ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 113: Quảng cáo

VTHY2K4

Không có quá nhiều người xem tin tức quốc tế, phần lớn họ chỉ xem thời sự chính trị, đối với loại tin tức này nhiều nhất cũng chỉ liếc qua một cái.

Nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ.

Lâm gia vẫn duy trì thói quen đọc báo truyền thống, khi Lâm Trì Ngang đang nhàn hạ đọc báo, liền quét mắt qua tiêu đề bản tin quốc tế.

“Trần Trản.” Hắn gằn từng chữ một, sắc mặt nháy mắt liền lạnh.

Khương Dĩnh đang rửa trái cây, nghe vậy nhìn qua, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Mặt người đó đã bị làm mờ mà anh cũng nhận ra được.”

Lâm Trì Ngang lãnh lẽo nói: “Cho dù ném cho anh một bộ xương anh cũng có thể phân biệt được có phải là cậu ta hay không.”

Khương Dĩnh ý vị thâm trường mà ‘a’ một tiếng: “Lần trước khi bạn em tới, anh gặp người ta liền nhận lầm thành em, hiện tại nhãn lực lại trở nên tốt vậy sao?”

Lâm Trì Ngang phân tích: “Các em để kiểu tóc giống nhau, cô ta còn mang dây chuyền của em, khi ngồi trên sô pha không nhận ra được dáng người, huống chi anh chỉ nhìn thấy góc nghiêng……”

Khương Dĩnh đánh gãy: “Nhưng cho dù Trần Trản là một bộ xương anh cũng có thể nhận ra.”

“……”

Còn không phải do bị cậu ta hại quá nhiều lần sao!

Khương Dĩnh không cùng hắn so đo, nhìn tin tức: “Ân Vinh Lan tựa hồ không đi cùng, không phải cãi nhau chứ?”

Lâm Trì Ngang không có hứng thú với chuyện nhà người khác, sau một lúc lâu đột nhiên hơi nhếch miệng, khép tờ báo lại, nói: “Không biết khi Ân Vinh Lan xem tin tức này sẽ có cảm tưởng gì.”

Đương sự dùng hành động đáp lại nghi vấn của hắn.

Kể từ ngày 6 tháng 6, người kín tiếng như Ân Vinh Lan bỗng dưng thường xuyên xuất hiện trên những bản tin tài chính:

《 Tập đoàn Ân thị thu mua chuỗi nhà hàng Giai Nghiệp 》, 《 Người và quyền lực: Một người hào môn 》, 《 Tổng tài Ân thị có ý hợp tác với một ông lớn của ngành ô tô 》……

—— Battle chính diện.

Ân Vinh Lan cố ý đè ép tin tức không để nó phát tán quá mạnh trong nước, nhưng không thể gạt được đôi mắt người trong vòng.

“Đáng sợ, vậy mà Trần Trản lại đi ra nước ngoài!”

“Chuyện tốt mà! Cậu ta sớm nên đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới, vượt khỏi thành phố Y, quốc tế hóa!”

“Ân Vinh Lan đang làm cái gì? Cãi nhau qua tin tức sao?”

Các loại thảo luận chỗ nào cũng có.

Ân Vinh Lan tất nhiên không muốn để cho người khác tự do chế giễu, vuốt lông chó: “Em ấy nên trở về rồi.”

Con chó nghe không hiểu, kêu hai tiếng.

Hai bên rất ăn ý, Trần Trản ở nước ngoài cũng đã thấy được bản tin kinh tế tài chính, đồng thời cũng thấy được dáng vẻ quyết tâm không nhận thua của Ân Vinh Lan.

Loại chết cũng không xin lỗi thật làm người động tâm.

Chuyện như thế này, nếu không quay lại một khi đã lên hot search Weibo, cậu thật sự không dám tưởng tượng.

Cậu đến cục cảnh sát hỏi thăm một phen, ba ngày sau hai kẻ nghiện kia sẽ được thả ra. Trần Trản đặt chuyến bay vào hai ngày sau, thời gian còn lại chuẩn bị đi đến khu lân cận một vòng, xem có vật kỷ niệm gì có thể tặng cho Ân Vinh Lan mà lại tiện mang về không.

【 hệ thống: Miệng cứng lòng mềm. 】

Trần Trản ngăn cản nó tiếp tục cảm khái: “Cho ngươi đi theo dõi tổng bộ, có phát hiện gì không?”

Lực chú ý của hệ thống rất dễ bị kéo đi, lập tức đáp lại: 【 Tổng bộ không những không không ngăn chặn những tin khiếu nại về ký chủ, ngược lại còn lén thúc đẩy nó. 】

Phát hiện ra chuyện này, nó không thể không đẩy lùi ý nghĩ tạo phản.

Trần Trản nghe xong lại không cảm thấy kỳ quái chút nào: “Còn gì không?”

【 hệ thống: Có một chuyện không chắc chắn, bất quá nếu là thật sự, Ngô tiên sinh hẳn là sẽ tìm cậu. 】

Trần Trản nhướng mày, từ khi nào nó đã học được cách nói chuyện đánh đố kiểu này vậy?

【 hệ thống: Học theo ký chủ. 】

Cách nói chuyện đầy vẻ kiêu ngạo.

Trần Trản thở dài, học hư rồi.

Khắc chế lòng hiếu kỳ, không đào bới tận cùng tin tức từ miệng hệ thống, dựa theo kế hoạch, đi đến phố lân cận.

Nếu nói về món ăn, tiện mang về cũng chỉ có chocolate. Ân Vinh Lan không thích đồ ngọt, Trần Trản liền chọn vài cái móc khóa đáng yêu, chọn thêm vài cái để đọc giả rút thăm trúng thưởng.

Ở quầy thu ngân, vừa lúc gặp được một kẻ cầm dao cướp bóc, Trần Trản lười lãng phí thời gian, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào cằm hắn.

Cả tên cướp và nhân viên thu ngân đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Một kẻ đau, một kẻ bị dọa.

Trần Trản đá văng con dao trên tay tên cướp, thúc giục nhân viên thu ngân: “Thối tiền.”

Sớm biết phiền toái như vậy, trước khi xuất ngoại nên làm một cái thẻ ngân hàng, tiện hơn tiền mặt rất nhiều.

Nhân viên thu ngân đã báo cảnh sát, cảm kích mà cười cười, đang muốn mở miệng, Trần Trản đã lên tiếng trước một bước: “Tôi để lại danh thiếp trên bàn, nếu có tiền thưởng xin nhanh chóng liên hệ, nếu chỉ khen thưởng bằng miệng thì lòng tôi xin nhận.”

Nói xong cầm đồ rời đi.

Vận số năm nay không may mắn, khi thấy Ngô tiên sinh đứng trước cửa biệt thự, thì càng được khẳng định.

“Cậu tựa hồ không kinh ngạc chút nào.”

Trần Trản nhập mật mã xong, cửa liền mở

Ngô tiên sinh nhìn quanh: “Xa hoa, không giống tác phong của cậu.”

Trần Trản không muốn lãng phí thời gian tham thảo lai lịch biệt thự, mấy hôm trước còn cho rằng trải qua chuyện lớp học ban đêm, đối phương sẽ không tới phiền cậu trong một khoảng thời gian, ai ngờ thế sự vô thường.

Ngô tiên sinh có chút giống Ân Vinh Lan, không thích lộ dấu vết tính kế.

Trần Trản nói vài lời khách sáo trước, rồi nhướng mày: “Đi thẳng vào vấn đề.”

Ngô tiên sinh lấy ra một xấp giấy có đóng dấu đỏ, đều là án giết người.

Những án tử này chưa được phá, cách chết kỳ lạ, Trần Trản căn bản không đọc kỹ nội dung, tìm một cọc án kiện gần nhất, thời gian là vào tháng trước. Trầm ngâm một lát: “Tổng bộ đang muốn rửa sạch những người ở lại thế giới này sao?”

Ngô tiên sinh thu tất cả hành động của cậu vào trong mắt, biểu tình phức tạp: “Cậu là một đối thủ đáng sợ.”

Trần Trản thẹn thùng nói: “Chưa từng học đại học, gặp chuyện khó tránh khỏi quan sát nhiều chút.”

“……” Xoay chuyển thần sắc khó coi, Ngô tiên sinh hít sâu một hơi: “Đoán xem thế giới này có bao nhiêu người ở lại?”

Trần Trản nhìn hắn một cái, cúi đầu lâm vào trầm mặc, lúc này mới nhận ra sai lầm bấy lâu nay. Cậu nghĩ, đa số người kết thúc nhiệm vụ chắc chắn sẽ lựa chọn trở lại thế giới cũ, gặp lại bạn bè người thân của họ, trên thực tế, có rất nhiều người lựa chọn ở lại.

Dễ dàng trở thành kẻ có tiền, có lẽ họ đã có gia đình ở thế giới này.

Bọn họ có lý do lưu lại.

Ngô tiên sinh "chắt" một tiếng: “Ai biết sau khi trở về họ phải đối mặt cái gì, thời gian như thác đổ, nói không chừng thân nhân đã sớm không còn trên đời.”

Trần Trản nhìn hắn: “Đây bất quá chỉ là cái cớ của các người.”

Ngô tiên sinh nhún vai, không tỏ ý kiến: “Giá trị tẩy trắng chính là mấu chốt. Nhiệm vụ là hữu hạn, làm xong nhiệm vụ liền không còn giá trị.”

Từ góc độ thương nghiệp mà nói, bọn họ đều như làm công cho tổng bộ. Thâm niên cao, sức sáng tạo giảm xuống, còn phải lãng phí một cái hệ thống trang bị cho họ, tổng bộ tự nhiên muốn giảm biên chế.

Trần Trản liếc mắt nhìn xấp giấy trên bàn: “Đây đều là những người không giao nổi phí bảo hộ sao?”

Ngô tiên sinh: “Nhiệm vụ hoàn thành thuận buồm xuôi gió, nào biết rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại khó kiếm giá trị tẩy trắng như vậy.”

Nói tới đây ác liệt cười: “Cũng không phải mỗi người đều có tính trước, đổi đạo cụ chết thay.”

Hắn hận Trần Trản là vì điểm này, nói là ghen ghét cũng không quá.

Bởi vì đối phương lựa chọn một con đường chính xác, từ lúc bắt đầu liền không thuận theo hệ thống, hoàn thành những nhiệm vụ rác rưởi đó.

Trần Trản đứng dậy kéo bức màn: “Vậy liên quan gì đến tôi?”

Không có quyền nhúng tay vào lựa chọn của người khác, lựa chọn rồi thì kết quả lại càng không liên quan gì đến cậu.

“Có người không năng lực, có……” Ngô tiên sinh kéo dài ngữ điệu, vui sướng khi người gặp họa nhìn cậu: “Còn có người lại quá có năng lực nên bị kiêng kị.”

Trần Trản tùy tay nhặt lên tờ giấy đọc nội dung: “Hệ thống chú ý quy tắc, tổng bộ sẽ không xuống tay với tôi, vừa mặc kệ vừa chèn ép mới là thủ đoạn của kẻ thắng cuộc.”

Ngô tiên sinh hỏi: “Chuẩn bị ứng đối thế nào?”

Hắn biết, Trần Trản tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn trở thành một quân cờ, phối hợp với hành động của tổng bộ.

“Nghiêm túc sinh hoạt, dựa vào nỗ lực chính mình kiếm lấy giá trị tẩy trắng.” Trần Trản nhân tiện nhắc tới: “Gần đây tôi đang viết kịch bản.”

Với ánh mắt không thể tin được, cậu ta nói tiếp: "Anh ở lại đây trước, hai ngày nữa về Trung Quốc với tôi, sẽ an toàn hơn."

Ngô tiên sinh: "Tôi không thiếu giá trị tẩy trắng."

Trần Trản gật đầu: “Nhưng anh thao túng những người ở lại khác làm chuyện xấu, nói không chừng sẽ bị tiêu diệt một lượt cả nhóm.”

Rõ ràng là lời nói quan tâm, nhưng nghe qua vẫn làm người sợ hãi?

Cuối cùng Ngô tiên sinh vẫn lựa chọn lưu lại, vì phòng ngừa bị Trần Trản tính kế, cơ bản là chỉ nhốt mình trong phòng.

Hai ngày cũng nhanh chóng qua đi.

Không biết hai người là ai đem vận rủi cho ai, một đêm khuya, khi Trần Trản viết kịch bản, bên ngoài đột nhiên có ánh sáng màu đỏ.

Giữa trời đêm xoẹt qua một bóng trắng, từ ngoài cửa sắt bay xuống mặt cỏ, cả người run rẩy, ngã trên mặt đất.

Động tĩnh lớn như vậy, Ngô tiên sinh tất nhiên cũng mở cửa.

“Xảy ra chuyện gì?”

Trần Trản ôm thùng nước đi ra ngoài, thở dài: “Báo cảnh sát đi.”

Cháy thành như vậy thở còn không nổi, vừa nhìn liền biết không cứu được.

Trước khi cảnh sát tới, ngữ khí Ngô tiên sinh mang theo vài phần trào phúng: “Phiền toái này tới từ đâu đây?”

Chấp pháp giả cố ý hại chết người ở chỗ này, ít nhất có thể làm Trần Trản ngột ngạt trong lòng.

Trọng điểm chú ý của hai bên rõ ràng khác nhau, Trần Trản ngồi xổm xuống kiểm tra xác chết: “Thì ra những người ở lại đây chẳng phân biệt biên giới trong nước hay ngoài nước.”

Ngô tiên sinh thờ ơ lạnh nhạt, phảng phất ghét bỏ thi thể làm ô nhiễm không khí: “Đây là kết cục của kẻ không giao nổi giá trị tẩy trắng.”

Lấy lời khai đã trở thành một chuyện quá quen thuộc với Trần Trản.

Ngô tiên sinh ở một phòng thẩm vấn khác, đột nhiên phản ứng được mình bị Trần Trản lợi dụng một phen, làm nhân chứng miễn phí cho đối phương.

Ngoài dự kiến của hắn chính là, buổi thẩm vấn của Trần Trản bên kia thật lâu mới kết thúc, xong việc, có hai gã cảnh sát theo bọn họ trở về biệt thự.

Trên đường Ngô tiên sinh từng muốn thử dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngại ở đây có người khác, không tiện mở miệng.

Trần Trản vừa vào cửa liền khởi động máy tính, mở một tệp tài liệu, dùng ngoại ngữ phiên dịch một lần.

Ngô tiên sinh đứng ở một bên, càng nghe càng cảm thấy kinh hãi, những nội dung cậu đọc giống hệt như tình cảnh người chết thảm lúc nảy.

Trần Trản dùng ngoại ngữ lưu loát giao lưu cùng cảnh sát: “Đây là kịch bản tôi mới viết.”

“Nhập vai giết người?” Một người cảnh sát nhíu mày nói.

Trần Trản nhíu mày: “Nhưng tiểu thuyết này vẫn chưa được đăng, bản thảo cũng không lộ ra, như thế nào sẽ……”

Hai gã cảnh sát hai mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời chuyển hướng về Ngô tiên sinh.

“……”

Ta thao.

Giáo dưỡng bao năm cũng không thắng nổi giờ phút phẫn uất này.

Ngô tiên sinh một lần nữa bị mang đến cục cảnh sát, hệ thống liền xuất hiện: “Vốn dĩ lúc sáng ký chủ đã tính kế hắn rồi à?”

Trần Trản cười, ôn nhu mà sờ sờ cái đầu tròn vo của nó: “Tính kế hắn làm gì?”

Quả cầu không rõ nguyên do: “Nhưng hai ngày trước nội dung truyện không phải như vậy.”

“Ta đã xem qua hết mấy cái báo cáo.” Trần Trản đứng lên: “Phương thức chấp pháp giả giết người đơn giản là lợi dụng lửa, sét, sông hồ, nếu lựa chọn phương thức giết người ở đây, thì lửa và sét là tiện nhất.”

Với phương thức đặc thù là chết người trước cửa nhà mình, ban ngày quá phô trương, thời gian phải đến đêm khuya ...

Tất cả nhân tố hợp lại, cậu tổng cộng viết ra năm loại cách chết khác nhau, vừa mới cho cảnh sát xem bất quá chỉ là một trong đó.

Quả cầu rùng mình.

Trần Trản: “Nói vậy ngày mai truyền thông liền sẽ đưa tin án này.”

Hệ thống: “Ký chủ có chỗ tốt gì?”

“Chấp pháp giả muốn đem sự tình nháo lớn liên lụy đến ta, vừa lúc……” Trần Trản thập phần bình tĩnh nói: “Nói không chừng đến cuối cùng trong ngoài nước đều sẽ tranh đoạt bản quyền kịch bản này.”

Phương thức gây án trong tiểu thuyết thành hiện thực, mánh lới bảo đảm lớn.

“……”

Trần Trản cười tiếp tục sờ sờ quả cầu: “Biểu tình của ngươi có ý gì đây?”

Một bộ lên nhầm thuyền giặc.

Hệ thống rét run: “Không có chứng cứ, nói vậy người sẽ nhanh chóng được thả.”

Trần Trản: “Làm Ngô tiên sinh khó chịu chút, ta không có hại.”

Phỏng chừng lại quá một ngày, cảnh sát lại tìm cậu.

Cũng chính Trần Trản mấy ngày trước đã tạo quá nhiều tin tức quốc tế, làm cảnh sát ngay lập tức hoài nghi Ngô tiên sinh trước, chờ bọn họ bình tĩnh lại, liền sẽ phát hiện thật ra tác giả mới là đối tượng trọng điểm.

Hệ thống: “Ký chủ không lo lắng?”

Trần Trản nhếch miệng: “Phòng ngừa vạn nhất, ta đã trang bị máy quay trước cửa.”

Vốn dĩ mấy tên nghiện kia có tật giật mình, tất nhiên không có khả năng bỏ tiền trang bị loại đồ vật này.

Hai ngày sau, thành phố Y.

Biệt thự đã được quét tước sạch sẽ, nguyên liệu nấu ăn đều mới mẻ, đang chờ một chủ nhân khác về nhà.

Một ngày không thấy, như cách ba thu.

Hai ngày không thấy, thương nhớ đêm ngày.

Một tuần đã xấp…… Theo lý Trần Trản nên chậm rãi về rồi.

Đáng tiếc Ân Vinh Lan không được tin tức cậu trở về, vào lúc ban đêm, lại thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc trên Bản Tin Thời Sự.

–------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Em cũng không muốn.

Ân Vinh Lan:……

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info