ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 114: Lù lù bất động

VTHY2K4

Đặc sắc nhất của Bản Tin Thời Sự chính là dùng một giọng nói bình đạm nói ra những hiện thực chấn động nhất.

Đối với sự tích của Trần Trản thì chỉ cần vài câu ngắn ngủn là có thể khái quát: Những ngày gần đây, một người họ Trần nổi tiếng trên internet đến H quốc du lịch, ngẫu nhiên gặp phải án giết người. Cách chết của người bị hại hoàn toàn giống như nội dung truyện của Trần tiên sinh miêu tả, cảnh sát đang tiến hành điều tra.

Gương mặt Trần Trản được làm mờ xuất hiện khoảng ba giây.

Năng lực nhận biết của cộng đồng mạng rất mạnh, Bản Tin Thời Sự chưa kết thúc, đã có người ở trên mạng phân tích, đầu tiên đăng một tấm ảnh Trần Trản đêm khuya ở sân bay mấy ngày trước.

Rất nhanh, văn phong quen thuộc xuất hiện: Tôi có một người bạn du học ở H quốc, theo như lời hắn……

Nghìn bài một điệu, nhận định Trần Trản chính là nhân vật trong tin tức.

Tin đồn vô căn cứ còn có thể truyền đi như vũ bão, huống chi vốn chính là sự thật.

【 chuột tre: Tường nở hoa ngoài tường thơm! 】

【 con sói đến từ phương bắc: Trước kia Trần Trản thường xuyên lên hot search thực phản cảm, tôi cứ cảm thấy cậu ta mua, hiện tại…… Tôi sai rồi! 】

【hug: Tôi chỉ tò mò truyện mới kia đến tột cùng viết cái gì?!! 】

……

Truyện chưa đăng đã hot.

H quốc.

Trần Trản dùng một đoạn video trích từ camera để giải hiềm nghi, Ngô tiên sinh cũng được thả.

Trên đường trở về, ánh mắt hắn còn tàn nhẫn hơn rắn độc. Hắn không sao quên được lúc ở nãy cảnh sát hỏi sao không lấy đoạn video theo dõi ra từ đầu, Trần Trản cư nhiên nói rằng ‘bạn cùng phòng’ này thường xuyên có những hành động không thể hiểu được, thậm chí lầm bầm lầu bầu, khó tránh khỏi có vài phần lo lắng.

Hai tên nghiện kia đã sớm được thả vào mấy ngày trước, biệt thự khẳng định là không ở được. Vì để Trần Trản phối hợp điều tra, cảnh sát tạm thời sắp xếp cho họ ở một khách sạn nhỏ.

Hiện tại không còn hiềm nghi, liền phải tự trả tiền.

Trần Trản tay cầm vé máy bay đã dời đến ngày hôm nay, vì tiết kiệm tiền nên chỉ ngồi hạng phổ thông.

Chỗ ngồi hai người không cùng dãy, Ngô tiên sinh cũng không biết trúng tà gì, lại thuyết phục vị hành khách phía sau đổi vị trí.

Trần Trản đã mang bịt mắt lên, truyền đạt ra ý tứ không muốn nhiều lời.

Bịt mắt màu đen tô điểm thêm cho đôi môi đỏ hồng của cậu, Ngô tiên sinh nghĩ thầm "Mỹ nhân rắn rết."

“Dùng án giết người để marketing, cậu quả thật là người tốt.”

Trần Trản bình đạm: “Tôi muốn làm đến nơi đến chốn, nhưng các người lại luôn muốn cùng nhau ngồi tàu siêu tốc.”

Kết quả vừa lơ đãng liền lên trời.

Mười mấy giờ bay còn lại, Ngô tiên sinh không chủ động mở miệng. Trần Trản cảm thấy bất đắc dĩ trước cơn buồn ngủ xông tới, giả sử ngay từ đầu đối phương không quấy rầy mình, thì sao lại có tình trạng như hôm nay.

Cậu chỉ thông báo việc mình trở về cho mình Vương Thành bởi vì lo lắng bị phóng viên chặn đường. Cả chuyến bay gặp không ít luồng khí xóc nảy, khi cảm giác không trọng lượng quen thuộc truyền đến, Trần Trản mới tháo bịt mắt xuống.

Trời đã tối đen, ít nhất phải ba tiếng nữa mới đến bình minh.

Khi dòng hành khách đi về phía lối ra, đúng như dự đoán, có người chụp ảnh cậu. Không biết trên đường có độc giả nào hay không, Trần Trản cũng không muốn giữ vẻ mặt lạnh lùng, bất kể người qua đường hỏi những câu kỳ lạ gì, cậu vẫn luôn cứ mỉm cười và gật đầu.

Hai phút sau, Vương Thành đúng lúc xuất hiện, đóng vai hắc y nhân che cho Trần Trản thuận lợi lên xe.

“Là vàng thì sẽ tỏa sáng.” Vương Thành thắt dây an toàn, quay đầu lại, vẻ mặt rất phức tạp, tựa hồ biết một ngày này sẽ đến.

Trần Trản chỉ hỏi đề tài mình cảm thấy hứng thú: “Gameshow kia không cho tôi biết thời gian ghi hình lại.”

Vương Thành: “《 Sự kiện cơ bụng biến mất 》…… Trên mạng xuất hiện không ít bài viết tương tự, Lâm Trì Ngang còn dám để cậu tham gia sau?”

“Có hắn không có tôi,” Trần Trản nghĩ nghĩ: “Sao tôi lại là người bị bỏ?”

Vương Thành dở khóc dở cười: “Phu thê người ta tham gia gameshow, nếu Lâm Trì Ngang đi rồi, Khương Dĩnh tú ân ái với ai?”

Trần Trản bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật.

Vương Thành đưa cậu về biệt thự liền rời đi.

Vừa mở đèn, khung cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là một căn phòng không một hạt bụt

Trần Trản quan sát xung quanh một vòng, bội phục năng lực làm việc nhà của Ân Vinh Lan. Trong sân truyền đến tiếng chó sủa, quay đầu lại, nhìn thấy không phải chó, mà là một gương mặt.

“……” Trần Trản nheo mắt: “Trễ vậy rồi sao anh còn ở trong sân?”

Ân Vinh Lan: “Cắt cỏ.”

Trần Trản cảm thấy anh nên dọn cỏ trong đầu mình thì hơn, không nói chuyện nữa, đi phòng tắm tắm rửa một cái, tẩy sạch một thân mỏi mệt và bụi bẩn. Khi trở ra, Ân Vinh Lan ngồi trên sô pha ôm chó, xem tin tức phát lại.

Không biết chó có hiểu được tâm tình của người hay không, nhưng giờ phút này Trần Trản có thể khẳng định nó đang nhìn mình bằng ánh mắt cầu cứu. Cậu đưa tay lấy con chó từ trong lòng ngực Ân Vinh Lan thả nó xuống đất, con chó liền nhanh chân chạy ra sân.

Đại khái đúng như lời hệ thống, tâm địa Trần Trản kỳ thật rất mềm. Cảm giác được bạn đời của mình toác ra oán niệm, trước một bước mở miệng hòa hoãn không khí: “Trong khoảng thời gian này, em rất nhớ anh.”

Ân Vinh Lan bật nhỏ âm thanh TV xuống, quay đầu nhìn cậu: “Nói dối.”

Ban ngày phá án, buổi tối đến cục cảnh sát lấy lời khai, sáng hôm sau còn phải tham gia phỏng vấn, đến việc ăn một bữa cơm còn xa xỉ, nói gì đến nhớ?

Chân tướng bị vạch trần, Trần Trản ho nhẹ một tiếng, kéo hai va ly quà lưu niệm ra.

Thẳng thắn thừa nhận mấy ngày nay ở nước ngoài tìm kiếm linh cảm, cậu xác thật cảm thấy thập phần sung sướng, thậm chí có chút vui đến quên cả trời đất.

Cả hai đều không phải loại người tính toán chi li, ngẫu nhiên làm ra vẻ một chút, bất quá chỉ là để điều hòa sinh hoạt. lòng bàn tay Ân Vinh Lan cọ xát móc chìa khóa Trần Trản mang về, khôi phục biểu tình ôn hòa ngày thường: “Truyện mới khi nào phát hành?”

Trần Trản: “Rèn sắt khi còn nóng, trong vòng tuần này.”

Phong cách của《 Dị Biến 》khác với những truyện trước, đương nhiên đây không phải điều độc giả quan tâm, vụ án giết người trong truyện thành hiện thực mới là điều làm họ tràn ngập tò mò.

Có người tra ra hành tung của Trần Trản ở nước ngoài, tận sức đấu tranh với thế lực hắc ám, từ người đến truyện, tràn ngập sắc thái truyền kỳ.

Không tham gia gameshow, Vương Thành cũng không để cậu nhàn hạ, thừa dịp nhiệt độ còn nóng, nhận liên tiếp hai hoạt động. Thời gian rảnh Trần Trản vẫn chuyên tâm đi học như trước, khi học bắn cung, đụng phải mấy phú nhị đại đã từng gặp một lần.

Thay vì tránh cậu như rắn rết như mọi khi, bọn họ lại hữu hảo mà chào hỏi, còn có người mời cậu uống rượu, hành động để lộ ra một bộ quỷ quyệt.

Trần Trản ngửi được hương vị lấy lòng, không hiểu được nguyên nhân.

Vừa gặp nhau, Đàm Thường Minh nghênh diện đi tới, chủ động bắt chuyện: “Chờ truyện anh vừa ra, tôi lập tức hỗ trợ chia sẻ vào vòng bạn bè.”

Trần Trản mở lon soda, uống một ngụm, như suy tư gì nhìn hắn: “Lần trước trong tiết mục《 Khuynh Trần Ký 》, tôi nhớ cậu viết mười mấy vạn chữ phun tào tôi.” Tầm mắt luân chuyển quanh nhóm phú nhị đại, bắt đầu điểm danh: “Còn có cậu, cậu……”

Dùng hành động thực tế cho thấy trí nhớ mình có bao nhiêu ưu tú.

Đàm Thường Minh cười khổ: “Lúc đó tôi tuổi trẻ không biết điều.”

Nhìn nhóm bạn đối diện, hỏi ra vấn đề quan trọng: “Nhân vật trong truyện mới…… Có phải đều giữ nguyên không?”

Trần Trản phủ định hoàn toàn.

Sự tình lo lắng nhất đã xảy ra. Đàm Thường Minh hít sâu một hơi, nói ra tiếng lòng mọi người: “Các huynh đệ còn muốn sống lâu thêm mấy năm.”

Trần Trản buồn cười: “Tiểu thuyết là chuyện xưa, không liên quan đến hiện thực.”

“Sao có thể không liên quan!” Đàm Thường Minh có chút gấp.

Cậu biết tất cả, một người nước ngoài bị ngọn lửa thần bí thiêu chết, y hệt như nội dung trong truyện.

Lỡ như bọn họ bị viết vào, không chừng sẽ gặp phải cái chết như vậy.

Trần Trản bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Nhìn cậu, đột nhiên tôi cảm thấy đại học cũng không thể cứu vớt được một con người.”

Đàm Thường Minh xem nhẹ lời nói của cậu, cổ họng vừa động: “Vậy cuối cùng có tôi không?”

Trần Trản: “Tạm thời không.”

Đàm Thường Minh nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng đây vẫn chưa phải ngoại lệ, gần đây Trần Trản đột nhiên cảm thấy thế giới xung quanh bỗng thân thiện với mình, sau khi tham dự hoạt động, Vương Thành hứng thú bừng bừng nói cho cậu: “Những đối thủ của cậu, có người người nguyện ý tu hành, có người chủ động trả tài nguyên về.”

Chỉ là mấy đại ngôn nhỏ, nhưng cũng đủ để chứng minh lực sát thương.

Trần Trản bất đắc dĩ: “Mê tín.”

Vương Thành mở Weibo, cho cậu xem bảng đề tài # tế thiên đầu phiếu #: “Cư dân mạng đều đang  thảo luận người đầu tiên bị viết vào là ai, có thể thật sự xảy ra chuyện hay không.”

Trần Trản trực tiếp đưa ra đáp án, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lần trước những người ở lại thế giới này bị càn quét sạch, chấp pháp giả muốn ra oai phủ đầu cậu, sau khi thất bại đại khái sẽ hành quân lặng lẽ một đoạn thời gian.

Vương Thành miễn cưỡng cười: “Có thể cho tôi xem chương 1 trước hay không?”

Trần Trản: “Buổi tối gửi mail qua cho anh.”

Vương Thành sửng sốt, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Đã quên hiện tại cậu không mang theo bản thảo.”

Trần Trản lắc đầu, tỏ vẻ không phải nguyên nhân này, nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ: “Người đọc đầu tiên chỉ có thể là anh ấy.”

Anh ấy là ai?

Định mở miệng dò hỏi, trong đầu đột nhiên nhảy ra tên Ân Vinh Lan, Vương Thành không khỏi liếc nhìn Trần Trản…… Tâm tư thật độc ác! Cư nhiên lại nhét cẩu lương vào miệng hắn.

Trần Trản đợi hồi lâu, không kiên nhẫn mà gõ gõ lên ghế.

Vương Thành càng không để cậu như ý nguyện, những kẻ phong lưu rất khinh thường nhưng cũng hâm mộ những kẻ đã thành gia lập nghiệp, cắn chặt khớp hàm không hỏi tiếp.

Không muốn tiếp tục làm khó người khác, Trần Trản tiếc nuối từ bỏ.

《 Dị Biến 》cần phải cải biến rất nhiều điểm, câu chuyện đầu tiên đã viết cách đây một tháng, và lúc này cậu thường xuyên xảy ra tai nạn ở nước ngoài, hiện tại khẳng định sẽ bị truyền thông gọi là ‘thiên hỏa án’.

Có việc nhờ vả thì ắt sẽ đến thăm nhà, có không ít người tặng lễ cho cậu để hỏi thăm tiến độ của truyện.

Đương nhiên, vẫn còn một bộ phận người cảm thấy thú vị, mặt ngoài giả mù sa mưa nhờ Trần Trản đừng nhắc tới mình, thực tế là mượn cớ tạo dựng quan hệ với Ân Vinh Lan, xem có hạng mục nào có thể hợp tác đầu tư không.

Bên kia, sau khi quay xong tiết mục, Khương Dĩnh ở nhà nghỉ ngơi, hơi nghiền ngẫm mà nhìn vị hôn phu: “Nghe nói đám người Đàm Thường Minh lén lấy lòng Trần Trản để không bị nhắc đến trong truyện mới.”

Lâm Trì Ngang gật đầu, không có phản ứng quá lớn.

Khương Dĩnh: “Anh không muốn xuôi theo dòng nước, đi cầu Trần Trản sao?”

Lâm Trì Ngang liếc mắt nhìn cô một cái: “Từ lúc học trung học đến giờ, thành tích của anh tương đối ưu tú, không bao giờ phát sầu vì một kỳ thi nào cả.”

Khương Dĩnh nhíu mày, không hiểu hàm ý trong câu nói này của hắn.

Lâm Trì Ngang mặt vô biểu tình: “Tôi sẽ là học sinh được cử đi.”

Theo như tác phong của Trần Trản, căn bản không cần suy xét, hắn tuyệt đối sẽ lộ diện.

–-------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Lâm Trì Ngang: Chính là tự tin như vậy!

Trần Trản:…… Lần này thật sự không có anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info