ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 116: Ai cũng là nhà văn

VTHY2K4

Chỉ có vài người đứng đợi ở trạm xe buýt ven đường. Khi xe buýt vừa đến hành khách chỉ tập trung nối đuôi nhau lên xe, không ai rảnh quan tâm đến những chuyện xung quanh.

Chính vào lúc này, Trần Trản chạy đến nắm lấy cánh tay Ngô tiên sinh.

Hai bên đều có chút kinh ngạc.

Ngô tiên sinh nhíu mày lại: “Cậu đuổi theo tôi làm gì?”

Ước chừng là theo bản năng chạy theo, hoặc là bị một bộ phim truyền hình ngốc bạch ngọt gần đây đầu độc rồi. Trần Trản sâu kín thở dài, nghiêm túc nói: “Những lời anh vừa mới nghe không phải thật sự.”

Ngô tiên sinh lạnh lùng cười, gạt tay cậu ra: “Tôi không phải kẻ ngốc.”

Trước khi đối phương kịp mở miệng, ánh mắt thâm thúy nói tiếp: “Lòng dạ cậu như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày hại người hại mình.”

Dứt lời phất tay gọi một chiếc taxi, lưu lại một làn khói xe.

Trần Trản đứng tại chỗ vài giây, cuối cùng lắc đầu: “…… Đây là đang nói đạo lý?”

Thân là phản diện, người này lấy đâu ra tự tin mà nói những lời như vậy?

Lòng mang nghi vấn trở về, Ân Vinh Lan vẫn còn đứng ở ven đường chờ.Con chó không được dắt đi dạo, bất mãn nhảy cẫng lên..

“Không biết anh ta tới đây làm gì?” Trần Trản cầm dây dắt chó từ tay Ân Vinh Lan, lầm bầm: “Người nọ không có việc gì sẽ không xuất hiện, nói không chừng là có tin tức quan trọng tình báo……”

Nói đến một nửa, nhạy bén cảm giác được bầu không khí có hơi thay đổi.

Ân Vinh Lan nhấc mí mắt lên nhìn cậu một cái: “Tôi còn phải về công ty.”

Trần Trản ‘a’ một tiếng, không hề chậm trễ thời gian, nghiêng người tránh đi.

Ân Vinh Lan bỗng nhiên cười, một độ cung quỷ dị nhất thời làm người khác không biết phải làm sao.

Cũng không đem chuyện này để trong lòng, Trần Trản đắt chó chạy hai vòng, trở lại biệt thự liền xắn tay áo vào việc gõ chữ. Nhìn dãy số thống kê doanh thu, thầm nghĩ những con số liệu này quả thật làm người ta cảm thấy thư thái.

Đứng dậy định đi pha ly trà nóng, trong đầu đột nhiên hiện lên vụ án mà trước đây Vương Thành từng nhắc tới, Trần Trản một lần nữa ngồi xuống, mở web lên tìm tòi. Không phát hiện có tin tức như vậy, cậu không ngừng tra mấy từ ngữ mấu chốt, rốt cuộc cũng xuất hiện được một cái có nội dung như vậy.

Căn cứ theo cư dân mạng, trên người nạn nhân bị bỏng diện tích rất lớn, lúc còn sống hắn là một tên trộm nhưng cũng không trộm tài sản gì quá lớn. Nhiều lần vào cục cảnh sát, là một ‘danh nhân’ trong tiểu khu hắn sống, lúc hắn chết còn có vài người nhắc mãi nói hắn bị như vậy là trừng phạt đúng tội.

Sắc mặt Trần Trản khẽ biến, rốt cuộc đã biết vì sao Vương Thành cố ý đề cập việc này, khả năng phóng hỏa tự thiêu không lớn, nếu không phải vì báo thù, rất có khả năng người này đang tự nhận mình thay trời hành đạo.

Nghi phạm còn chưa điều tra rõ, quá nhiều phỏng đoán ngược lại sẽ tạo thành áp lực.

Trần Trản tạm thời không tiếp tục theo đuổi vụ án, mở mấy chương truyện ra, đọc lướt qua những văn tự mình đã viết.

“Đọc truyện của tôi mang đến cho người khác cảm giác sung sướng, nhưng đừng ai nhầm đường lạc lối.” Liên tưởng đến CP xuất hiện quy mô lớn trên mạng, không khỏi nhắm mắt, thở dài: “Người ta nói văn như con, tác giả là cha mẹ.”

Trợn mắt nhìn hai chữ《 Dị Biến 》, lắc đầu: “Nghịch tử.”

【 hệ thống: Đây là giận chó đánh mèo. 】

Trần Trản không phản ứng.

Hiện tại cậu càng quan tâm hơn chính là chuyện Ngô tiên sinh đột nhiên tới đây, thử điện cho hắn hai lần, lần đầu tiên báo không kết nối máy được, lần thứ hai thì báo máy bận. Cậu tự giác hiểu mình đã bị kéo vào danh sách đen.

Hệ thống chủ động xin ra trận, yêu cầu đi giám sát hắn.

Trần Trản nhiều lần suy xét buông bỏ, tâm tư Ngô tiên sinh quá sâu, dưới tình thế này chú ý thêm một chút cũng không phải chuyện xấu.

“Cấm đánh nhau, cho dù nhìn thấy cái gì cũng không được chủ động lộ diện.” Dặn dò từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ xong, mới trơ mắt nhìn quả cầu biến mất.

Chân trước nó vừa đi, chân sau Trần Trản liền vào thư phòng, cân thử phát hiện cân nặng bản thân không hề nhẹ đi. Đủ để chứng minh trong khoảng thời gian này cậu nặng ra thêm vài cân thịt không phải do hệ thống.

“Đã trách lầm nó rồi.”

Trần Trản trấn định mà tiếp thu hiện thực, bắt đầu cân nhắc vì sao đã học một khóa cưỡi ngựa mà vẫn không giảm cân được.

Khi hoàng hôn buông xuống, Ân Vinh Lan vẫn còn ở công ty làm việc, Trần Trản ngồi trên sô pha nhàm chán chuyển kênh. Liếc mắt thấy một quả cầu từ khe cửa sổ chen vào, từ mỏng như tờ giấy khôi phục thành một cái bánh nướng, ngồi xổm trên vai cậu.

“Chào buổi tối, my lord.”

Vẻ mặt Trần Trản lạnh nhạt: “Nói tiếng người.”

Trước giờ hệ thống không dám làm càn trước mặt cậu, lập tức trở lại chuyện chính: “Biệt thự không có ai. Tôi treo ở trên đèn trần mấy giờ, cũng không thấy người trở về.”

Trần Trản nghĩ nghĩ, mở điện thoại lên Tieba, vào nhóm "bạn cùng phòng × chủ biệt thự", thấy một người đăng một tấm ảnh. Bức ảnh mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận ra Ngô tiên sinh đang mua vé tàu cao tốc.

Lời nói ban chiều, tuy là bịa đặt, nhưng lại có đạo lý. Trước đây cậu tâng bóc Ngô tiên sinh là ‘thịnh thế mỹ nhan’, chính là vì để nhiều người chú ý tới hắn.

Sự thật chứng minh quả nhiên có công hiệu.

“Sau này phải càng chăm chút miêu tả nhân vật này,” Trần Trản cười tủm tỉm nói: “Ta sẽ tranh thủ đưa anh ta bước trên con đường đầy hoa.”

Trước đây cậu có thể dựa vào thực lực bản thân khiến Ân Vinh Lan suýt nữa xuất đạo, hiện giờ vẫn có thể biến Ngô tiên sinh trở thành tâm điểm.

Hệ thống ở một bên run cầm cập, hạ quyết tâm không có việc gì tuyệt đối không đi trêu chọc vào ký chủ đáng sợ này.

Trần Trản bắt nhịp trên Tieba, bảo rằng mình cũng đang ở ga tàu, hỏi có ai biết Ngô tiên sinh đang ở đâu không. Có người phun cũng có người trả lời: Thành phố Lô Thủy.

Nơi này cách thành phố Y không xa, là một thành phố du lịch. Những con đường nhỏ cố kính, những ngôi nhà không thể thấy được ở thành phố đã tạo nên một cảnh quan đặc biệt cho nơi đây.

Trần Trản muốn tự mình đi một chuyến, nhưng sợ mình sẽ bị người khác chụp được, lại có vài phần do dự. Cuối cùng tìm ra một biện pháp, bảo Vương Thành tìm một chiếc xe tư nhân đáng tin, đưa cậu đến thành phố Lô Thủy.

Trên đường vẫn luôn chú ý Tieba, đáng tiếc không có người chủ động nói về Ngô tiên sinh nữa.

Hệ thống giống như một chú chim sẻ nhỏ, ríu rít hỏi kế tiếp làm sao bây giờ, Trần Trản bị ồn ào đến đau đầu, đã sớm suy tính rõ ràng nhưng lại lười nói, chỉ trả lời qua loa: “Đi một bước tính một bước.”

Mới vừa xuống xe không lâu, bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, tư thế đi đường của đối phương quái dị, như trời sinh khuyết thiếu cảm giác cân bằng.

Trần Trản cười: “Đây không phải là Đông Cung Thái Tử của ta sao?”

Thanh niên nghe được danh xưng hài hước như vậy liền quay đầu lại, nhìn thấy Trần Trản, trong mắt hiện ra vài phần kinh ngạc: “Cha nuôi?”

Kêu đến vô cùng dứt khoát thông thuận, làm Trần Trản có vài phần không biết nói gì.

“Sao cha ở chỗ này?”

Trần Trản: “Tôi càng muốn hỏi cậu vấn đề này.”

Thanh niên: “Có một đồng nghiệp nói Chủ Thần hiện thân ở Lô Thủy, để cho con tới nhìn xem.”

“Chủ Thần?” Trần Trản nhíu mày.

“Tương đương với chủ hệ thống,” thanh niên nói: “Bất quá nó tự xưng thần cũng không quá.”

Hai bên vừa đi vừa giao lưu, chủ yếu là thanh niên kia nói: “Chấp pháp giả và một ký chủ hợp tác với nhau, người ký chủ kia đã tiết lộ tin tức này.”

Trần Trản suy đoán vị ký chủ đó tám chín phần mười chính là Ngô tiên sinh…… Bất quá việc này quá mức ly kỳ.

Ly kỳ thường đại biểu cho việc không đáng tin cậy và hoang đường.

Hệ thống cực kỳ tuân thủ quy định, thân chủ thần hệ thống, nghe qua liền thấy rất cao cấp, bỗng nhiên xuất hiện ở một thành phố nhỏ thế này là chuyện khó có thể tin được.

“Hơn phân nửa là âm mưu của Ngô tiên sinh.” Trần Trản ngáp một cái: “Hắn gửi cậu ra nước ngoài hãm hại tôi, cậu có biết sự tình chi tiết bên trong không?”

Trong mắt thanh niên để lộ ra vẻ khinh thường: “Một cái ký chủ thôi mà.”

Bản chất hệ thống là xem thường ký chủ, đương nhiên chúng nó cũng không cảm thấy thẹn với lương tâm, họ có thể dùng phương thức bình đẳng giao lưu với Trần Trản, bất quá là vì lợi ích bên trong.

Trời đã tối, hiện tại đi trên đường cũng bớt lo, không cần che giấu hành tung quá nhiều. Trần Trản đi theo thanh niên, tới trước một ngôi nhà

Nơi này nằm ngoài trung tâm thành thị, thuộc về khu vực thôn trấn.

Trần Trản đứng ở bên ngoài, cảm giác được một cổ lạnh lẽo kỳ lạ.

Dùng cách nói huyền huyễn một chút, thì có thể dùng hai chữ ‘uy áp’ để hình dung.

Thanh niên: “Cha nuôi, mời.”

Trần Trản phức tạp mà liếc hắn, bản chất tham sống sợ chết của hắn ta được thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Cậu không chần chờ, thử đẩy cửa một cái, không khóa. Tiến vào sau đầu tiên đạp lên một khối trống rỗng mặt sàn xi măng thượng.

Ngô tiên sinh vừa lúc từ trong một gian phòng đi ra, trên tay cầm một vật phát sáng, nhìn rất mơ hồ. Nhìn thấy Trần Trản, thế nhưng không kinh ngạc lắm, chỉ hỏi cậu vì sao lại đến nơi đây.

Trần Trản thuận miệng nói bậy: “Thần triệu hoán tới.”

“Thì ra là thế.” Ngô tiên sinh cười nhạo một tiếng, cất bước đi ra ngoài.

Trần Trản đứng tại chỗ không rõ nguyên do…… Này cũng tin?

Không hề trì hoãn, bước vào căn phòng đối phương vừa mới đi ra. Khắp nơi toàn là màn hình, lớn bé đều có, không trung nhảy vô số số liệu, nếu là người mắc hội chứng sợ số liệu nghiêm trọng, sợ là vừa tiến vào liền sẽ té xỉu.

Phảng phất như rơi vào một chiều không gian khác, Trần Trản đứng ở trung tâm, bị bao quanh bởi lớp sương mù thần bí, những số liệu kia khiến cho tầm mắt rơi vào trạng thái mơ hồ.

Lại đi tới một bước, dưới nền đất phun ra một dòng khí. Thanh niên hoảng sợ, trốn phía sau Trần Trản: “Cha nuôi cứu mạng!”

Trần Trản bất đắc dĩ: “Tôi là một phàm nhân tay không tấc sắt, cậu mới là công nghệ cao.”

Thanh niên run bần bật, không dao động.

Sắc mặt trần Trản không nhuốm một tia sợ hãi, mặc kệ những sởn tóc gáy xung quanh, lấy điện thoại ra, chỉ là chưa ấn nút: “Giả thần giả quỷ, tôi lập tức báo cảnh sát.”

Thanh niên bừng tỉnh mà nhìn cậu…… Mấy giờ rồi!

Đã lúc nào rồi mà còn tuân thủ quy định?

Trần Trản: “Động não đi, chuyện quan trọng sao không nhạy bén như vậy.” Thở dài: “Cậu đã gặp qua chủ hệ thống chưa?”

Thanh niên lắc đầu: “Thân phận tôi nào có tư cách……”

Trần Trản đánh gãy hắn: “Voi sẽ chú ý kiến?”

Đừng nói tới việc nó lộ diện, trừ bỏ tạo cảm giác tồn tại, nó còn có ý nghĩa gì?

Lời còn chưa dứt, ánh sáng đột nhiên biến mất, căn phòng vụt tối, thanh niên cất bước rời khỏi: “Tôi sẽ ở bên ngoài chờ.”

Hắn còn hy vọng Trần Trản chết, như thế hắn liền có thể kế thừa giá trị tẩy trắng, nhưng hắn cũng không biết đối phương có viết di chúc nhượng quyền tài sản chưa.

Trần Trản không giữ người lại, mở đèn pin điện thoại, nhìn quanh: “Mười giây cuối cùng.”

Lời tuy là thế, nhưng lại chuẩn bị trực tiếp gọi 110.

“Đừng gọi!” Một người trung niên khoảng ba mươi tuổi, đeo kính râm từ phải sau bức tường đi ra.

Trần Trản chưa mở miệng hỏi, người nọ đã nói trước: “Lúc nãy bên cạnh cậu có người khác, tôi không tiện thu tay lại.”

Trần Trản bất động thanh sắc phòng bị: “Chúng ta quen nhau không?”

Người trung niên: “Tôi là người của Lâm tổng, tạm thời làm thuê cho Ân tổng.”

“…… Cụ thể.”

Người trung niên: “Nghe nói có một đám người tinh thần không bình thường, thờ phụng tà giáo, Ân tổng muốn phối hợp diễn với bọn họ, thời điểm mấu chốt tung một lưới bắt hết.”

Lượng tin tức quá lớn, cho dù là Trần Trản, nhất thời cũng không tiêu hóa được: “Vì sao muốn tìm Lâm Trì Ngang hỗ trợ?”

“Cung cấp kỹ thuật.” Người trung niên nhìn thiết bị xung quanh: “Ở phương diện kỹ thuật, Lâm thị là tập đoàn dẫn đầu…… Hiện ứng vừa rồi nhìn không tồi đúng không?”

Đáp lại hắn chính là trầm mặc.

Người trung niên như đã quá quen thuộc, nói: “Ân tổng nói, ngụy trang thành thần sẽ không sai, nên khi có người bước vào tôi sẽ dùng số liệu truyền đạt mình là thần. Giao nhiệm vụ cho họ, sao đó tặng họ thêm một vài món đồ công nghệ cao nho nhỏ nữa.”

Trần Trản nghĩ đến món đồ phát sáng Ngô tiên sinh cầm lúc nãy: “Vật kia có ích lợi gì?”

“Đẹp.” Trung niên bổ sung nói: “Nó còn được trang bị thêm công tắc bằng giọng nói, khi nói chuyện có thể phóng ra một dòng điện quy mô nhỏ.”

Nguyên bản công ty muốn tung sản phẩm đó ra thị trường, nhưng bởi vì vấn đề an toàn, cuối cùng không bán nữa.

Trần Trản nuốt nước miếng: “Làm sao anh lừa được người đến Lô Thủy?”

Trung niên nhún vai: “Bút tích của Ân tổng, tôi cũng không rõ lắm.”

Trần Trản đau đầu, xem ra trong thời gian cậu ở nước H, Ân Vinh Lan cũng không dừng tay.

Người trung niên đi đến ven tường, ấn một cái chốt mở, những số liệu một lần nữa trôi nổi giữa không trung, trong đó có một vài số liệu nhảy vào lòng bàn tay rồi trực tiếp biến mất, cùng lúc đó Trần Trản cảm giác được thân thể bị điện giật nhẹ.

“Kỳ thật chốt mở điện lưu ở dưới chân cậu.” Trung niên đắc ý dào dạt: “Số liệu chỉ là ảo ảnh. Đúng rồi, cánh cửa kia cũng được gắn thiết bị làm lạnh và nâng cao trong lực.”

Hắn nói rất nhiều, sau một lúc lâu vui vẻ nói: “Ân tổng nói chờ xong chuyện lần này, sẽ cắm lên ngọn cờ khoa học viễn tưởng, hợp tác với Lâm tổng xây dựng nơi đây thành điểm tham quan du lịch.”

“……”

Tam quan vỡ nát, Trần Trản hít sâu một hơi, xoay người đi ra ngoài.

Trong sân không biết khi nào xuất hiện một người, trong bóng đêm chỉ thấy hình dáng mơ hồ, có vẻ thon gầy.

Đầu ngón tay Trần Trản vô thức lướt qua cổ tay, bước lại gần nói: “Định vị tìm tới sao?”

Ân Vinh Lan gỡ bùa hộ mệnh trên người xuống: “Chỉ cần em muốn, cũng có thể tùy thời nắm giữ hành tung của tôi.”

Biểu tình Trần Trản phức tạp: “Giao nhiệm vụ, ngụy trang Chủ Thần…… Em xem thường anh rồi.”

Chuyện cầu hôn và tiền riêng, cậu đã sớm nên biết, không có người nào có thể giả thần giả quỷ qua được Ân Vinh Lan. Nếu không phải đã dự phòng trước, không chừng chính mình cũng sẽ nửa tin nửa ngờ.

Ân Vinh Lan: “Người nọ thật sự rất thông minh, bất quá cũng rất đa nghi. Vì để hắn tin tưởng, tôi không thể không cùng Lâm Trì Ngang liên thủ.”

Trần Trản hỏi ra chỗ không rõ: “Vô duyên vô cớ sao Lâm Trì Ngang muốn giúp anh?”

Ân Vinh Lan: “Thứ nhất có thể đổi một cái nhân tình, thứ hai…… Chắc là tâm thái vặn vẹo.”

Hiện tại có bao nhiêu người, chỉ cần nhìn thấy những quần chúng khác bị Trần Trản hãm hại, phảng phất liền cảm thấy đau xót của bản thân như giảm bớt.

Ân Vinh Lan lại nói: “Căn cứ vào nhiệm vụ vừa mới tuyên bố, họ Ngô kia bị lừa đến một đảo nhỏ tôi mua nhiều năm trước. Nếu em có ý tưởng, cho dù làm gì cũng sẽ không bị phát hiện.”

“……” Trần Trản nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu thanh âm trở nên phù phiếm: “Em có thể có ý tưởng gì chứ?”

Ân Vinh Lan mỉm cười nói: “Một đảo nhỏ không người rất thích hợp làm nơi chôn cất.”

Lời nói mang theo ý trêu chọc, không phân ra thật giả.

Mí mắt Trần Trản nhảy một chút, quyết định từ hôm nay trở đi, mỗi ngày lôi kéo hắn với cái hệ thống suốt ngày chỉ biết đào hoa não, xem tiết mục pháp lý.

“Không, được, phạm, pháp.”

Gằn từng chữ một, nói rành mạch.

Ân Vinh Lan hơi mang vài phần tiếc nuối: “Vậy thôi.” Hơi khoảnh cười cười: “Việc này có thể thành cũng cần nhiều người phối hợp.”

Nếu không phải Ngô tiên sinh ở nước ngoài chịu tội, bị tức đến ngu người, sau khi trở về cũng không dễ mắc mưu như vậy.

Trần Trản ngồi trên ngạch cửa sắp xếp lại logic, Ân Vinh Lan ở bên kỹ càng giải thích, đồng thời giảng thuật lại bối cảnh xây dựng ra Chủ Thần…… Trong đó ẩn chứa công nghệ cao, thần học và tín ngưỡng nhân loại.

Hệ thống lấy trạng thái sống nhờ nghe đến mê say, có thể thấy được thế giới quan sáng tạo chính là cái gì đó bao la hùng vĩ.

Đứng ở góc độ khách quan, Trần Trản cảm thấy nếu thật sự việc này được đưa vào sách, nói không chừng sẽ trở thành kiệt tác khoa học viễn tưởng, cuối cùng bật cười lắc đầu: “Ngô tiên sinh bị lừa không oan.”

–------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ân Vinh Lan: Tuy rằng không biết bọn họ là ai, muốn làm cái gì, đến từ nơi nào. Nhưng ta chỉ cần biến bản thân thành thần, làm cho bọn họ thờ phụng ta, quỳ lạy ta, thần phục ta……

Trần Trản:…… Này còn không phải là bán hàng đa cấp à!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info