lan sinh hoạt rất có quy luật, ăn sáng xong liền lái xe đến công ty.

Hôm nay thức dậy hơi muộn, chưa kịp dọn dẹp, Trần Trản cầm giẻ, máy móc lau cái bàn, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

Từ xưa đã có thuật dưỡng cổ, cắn nuốt đồng loại để tích tụ năng lượng, không biết hệ thống có tồn tại quy luật như vậy hay không. Có lẽ ngay từ khi nó bắt đầu tích cực xúi giục mình đối phó với chấp pháp giả, nó đã rơi vào trạng thái phấn khởi.

Nếu đoán không sai, cái gọi là kế hoạch tạo phản đã sớm đề trong lịch trình, thậm chí có khả năng sắp tới liền sẽ hành động.

Trần Trản đỡ ghế dựa ngồi xuống, bây giờ trước mặt chỉ có hai con đường, giúp nó làm việc hoặc là mặc kệ nó. Không biết một khi hệ thống thất bại, mình có trở thành đồng phạm hay không. Nếu như vậy, việc trợ giúp nó tựa hồ sẽ càng thêm có lợi.

Đương nhiên suy nghĩ này Trần Trản chỉ âm thầm đặt ở trong lòng, trừ phi cần thiết, nếu không sẽ không nói với hệ thống, sợ đầu óc đối phương nóng lên, lập tức liền muốn khởi nghĩa vũ trang.

Thở dài, bắt đầu suy xét đến vấn đề thực tế, từ hôm qua đến giờ, không còn bản tin nào nhắc tới việc có án mạng phát sinh trong thành phố, cậu cơ hồ đã dạo khắp các diễn đàn ăn dưa lớn, mọi người chỉ thảo luận vài tin bát quái.

“Xem ra mấy vụ án mạng này thật sự có khả năng liên quan đến truyện.”

【 hệ thống: Không biết kẻ bị tình nghi có đi tìm tên ký chủ kia gây phiền toái không nữa. 】

Ngữ khí bình dị, mang theo niềm vui sướng khi người gặp họa.

Sau khi sự việc bại lộ, hệ thống vẫn luôn tìm cơ hội chủ động giao lưu, giống như chỉ cần Trần Trản nói chuyện với nó liền chứng tỏ cậu không tức giận.

Bản thân Trần Trản cũng không biết vì sao nó lại có logic kỳ quái như vậy.

Trong thành phố đang có kẻ giết người lẩn trốn, nếu đã biết chút manh mối cũng không thể làm ngơ được. Trần Trản nghĩ nghĩ, mang mũ lên, đi ra ngoài.

Đứng trước cửa nhà Ngô tiên sinh trong chốc lát, không ấn chuông cửa mà quan sát bốn phía. Rất nhanh đã tìm được một cái cây đại thụ thuận lợi ẩn nấp, bên dưới tàn cây có mấy tàn thuốc bị giẫm bẹp.

“Có người đã ngồi đây rất lâu.”

Ác nhân lòng mang quỷ thai, tất nhiên sẽ không gắn camera trước cửa, Ngô tiên sinh cũng vậy. Cả một khu biệt thự này, chỉ có nhà hắn là có an ninh kém nhất.

Lúc này có một đôi phu thê mới vừa đi dạo xong đi ngang qua, nhìn thấy bộ dáng lén lút của cậu ánh mắt còn có vài phần nghi ngờ. Những người trong khu này đều là những người có chút tài sản, kẻ có tiền nên tính cảnh giác cũng cao hơn.

Hai vợ chồng vốn dĩ sóng vai nhau đi, cô vợ đột nhiên nói mình làm rơi đồ, xoay người đi ra hướng cửa tiểu khu.

Trần Trản cảm thấy làm rơi đồ chỉ là giả vờ, hơn phân nửa là đi tìm bảo an.

Cậu lâm nguy không sợ, đôi tay làm loa hướng vào cửa biệt thự, như học sinh tiểu học gọi bạn đi ra ngoài chơi: “Tiểu Ngô! Cậu còn chưa chuẩn bị xong sao?”

Cô gái chuẩn bị tìm bảo an dừng chân lại, trên mặt có vài phần xấu hổ, chỉ cho là mình đa nghi nên hiểu lầm.

Cửa biệt thự đột nhiên mở, biểu tình Ngô tiên sinh đạm nhiên, đứng trên cầu thang nhìn xuống xem kỹ Trần Trản.

Bộ dáng làm bộ làm tịch.

Trần Trản tự nhiên mà bước tới, như anh em tốt muốn vỗ vỗ bả vai đối phương, đáng tiếc bị đối phương tránh đi.

“Có việc tìm anh.” Không chút xấu hổ mà thu hồi tay, lộ ra một nụ cười khéo léo.

Ngô tiên sinh nhìn đôi phu thê trước cửa, mơ hồ hiểu ra, nghiêng người cho cậu vào.

Trần Trản khẽ buông lỏng khẩu khí, nhân cách phân liệt cũng có chỗ lợi, nếu là lúc trước, thứ chào đón mình chính là cánh cửa đóng chặt.

Trong nhà tràn ngập hương vị lá trà, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu tới, thuần thục mà đứng trước tủ để tách trà, dò hỏi có thể pha một ly nước uống hay không.

Ngô tiên sinh đi tới, tự mình rót ly trà nóng cho cậu: “Trình độ văn chương ngày càng cao.”

Trước kia nhiều nhất là dẫn người lên hot search, hiện tại đã tiến hóa thành dẫn tai họa đến.

Biết giấu không được, Trần Trản đơn giản đi thẳng vào vấn đề: “Có người tìm anh gây phiền toái?”

Ngô tiên sinh quay đầu nhìn chằm chằm cây đại thụ ngoài cửa sổ: “Có một con chuột tìm tới, bất quá cũng không sao……”

Khi hắn nói lời này, đôi mắt lơ đãng mị mị, Trần Trản lập tức biết, đây là động sát tâm.

Từng giây từng phút trôi qua, Trần Trản không có ý tứ rời đi, Ngô tiên sinh cũng chưa từng hối thúc. Sắc trời dần tối, Trần Trản cúi đầu gửi tin nhắn cho Ân Vinh Lan, nói hôm nay sẽ về trễ.

Trong nhà không bật đèn, không bao lâu Ân Vinh Lan liền điện đến, Trần Trản đi đến một bên thấp giọng nói vài câu.

Ngô tiên sinh thấy thế cười nhạo nói ‘nhi nữ tình trường’.

“Cậu không quen nhìn tôi coi mạng người như cỏ rác,” Cửa sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Ngô tiên sinh xoay người cười hỏi cậu: “Nếu hôm nay người tôi muốn giết là một tên tội phạm giết người, cậu sẽ ngăn cản sao?”

Dừng một chút lại nói: “Người bị hại phải chịu đựng tra tấn thống khổ đến chết, còn tên hung thủ nếu bị bắt cùng lắm chỉ ăn một phát súng.”

Trong lúc nói chuyện, Ngô tiên sinh vẫn luôn không bỏ lỡ biểu tình của Trần Trản, phảng phất là một loại hưởng thụ.

Xoay cổ một vòng, tùy tay rút ra một cái gậy bóng chày đi về hướng cửa sau.

Một người đàn ông khoảng đầu ba mươi đang lẻn vào nhà, dáng người thấp lùn.

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông tay cầm chủy thủ, so sánh với cây gậy bóng chày cũ, lực sát thương rõ ràng tốt hơn. Nhưng mà khi đối diện với Ngô tiên sinh, hắn vẫn không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Không như dự liệu, tên kia quay đầu bỏ chạy làm Ngô tiên sinh kinh ngạc, không khỏi phì cười.

Quả nhiên con chuột chỉ kiêu ngạo nhất khi chúng ẩn mình trong bóng tối

Nghĩ lại, những lời này phù hợp với bản thân mình trước đây một cách khó hiểu.

Hắn là người có thù tất báo, nếu đã trêu chọc đến tận cửa, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, lập tức cầm gậy đuổi theo.

Từ đầu đến cuối Trần Trản chỉ ngồi trên sô pha, đánh giá thời gian không sai biệt lắm, mới chậm rãi đi ra ngoài.

Xe cảnh sát dừng ở trước cửa tiểu khu, một người đàn ông dáng người nhỏ gầy đang bị khóa tay sau lưng đưa lên xe, ánh mắt Ngô tiên sinh như đao, đến trước mặt Trần Trản hạ giọng hỏi: “Cậu báo cảnh sát?”

Trần Trản: “Với tôi mà nói, anh cũng không khác gì tên tội phạm giết người bên trong.”

Tự xưng là chính nghĩa, kỳ thật chỉ là kẻ mất đi lương tri.

Báo cảnh sát, người bị tình nghi, tội phạm truy nã…… Cùng nhau lên xe đi đến cục cảnh sát.

Khác ở chỗ, Trần Trản và Ngô tiên sinh được tự do hơn, không bị còng tay.

Trần Trản nhìn vị cảnh sát lòng mang tức giận bất bình trông coi người đàn ông kia, giả bộ giáo huấn: “Mới đầu tiểu Ngô nói với tôi có người theo dõi hắn, tôi còn không tin, suýt nữa đã bị hại!”

Luôn mãi nhấn mạnh bản thân mình cơ trí, sớm báo cảnh sát.

Cảnh sát ngẫu nhiên cũng hóng tin bát quái, biết thân phận Trần Trản và Ngô tiên sinh, buồn cười nói: “Khoảng thời gian trước, tổ chúng tôi còn thảo luận cậu có thể đến dạo cục cảnh sát nữa hay không.”

“……” Trần Trản nỗ lực duy trì nụ cười.

Tại sao lại dùng từ ‘dạo’ chứ!

Vị cảnh sát nhìn người bị tình nghi: “Kẻ điên này gặp ai cũng ra tay, suýt nữa làm người qua đường bị thương, cũng may nhờ các cậu trượng nghĩa ra tay.”

Trần Trản hoắc một tiếng, vươn ngón tay cái, chăm chú nhìn Ngô tiên sinh, lời nói mang thâm ý: “Vĩ đại.”

Lăn lộn một phen, lúc trở về chân trời đã xuất hiện ánh trăng.

Ân Vinh Lan đứng ở trong viện, nhìn cậu từng bước một đi đến chỗ mình.

Trần Trản cùng chạy vội thổ cẩu đoạt địa bàn, ngồi ở mặt cỏ thượng: “Ngô tiên sinh quả nhiên tốt số.”

Giải quyết một cọc phiền toái lớn, nếu không không biết năm nào tháng nào mới có thể làm tên giết người này hiện thân.

Lâm Trì Ngang và Ngô tiên sinh là hai cái tên được Trần Trản đề cập rất nhiều, nên hai cái tên này đã được Ân Vinh Lan kéo vào sổ đen. Anh không có hứng thú với vấn đề này nên cũng không tiếp tục hỏi sâu.

Ngày hôm sau là cuối tuần, hai người vốn dĩ hạ quyết tâm ngủ nhiều thêm một chút, kết quả mặt trời chưa kịp dâng lên, cơn buồn ngủ đã tan.

Trần Trản cũng không muốn ngủ thêm, lại cảm thấy hiện tại nếu bò khỏi giường thì lại cô phụ ngày cuối tuần. Hai người liếc nhau, quyết định ôm chăn ra phòng khách, nằm trên sô pha xem TV.

Trần Trản: “Em phải cố gắng tiêu hao ngày cuối tuần này cho thích đáng.”

Mỗi ngày bận bận rộn rộn, còn phải đấu tranh với một kẻ giết người và một bệnh nhân tâm thần, cứ thế mãi, nói không chừng cậu sẽ sớm suy nhược tinh thần mất.

Ân Vinh Lan biết cậu cũng không dễ dàng, bảo Trần Trản nằm xuống để anh xoa huyệt thái dương.

Nhắm hai mắt hưởng thụ một lát, Trần Trản phát hiện như vậy thì không thể xem TV.

Ân Vinh Lan thập phần săn sóc, chuyển đến kênh tin tức, ít nhất cậu có thể nghe.

Người dẫn chương trình câu chữ rõ ràng mà nói ra tin nóng trong ngày: “Hôm qua có một ‘thị dân nhiệt tâm’ phát hiện có kẻ khả nghi theo dõi……”

Những việc trong quá khứ làm Trần Trản phá lệ mẫn cảm với mấy chữ ‘nhiệt tâm thị dân’ . Bắt lấy tay Ân Vinh Lan, ngồi thẳng người, mở to mắt xem tin tức.

Qua mấy câu ngắn gọn đã đắp nặn hình tượng Ngô tiên sinh thành một đa mưu túc trí, đặc biệt là đoạn video giám sát ở trước cửa tiểu khu ghi lại hình ảnh kẻ bắt cóc muốn bắt cóc một đứa bé làm con tin, bị hắn cầm cây gậy bóng chày đánh gãy chân.

Tiếp theo là hình ảnh Ngô tiên sinh trên tay cầm lá cờ tuyên dương do cha mẹ đứa bé trao tặng, bên trái là hai gã cảnh sát, phóng viên đứng trước mặt chụp lại, trên lá cờ viết tám chữ to ‘xã hội lương tâm, giúp đỡ chính nghĩa’.

Trên mặt Ngô tiên sinh đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Trần Trản xem không nổi nữa: “Đổi kênh đi.”

Ân Vinh Lan để cậu một lần nữa nằm xuống, chuyển qua kênh tin tức giải trí.

“…… Hôm qua Khương Dĩnh đột nhiên ngất xỉu ở phim trường, có tin tức nói rằng cô ấy đang có thai…… Sáng nay phòng làm việc gửi công văn, xác nhận Khương Dĩnh mang thai, hy vọng……”

Trần Trản kinh ngạc: “Vậy mà không giấu giếm?”

Ân Vinh Lan: “Danh khí Khương Dĩnh quá lớn, lại bị đưa đến bệnh viện, sự tình này sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.”

Nếu vậy không bằng sớm thừa nhận, khỏi bị phóng viên quấy rầy.

“Kế tiếp Lâm Trì Ngang sẽ ở trước cửa bệnh viện phát bao lì xì cho phóng viên, nói vài lời hay, tiên lễ hậu binh, nếu còn có người tiếp tục quấy rầy Khương Dĩnh…… A.”

Như lời Ân Vinh Lan nói, trong TV, Lâm Trì Ngang phát bao lì xì cho phóng viên, ý cười trên mặt thực rõ ràng.

Phóng viên: “Là vì quá mệt nên mới ngất sao?”

Lâm Trì Ngang: “Là chúng tôi sơ ý, trước đó thậm chí cũng không biết có em bé.”

Phóng viên: “Khi biết mình có con, phản ứng đầu tiên của ngài là gì?”

Lâm Trì Ngang: “Cảm tạ trời đất, không phải biết được từ miệng Trần Trản.”

Trong lòng hắn đã có quá nhiều bóng ma, đặc biệt là chuyện cầu hôn thành công. Vừa nói hết câu này, Lâm Trì Ngang mới ý thức được không ổn.

“……”

Đồng dạng kinh ngạc còn có Trần Trản đang xem TV: “…… Tại sao hắn lại nói như vậy?”

Ân Vinh Lan: “Đại khái là chán sống.”

Trần Trản: “Khương Dĩnh sẽ đánh chết hắn sao?”

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ nghĩ, nếu mình là Khương Dĩnh, sau khi thấy tin tức thì ván giặt đồ không còn dùng để quỳ nữa, mà dùng để đánh người.

Ân Vinh Lan: “Nếu suy xét đến tình huống đứa trẻ không thể không có ba…… Có lẽ hắn có thể bảo mệnh.”

“Đổi kênh đi.” Trần Trản thở dài.

Lén quyết định trước bữa cơm chiều sẽ không xem hot search, đoạn phỏng vấn kia nhất định sẽ khiến cậu có một vị trí nhỏ trên hot search.

“Này còn chưa tính là gì.” Ân Vinh Lan an ủi nói: “Không phải còn có tên thị dân nhiệt tâm giúp đỡ chính nghĩa kia sao, khẳng định hắn sẽ xếp trước em trên bảng hot search.”

Tưởng tượng đến Ngô tiên sinh, trong lòng Trần Trản lại mạc danh dễ chịu rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info