ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 121: Giấu giếm

VTHY2K4

Trần Trản cẩn thận suy tính xem mình phải làm gì tiếp theo.

Ân Vinh Lan nhìn cậu, vô tình nói ra hiện thực: “Thận trọng.”

Trần Trản tiếp thu lời nhắc nhở của anh, nhún vai: “Em biết rồi.”

Đợi khi trở về rồi tính xem phải làm gì để cứu vớt kết cục cũng không muộn.

Ân Vinh Lan tận lực dời sự chú ý ra khỏi người cậu, hiện tại đối phương hận không thể tự bọc bản thân thành cái bánh chưng, hình ảnh này thực sự có quá buồn cười, lỡ như mình nhịn không được bật cười, chẳng phải sẽ bị giận chó đánh mèo sao?

Ngồi gần như vậy, đối phương có biểu tình gì nhìn qua là phát hiện ngay, Trần Trản làm sao không biết anh đang nghĩ gì, không quá so đo, hỏi: “Căn nhà ở Lô Thủy kia xem như đã vô dụng rồi.”

Nhờ câu nhắc nhở này mà Ân Vinh Lan mới nhớ tới cái danh hiệu ‘ngụy thần’ mà họ không biết đã đặt cho anh lúc nào.

Nói đến Ngô tiên sinh, Trần Trản thêm vài phần hứng thú: “Anh thử đoán xem hắn đã tìm được đối sách gì?”

Ân Vinh Lan: “Tìm giúp đỡ?”

Trần Trản: “Đúng một nửa.”

Ân Vinh Lan hơi trầm ngâm: “Tự mình phân liệt?”

“……” Lần này đến phiên Trần Trản á khẩu, kinh ngạc hồi lâu mới nói tiếp: “Vậy mà anh cũng đoán được?”

Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: “Dùng tư duy của kẻ điên tự cho mình là thiên tài để đoán, không khó.”

Trần Trản sắp xếp lại câu từ để trả lời anh, nhưng cuối cùng lại không biết nói gì.

“Không phải em đang lo lắng vụ án giết người kia có liên quan đến truyện của em sao?” Ân Vinh Lan cười nói: “Trước mắt chính là một cơ hội rất tốt để thử xem.”

Trần Trản đứng dậy rót cho mình ly nước, uống một ngụm để an ủi bản thân.

“Trong truyện đa phần viết về tên bạn cùng phòng thần bí kia, như việc thay trời hành đạo chẳng hạn.”

Trần Trản nhíu mày, đại khái đã hiểu được dụng ý của Ân Vinh Lan.

Nếu đã có ý nghĩ vươn ngọn cờ chính nghĩa, làm ra chuyện vi phạm pháp luật, ắt hẳn tên tội phạm giết người đó cũng tự coi mình là thần, trong truyện lại xuất hiện hình tượng nhân vật tương tự như Ngô tiên sinh, khả năng hắn nhập vai càng cao.

Ân Vinh Lan đi đến bên cửa sổ, xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng, phần lớn ánh sáng mặt trời bị che khuất, cũng may văn phòng miễn cưỡng có thể chiết xạ một phần.

Nửa người anh hòa trong nắng ấm, trong mắt lại sinh ra vài phần âm u.

“Nhân vật trong truyện bởi vì bạn bè nên phóng hạ đồ đao.” Nói tới đây, cúi đầu cười cười: “Nhưng như vậy liền lệch khỏi quỹ đạo tên tội phạm giết người kia mong chờ, đối tượng gửi gắm tình cảm bị thay đổi, như vậy hắn chỉ còn một lựa chọn……”

Trần Trản: “Đồ ‘thần’ chứng đạo.”

Tự tay giết vị thần trong tâm trí, tự mình trở thành cái gọi là thần.

Ân Vinh Lan: “Trong hiện thực cũng không thiếu những vụ án giết người bắt nguồn từ nội dung truyện.”

Trần Trản: “Nhưng dùng tính mạng người vô tội để câu con mồi không phải chuyện tốt đâu.”

Ân Vinh Lan ấn vào huyệt Thái Dương: “Tôi đã cho người tra qua quá khứ của người nọ, hắn cũng có liên quan đến mấy vụ án mạng, huống chi hắn còn từng thuê người muốn giết em.”

Trần Trản thay đổi chủ ý, chống cằm suy tư, thật ra rất đơn giản để suy luận…… Hình tượng nhân vật bạn cùng phòng thần bí bị đắp nặn thành cải tà quy chính, chọc giận tên tội phạm đang nhập vai kia. Mà nguyên hình bạn cùng phòng thần bí lại là Ngô tiên sinh, cổ lửa này giận tám chín phần mười cũng sẽ có liên quan đến hắn.

Ân Vinh Lan: “Đều chỉ là giả thiết, có lẽ chỉ là sợ bóng sợ gió, người bị tình nghi gây án có thể không liên quan đến truyện của em.”

Trần Trản nhướng mày, những lời này như khai sang cậu, có lẽ sự tình vẫn có tám chín phần mười ổn định.

Việc cấp bách với cậu bây giờ chính là làm sao đem vị bạn cùng phòng kia sống sót ra khỏi ngọn núi lửa.

Hiện tại vẫn chưa tới thời gian tan tầm, Ân Vinh Lan xử lý công vụ, Trần Trản lẳng lặng phát ngốc ở một bên, trong đầu xây dựng hướng đi mạch lạc cho truyện.

Đáng được ăn mừng chính là, tên truyện là 《 Dị Biến 》, đụng phải chuyển sức người không làm được, dị biến là được.

Một lần không đủ, vậy hai lần dị biến.

Một bức tranh con người chiến thắng thiên tai dần dần hiện ra, khi hoàn thiện gần xong cốt truyện, vừa ngẩng đầu nhìn cửa sổ, hoàng hôn đã sớm buông xuống.

Ân Vinh Lan cất số tài liệu còn lại vào trong ngăn kéo, khóa lại: “Đi thôi.”

Trần Trản một lần nữa đeo khẩu trang và kính râm, cúi đầu đi phía sau anh, phảng phất dáng vẻ ngoan ngoãn.

Ân Vinh Lan không khỏi nghĩ xem ở siêu thị Trần Trản đã trải qua cái gì, nếu theo thân thủ của cậu, hẳn là rất khó bị hại.

Trần Trản chủ động giải thích nghi hoặc: “Một đứa trẻ giả vờ vẫy vẫy tay kêu em, rồi ngồi thụp xuống khóc.”

Nói cái gì mà tại sao lại để nhân vật tôi yêu thích chết như vậy.

Có lẽ bản thân cũng có chút chuyện thương tâm, mượn cớ phát tiết, nước mắt tràn ra thành dòng, căn bản dừng không được tới.

Tưởng tượng cảnh tượng ngay lúc đó, Ân Vinh Lan không nhịn được cười ra tiếng, nhận được ánh mắt cảnh cáo, thái độ vội vàng đoan chính trở lại.

Dựa theo ý nghĩ lúc nãy, khi trở về biệt thự Trần Trản tự nhốt mình trong phòng, bắt đầu công việc, cố tình đắp nặn hình tượng bạn cùng phòng thần bí giống như đại thụ che trời, thời điểm kết thúc chương cậu nhịn không được muốn cảm thán một tiếng.

【 hệ thống: Cậu muốn tôi qua chỗ tên ký chủ kia thủ hai ngày không? 】

Trần Trản khép máy tính lại: “Thủ làm gì?”

【 hệ thống: Nếu có người ám sát, tên ký chủ đó không chết, tôi sẽ đâm hắn thêm một dao; nếu hắn chết, tôi sẽ nhặt trang bị. 】

“……”

Trần Trản về phía sau một dựa, thở dài nói: “Ngươi đã học được cách động não rồi.”

Ít ra không còn chỉ biết sử dụng bạo lực như trước.

Đề nghị cũng khá hay, đáng tiếc……

“Nay đã khác xưa, hệ thống của Ngô tiên sinh đã tỉnh, lại thức tỉnh thêm bảy nhân cách. Phỏng chừng gió thổi cỏ lay cũng sẽ bị phát hiện.” Trần Trản khuyên nhủ nó từ bỏ ý niệm: “Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta còn phải nghĩ cách đi cứu ngươi.”

Một chương hôm nay bằng ba chương thường ngày, biết được bạn cùng phòng thần bí không chết, khu bình luận phá lệ vui sướng ôn hòa, phảng phất những bình luận luân hãm lúc trước đều là ảo giác.

Nói chuyện với hệ thống vài câu khiến Trần Trản ý thức được mình đã xem nhẹ một điều, việc cậu nên lo lắng không phải Ngô tiên sinh, mà là vụ án giết người kia.

Nếu có người bình thường nào muốn đi ám sát người có hệ thống, chỉ có thể là "Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn".

Theo cách nói như vậy, có thể phân loại ác nhân theo phong cách của họ.

Một giấc ngủ dậy, trời bên ngoài đang mưa.

Ngày hè có thể có một ngày mát lạnh như vậy là chuyện tốt.

Trần Trản mở cửa sổ ra, tiếp tục công tác, gió thổi vào nhà, bầu không khí trở nên thanh mát hơn. Hiệu suất tăng lên, nửa cái buổi sáng đã hoàn thành công việc mà bình thường phải mất tới một ngày.

Buổi chiều cậu định nhân lúc rảnh rỗi tản bộ xung quanh, bạn cùng phòng thần bí bất tử, còn tăng thêm sức mạnh, khiến cho khi Trần Trản ra cửa không cần căng chặt thần kinh, lo lắng có kẻ trùm bao tải hạ thủ mình.

Đáng tiếc quá nhiều thứ tốt ngược lại sẽ trở thành trói buộc. Trận mưa này cứ liên miên trong suốt nhiều ngày, trước sau không có dấu hiệu ngừng lại. Ở thành phố Y này còn tốt, lúc sáng báo chí đưa tin ở vùng duyên hải đã có vài thành phố xuất hiện dấu hiệu ngập úng.

Mưa không ngừng, nhưng con chó lại không có ý thức tránh mưa, không ngốc trong ổ chó, ngược lại cứ nhảy nhót bên ngoài bãi cỏ, khiến cả người dính đầy bùn đất. Trần Trản đành phải dọn ổ nó vào trong biệt thự.

Siêu năng lực bẩm sinh của một vài con vật nuôi chính là phá hoại, cũng may con chó này sợ Trần Trản, nên không hình thành sở thích này, ngược lại thích giấu đồ. Thường xuyên đem giấu chậu cơm hoặc đồ ăn thừa vào kẽ hở nào đó.

Khi Trần Trản quét tước vệ sinh, phát hiện một chiếc dép lê của Ân Vinh Lan biến mất, liền cầm chổi đến trước mặt con chó. Con chó cứ quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, không biết nguyên do chủ nhân tức giận.

Trần Trản thở dài, mình bị bầu không khí này làm lạnh não rồi, lại trông cậy từ miệng chó hỏi ra cái gì. Nhận mệnh mà tìm kiếm đồ vật được giấu khắp nơi, khi mở đến cái tủ chén ít sử dụng ra, biểu tình biến đổi, bình tĩnh nhìn hai giây, đột nhiên khép lại.

Nhất định là gần đây quá lao lực viết văn nên xuất hiện ảo giác.

Bình tĩnh xoay người, dùng máy hút bụi dọn dẹp sàn nhà, một lần nữa đứng dậy đi đến cái tủ lúc nãy.

Rửa tay, thành kính cầu nguyện, mở ra……Không khác gì lúc nãy.

Trần Trản nhắm mắt: “Ta yêu cầu một lời giải thích.”

【 hệ thống: Cái kia…… Cái này……】

Hôm nay Trần Trản kiên nhẫn lạ thường, nghe nó ấp úng nói chuyện, rầm rì hồi lâu, cuối cùng run run nói ra sự thật ——

【 hệ thống:…… Tôi dự trữ lương thực. 】

Chỉ thấy bên trong tủ chén là những quả cầu to nhỏ không đồng đều, bị mấy sợi dây xích xích lại, Trần Trản thử dùng tay đụng vào, xích sắt không biết được làm từ chất gì, một cổ lạnh lẽo trực tiếp xuyên thấu qua đầu ngón tay chui vào xương cốt.

Mấy quả cầu run bần bần ôm nhau, liếc mắt qua thấy mấy chục cái miệng há to ra, quả là một cảnh tượng dọa người.

“Ở đâu ra?” Trần Trản quay mặt chúng nó vào trong, đỡ phải mắc hội chứng sợ mật độ cao. Nhưng mà nhóm quả cầu vừa động, xiềng xích liền phát ra tiếng loảng xoảng, phảng phất như nện vào tai người, chấn động đến đau màng nhĩ.

【 hệ thống: Lần trước luận võ chiêu thân, chúng nó không thể đầu nhập vào trận doanh của chúng ta, bản thân chúng nó ở tổng bộ cũng không có địa vị, biến mất cũng sẽ không bị phát hiện. 】

Trần Trản: “Không ai tra sao?”

【 hệ thống: Mỗi năm tổng bộ sẽ đề ra một tỷ lệ tử vong nhất định, không vượt quá tỷ lệ này liền không có việc gì. Thật chất cũng có không ít hệ thống hi sinh vì nhiệm vụ. 】

Trần Trản: “Nuôi chúng nó là vì……”

【 hệ thống: Ăn. 】

Vừa nghe đến đây, nhóm quả cầu đồng thời run lên, cho đến giờ phút này, Trần Trản mới chân chính xác định cái gọi là ‘đào não hoa’ không phải chỉ là câu cửa miệng của hệ thống.

Đây là chuyện thực tế.

【 hệ thống: Ký chủ lo chuyện bại lộ, có thể đem chúng nó bỏ vào nồi nấu như bánh trôi nước. 】

Trần Trản nhìn tủ chén: “Một, hai……” Kiểm kê xong số lượng, tổng cộng có 49 quả cầu: “Nhiều như vậy, làm sao một lưới bắt hết?”

Hệ thống có lợi hại đến mấy cũng không tới nỗi 1 chọi 49.

【 hệ thống: Quan sát thấy chúng nó là đám yếu nhất trong buổi luận võ chiêu thân, chờ chúng nó xuống lôi đài, thừa nước đục thả câu. 】

Tóm lại, một bên tham tiền, một bên tham ăn, khác nhau ở chỗ bên còn lại tiên hạ thủ vi cường.

Trần Trản không muốn đánh giá loại hành vi nuôi nhốt dự trữ lương thực này, chỉ nói: “Mở mắt ra đi.”

【 hệ thống: Gần đây tôi đang làm một vài thí nghiệm chỉ số thông minh, một khi đến 70, tôi liền đi soán vị. 】

Trần Trản mở miệng: “Được bao nhiêu rồi?”

【 hệ thống uyển chuyển: Trước mắt đã đến 60. 】

Chỉ số thông minh đạt tiêu chuẩn không phải là 60.

Nói cách khác, đây thuộc về trí lực khuyết tật.

Trần Trản cảm thấy chỉ số thông minh của nó kỳ thật không thấp, chỉ số thông minh thấp làm sao hiểu được gậy ông đập lưng ông, thừa nước đục thả câu, chỉ là phần thông minh dùng sai chỗ rồi.

Xoay người, vốn định khóa tủ, lại sợ giấu đầu lòi đuôi, có lẽ còn sẽ khiến cho Ân Vinh Lan chú ý đến, cuối cùng lại thôi.

Hai bên đều có ý thức mà không nhắc lại chuyện tủ chén, Trần Trản lần đầu khắc sâu suy nghĩ, có một số việc ngay từ đầu không nên biết thì tốt hơn.

Lau nhà lại một lần nữa, cuối cùng tìm được một chiếc dép lê ở góc giường.

Vật về tay chủ, liếc con chó một cái: “Đừng để tao thấy mày giấu đồ một lần nữa, nếu không……”

Hệ thống bên trong não rùng mình một cái, cảm thấy những lời này là đang nói với mình.

·

Đêm nay Ân Vinh Lan tăng ca, khi về đến nhà đèn trong phòng khách vẫn sáng, Trần Trản đã dựa vào sô pha ngủ rồi.

Trên dép lê có vài dấu răng, anh quay lại nhìn con chó đang ngủ, cười lắc đầu. Không muốn đánh thức Trần Trản, tận lực không phát ra động tĩnh, chuẩn bị đến phòng bếp kiếm đồ ăn.

Từ trần nhà đến gạch sàn, đều được lau dọn sạch sẽ, vậy là buổi chiều đã có một buổi tổng vệ sinh diễn ra.

Ân Vinh Lan chuẩn bị nấu mì, trong lúc vô tình nhìn thấy tủ chén không thường dùng bên kia không đóng chặt, chứng cưỡng bách tái phát, muốn một lần nữa đóng lại.

“Đừng cử động!”

Trần Trản không biết đã thức từ khi nào, đang đứng phía sau anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái tay đang vịn cửa tủ của anh.

“Để em đóng cho.” Trần Trản mỉm cười đi tới, đóng cửa tủ lại: “Đừng chậm trễ thời gian anh ăn tối.”

Lý do này thập phần sống nguội, Ân Vinh Lan nhìn cậu một cái thật sâu: “Bên trong là cái gì?”

Trần Trản buông tay: “Nước tương với vài gia vị khác.”

Ân Vinh Lan: “Để tôi xem xem.”

Trần Trản cúi đầu, cầm một sợi tóc của mình bị rớt xuống áo, bỏ lên đầu anh: “Phu phu kết tóc, không nên nghi ngờ nhau chứ.”

Xung quanh rơi vào yên tĩnh, hồi lâu ——

“…… Trần Trản.”

“Ân?”

“Nói thật đi, có phải em giấu người trong ngăn tủ không?”

“……”

—--------------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Lại đây.

Ân Vinh Lan đi tới.

Trần Trản: Nhắm mắt lại.

Ân Vinh Lan nhắm mắt lại.

Ngay sau đó ——

Bang!

Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Ân Vinh Lan bụm mặt.

Trần Trản: Lặp lại lần nữa.

Ân Vinh Lan quỳ xuống: Tôi sai rồi.

—----------------

風蕭蕭兮,易水寒,

壯士一去兮,不復還。

Dịch nghĩa

Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,

Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.

Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.

Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.

                                    Nguồn: Thi viện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com