ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 112: Đời sống văn hóa

VTHY2K4

Ngô tiên sinh đối nhân xử thế, hoặc là không quan tâm, hoặc là mạnh mẽ tạo cảm giác tồn tại.

Nói ý tưởng của mình xong, bên kia chủ động kết thúc trò chuyện.

Trần Trản có cảm giác một đoạn thời gian tới đối phương sẽ không chủ động liên hệ với mình. Suy nghĩ cặn kẽ sau gửi một cái tin nhắn:

Nếu nghĩ ra đáp án "nhảy múa cùng quỷ", nguyện ý trả giá hợp lý thu mua tin tức.

Ngô tiên sinh vậy mà lại trả lời:

Cậu chính là ma đầu giáng thế.

Trần Trản vừa đọc xong đã xóa, lắc đầu: “Từ bỏ học tập liền sẽ như thế.”

Một lời không hợp liền bắt đầu "hại người mà chẳng ích ta".

Một lần nữa ngồi trở lại máy tính, kịch bản của《 Dị Biến 》 đã hao phí rất nhiều tâm huyết của cậu, mỗi chữ viết xong đều phải tinh tế cân nhắc lại một phen.

Ngoại trừ phân đoạn kịch bản nhẹ nhàng, chính kịch phá lệ làm người hao tốn tâm tư.

Chưa tới mười phút, Trần Trản lần thứ hai đứng dậy, quyết định làm chút gì đó dời lực chú ý kích phát linh cảm.

Nhìn xung quanh, con chó trong sân kêu hai tiếng, Trần Trản nghiêm túc suy xét chơi với chó có thể khai phá đại não không, một lát sau thay đổi ý tưởng, vén tay áo lên chuẩn bị làm việc nhà.

Số đồng nát lúc trước Ân Vinh Lan đem về từ nhà cũ bị vứt mỗi nơi một ít, nhìn thật phiền lòng.

Phải mất rất nhiều công sức phân loại đồ đạc, những thứ không dùng đến sẽ được cất vào nhiều ngăn tủ khác nhau. Dọn dẹp phòng ngủ xong, Trần Triển quyết định thay một bộ ra giường mới.

Trước đây, căn bản là do Ân Vinh Lan làm những việc này, anh có thói quen sạch sẽ, một tuần đổi một lần. Lúc này, Trần Trản chỉ là than nhẹ lắc đầu, làm như không thấy.

Khi đổi bao gối Ân Vinh Lan, bên trong truyền đến tiếng sột soạt.

Kéo lớp vải mỏng bên trong ra, một tấm giấy nhỏ rơi xuống, trên mặt có mấy nếp gấp, nhìn qua có vẻ đã khá lâu rồi.

Phương án cầu hôn.

Bốn chữ đầu cũng đủ hấp dẫn người.

Trần Trản cười một cái, ước chừng ý tưởng này được lập ra hồi đầu năm.

a. Phương pháp quay ngược thời gian. Sử dụng cách viết thư để xây dựng về tương lai tương sáng hạnh phúc. 

b. Phương pháp giả chết. Đầu tiên giả chết để lấy lòng thương xót, vào lúc tang lễ bất ngờ xuất hiện để đối phương cảm nhận được cảm giác sinh ly tử biệt. 

c. Phương pháp kiếp trước kiếp này. Thuê một thầy bói đoán mệnh, bịa đặt một mối tình bảy kiếp ly kỳ cảm động trời xanh.

Đọc phương pháp đầu tiên, Trần Trản vẫn còn tươi cười, qua mười chữ đầu, nụ cười dần dần phai nhạt, đọc đến dấu chấm cuối cùng, ánh mắt trở nên lành lạnh.

“Rất tốt.” Tờ giấy trong tay bị siết chặt.

Đáng tiếc, đối phương không làm hai điều sau, cậu thật sự muốn gặp thử ‘danh sư’ đã chỉ anh ta cầu hôn ở trung tâm thương mại, làm cậu nhất thời không có lý do để nổi giận.

Phương pháp giả chết.

Mỗi khi nghĩ đến bốn chữ này, liền có loại xúc động muốn đánh người.

Một đêm tăng ca chưa về, khi Ân Vinh Lan trở về, vừa mở cửa là một trận gió lạnh, nhíu nhíu mày kêu một tiếng Trần Trản.

Biệt thự trống không.

Có một tờ giấy nằm dưới cái ly trên bàn.

Nhìn thấy những nét chữ chằng chịch, biết được đại sự không ổn. Sau lưng là nét chữ Trần Trản qua loa viết lại: Ra ngoài tản bộ, chưa định ngày về.

Phía dưới cẩn thận ghi chú: ‘chưa định ngày về’ ý là em không muốn đánh chết anh vì chuyện này.

Trong hồ không có một giọt nước, nhưng ngoài sân đã chuẩn bị máy tự động cho ăn và khoảng nửa xô nước cho chó. Phảng phất cảm giác được tầm mắt Ân Vinh Lan, con chó dùng móng vuốt kéo thức ăn vào lòng…… bảo vệ đồ ăn.

Ân Vinh Lan nhàn nhạt thở dài, mở định vị lên, phát hiện bản đồ trong nước không còn chứa được Trần Trản, đối phương…… Ra nước ngoài.

Dị quốc tha hương, múi giờ bị lệch đi sáu tiếng.

Khi Trần Trản xuống máy bay, vừa lúc là buổi tối.

Hành lý không nhiều lắm, chỉ có một cái balo.

Một chuyến đi lữ hành chỉ cần như thế. Ân Vinh Lan chỉ là chất xúc tác cho kế hoạch du lịch này, nguyên nhân chân chính thúc đẩy cậu là muốn tiếp xúc nhiều nhóm người khác nhau.

【 hệ thống: Ký chủ có thể nói trắng ra là muốn thoát khỏi những cái đó sa điêu(?). 】

“…… Tôn trọng sự khác biệt của từng cá nhân.”

Đi bộ không mục đích trên đường phố một lúc, cảm nhận phong tục của những nơi khác nhau.

Bỗng nhiên có người ở phía sau hét lên "soái ca", trên đường có không ít người Trung Quốc, đàn ông có thể nghe hiểu đều quay đầu lại ngoại trừ Trần Trản.

Người nọ có mục tiêu rõ ràng, bước nhanh đuổi theo Trần Trản: “Xin chào.”

Trần Trản lấy từ trong balo ra một bức tranh thêu treo trên tường ông lão hồi năm ngoái.

Người đến gần ngẩn ra, về đó phản ứng lại: “Thật là một con mèo đáng yêu!”

Trần Trản nghiêm túc sửa lại: “Này thêu chính là chồn chúc tết gà.”

“…… Đừng hiểu lầm, ở nước ngoài khó gặp được đồng hương.”

Trần Trản quét mắt một vòng, nói thẳng ra tôi thấy số lượng đồng hương rất nhiều.

Nam nhân xấu hổ mà cười cười: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút, nếu cậu không tìm được chỗ ở, có thể thuê phòng của tôi.”

“Được.”

Vô cùng sảng khoái, ngược lại làm nam nhân có chút không biết làm sao: “Không hỏi giá cả trước sao?”

“Kiếm khách trên đường chứng minh rằng anh tự tin giá phòng mình sẽ rẻ hơn so với khách sạn.”

Nam nhân bật cười: “Không sợ tôi là người xấu sao?”

Trần Trản nghiêm mặt nói: “Giả sử như thế, khi dụ dỗ con mồi, anh sẽ ra giá thấp hơn giá cả thị trường.” Cuối cùng giải quyết dứt khoát: “Tôi càng chiếm tiện nghi.”

“……”

Đây là logic gì?

Trên đường hàn thuyên vài thứ vụn vặt, Trần Trản cũng không phải là minh tinh, mức độ nổi tiếng ở nước ngoài không cao, lại là ban đêm, không phải gặp một lần là có thể nhận ra cậu.

Người nói chuyện cùng cậu tên là Lý Túc, không biết Trần Trản.

“Nói như vậy cậu là một nhà văn, cố tình tới đây tìm linh cảm?”

Trần Trản gật đầu: “Văn chương có đề cập đến yếu tố khoa học viễn tưởng, có chuyện xưa nào thú vị hoan nghênh chia sẻ.”

Ở nước này rất phổ biến việc xây biệt thự, Trần Trản theo hắn vào một căn biệt thự, cõi lòng Lý Túc đầy kích động, tỏ vẻ nội thất trong phòng được trang hoàng rất cao cấp.

Thực sự đi vào, một mảnh hỗn độn.

Trần Trản trả bằng tiền mặt đổi lúc ở sân bay.

Tiền thuê nhà thực tiện nghi, tiện nghi đến mức cậu không cần nhìn ánh mắt tham lam của nam nhân kia cũng biết đây là sào huyệt phạm tội.

Kỹ năng được ưu tiên hàng đầu, thời khắc mấu chốt đổi cái đạo cụ bảo mệnh cũng không thành vấn đề, giờ phút này Trần Trản cơ hồ là không sợ hãi.

【 hệ thống: Còn có tôi! Tuyển thủ vô địch! Đào hoa não! 】

Trần Trản làm lơ nó, trừ phi đối phương cầm súng ống, nếu không sẽ không để hệ thống xuất hiện.

Trên lầu có người đi xuống, Lý túc: “Đây là du khách mới vào ở gần đây……”

Trần Trản đánh gãy hắn: “Trên tay áo dính bột phấn, trên cổ tay đều là lỗ kim, vậy người này đã lấy máu ra hay tiêm thứ khác vào?”

Lý túc ngẩn ra, lộ bộ mặt hung ác.

Sức lực của con nghiện không lớn, Trần Trản cơ hồ chỉ cần một chân liền đá bay hắn, nhưng người vừa xuống lầu có vài phần bản lĩnh, đáng tiếc cũng không trụ được một phút.

Báo công an, lấy lời khai…… Một loạt trình tự, cậu nên cảm thấy may mắn vì khi nguyên chủ theo đuổi Khương Dĩnh đã tự học hai ngôn ngữ.

Trước khi đi Trần Trản yêu cầu gặp lại tên nam nhân đã bị bắt kia: “Tôi đã thanh toán phí phòng, hai ngày này tạm thời ở lại đó. Chúng tôi chỉ giao dịch bình thường.”

Vào cửa cần mật mã, lúc nãy Lý Túc chỉ coi cậu như vịt nấu chao, khi mở cửa không cố tình che giấu.

Có tiếng mắng chửi từ phía sau.

Trần Trản quay đầu lại, đạm thanh nói: “Lúc sáng tôi đã nói qua, nếu anh là người xấu, tôi càng được lợi.”

Biệt thự đã được cảnh sát tra soát qua, toàn bộ hàng cấm bị mang đi, Trần Trản ngồi trên thảm, có lẽ bởi vì thay đổi hoàn cảnh, linh cảm rất nhanh đã tới.

Bối cảnh của《 Dị Biến 》 là mọi sinh vật trên toàn cầu bị biến dị, nhân vật chính không thể không có bàn tay vàng.

Trần Trản một lần tin rằng khi đến cực điểm sẽ là sự bùng nổ. Toàn bộ truyện được viết dưới hình thức kịch, tổng cộng có bốn câu chuyện, nhân vật chính khác nhau.

Câu chuyện đầu tiên đã được hoàn thành, mở đầu câu chuyện thứ hai là do Ân Vinh Lan ban tặng, cậu nhớ lại:

Cảm giác mất rồi có lại được nên là một loại cảm giác tuyệt diệu đến dường nào.

Yêu nhau tròn một năm, Ân Điêu quyết định giả chết cầu hôn. Dưới ánh mặt trời chói chang bị người ta đưa vào quan tài, thuê người giả vờ đóng đinh quan tài lại.

Nhưng hóa ra người yêu của hắn đã sớm có tình nhân bên ngoài, họ âm mưu mưu sát hắn để chiếm đoạt tài sản.

Cuối cùng hắn hôn mê vì ngạt thở, Ân Điêu thầm nghĩ lần này mình hẳn là phải chết.

Lại mở mắt một lần nữa, máu trong cơ thể sôi trào, hắn phát hiện sức lực của mình lớn vô cùng có thể phá cả nắp quan tài.

Chưa kịp tận hưởng không khí trong lành, Ân Điêu chợt cảm thấy bụng mình có sự thay đổi, có tiếng trẻ con khóc.

Quỷ thai!

Hắn mang quỷ thai dưới ba tất đất!

Năm 202X, dị nhân đầu tiên trên thế giới được sinh ra.

【 hệ thống: Chính kịch? 】

Trần Trản: “Hắn không phải vai chính, chỉ làm lời dẫn mở màn, không đáng ngại.”

Trời chưa sáng, đã có tiếng chuông cửa.

Trần Trản cho rằng là đồng bọn của tên kia, nhưng khi mở cửa lại là một gương mặt tươi cười.

Người nước ngoài, thoạt nhìn còn rất nhiệt tình, tỏ ra mình là phóng viên, còn lấy giấy chứng nhận công tác ra.

Trần Trản cũng xem không hiểu thật giả, bất quá người mang thiết bị quay phim phía sau hắn không giống đang giả vờ.

Phóng viên tiết lộ hắn có một người bạn học cũ ở sở cảnh sát, có tin tức gì lớn sẽ ưu tiên thông báo hắn……《 du khách ngoại quốc gặp phải hai kẻ nghiện, cuối cùng đẩy cả hai vào cục cảnh sát 》quả thật là một chủ đề không tệ.

Phối hợp với đối phương, lọc lại những tình tiết không tiện nói, Trần Trản thuật lại hết thảy những chuyện phát sinh tối hôm qua.

Hai bên nói chuyện vui vẻ với nhau, phỏng vấn kết thúc, Trần Trản thăm hỏi đối phương về những hoạt động thú vị. Thông tin của phóng viên rất rộng, nói không ít thông tin đã được công khai hay đang được giữ bí mật.

Trần Trản nhất nhất viết vào vở, chờ bọn họ rời đi, tiến hành sàng lọc lại. Trong đó có mấy sự việc miễn cưỡng có liên quan đến nội dung truyện.

Hai tên nghiện kia cự tuyệt nộp tiền bảo lãnh nên còn phải bị giam thêm mấy ngày, thời gian ở lại căn biệt thự này là hữu hạn. Chiều hôm đó, Trần Trản liền mang giấy bút, theo miêu tả của hệ thống thì cậu giống như một con bướm bay lượn lờ qua những nơi có tổ chức hoạt động.

Tại Trung Quốc, thời gian tan tầm, công ty Ân Vinh Lan vừa mới sáng đèn, biểu thị tăng ca bắt đầu.

Tiểu Triệu ở một bên sửa sang lại văn kiện, ngẫu nhiên sẽ nhìn cấp trên một cái, khi cơm hộp được giao tới bầu không khí mới nhẹ nhàng một chút, hắn mở miệng hỏi: “Nghe nói Trần Trản xuất ngoại?”

Ân Vinh Lan ngước mắt nhìn hắn một cái: “Nghe ai nói?”

Tiểu Triệu: “Bên bộ nhân sự có người đi công tác, đi cùng chuyến bay với cậu ấy.”

Ân Vinh Lan lúc này mới ‘ừ' một tiếng.

Là một người đã kết hôn, Tiểu Triệu liếc mắt một cái liền nhìn ra nguyên nhân, thiện ý khuyên nhủ: “Gần đây H quốc có chút loạn, ngài không gọi điện hỏi thăm một chút sao?”

Ân Vinh Lan xoay notebook trước mặt, về phía hắn: “Mỗi ngày em ấy đều sẽ báo bình an với tôi trên bản tin quốc tế.”

Tiểu Triệu tập trung xem, một loạt tiêu đề tin tức làm người hoa cả mắt, tập hợp lại:

Ngày 1 tháng 6, Trần tiên sinh, một du khách nước ngoài phá tan âm mưu của kẻ nghiện;

Ngày 2 tháng 6, Trần tiên sinh, một du khách nước ngoài tham gia một buổi vũ hội hóa trang, thành công phá được vụ án giết người hút máu;

Ngày 3 tháng 6, Trần tiên sinh, một du khách nước ngoài thành công giải cứu những người bị tổ chức tà giáo cầm tù…

Ngày 6 tháng 6, tiêu đề tin tức cũng bị thay đổi, từ ‘du khách nước ngoài’ biến thành ‘một người bạn quốc tế’.

–----------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Ra ngoài giải sầu tìm linh cảm, chớ quấy rầy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com