ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 110: Theo đuổi tri thức

VTHY2K4

Hắn lấy ra một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ trên kệ, mặc vào một cách thản nhiên, chiếc áo được buộc lỏng lẻo, bên trong cơ thể còn nhỏ nước. Ngô tiên sinh tựa hồ không hề phát giác, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên bàn mấy chục giây, hiếm khi khó hạ quyết tâm.

Báo cho Ân Vinh Lan quả thật là việc không phù hợp với cấp bậc, hành vi xử thế của hắn. Nhưng cứ như vậy buông tha, giọng nói hàm chứa nhàn nhạt trào phúng của Trần Trản hãy còn ở bên tai. Trước khi quyết định, thân thể đã đi trước, không chịu khống chế mà mở điện thoại ——

Lúc này đây. Trong lòng mặc niệm…… Việc ấu trĩ như vậy sẽ không có lần sau.

Mỗi một âm thanh tít tít đều dài như một thế kỷ.

“Ai?” Âm điệu trầm ổn hoàn toàn tương phản với Trần Trản.

Ngô tiên sinh cũng không muốn nghiên cứu hai người có tính cách bất đồng như vậy làm sao đến với nhau được, đi thẳng vào vấn đề: “Trần Trản thành lập một câu lạc bộ đọc sách, không ít người ‘mộ danh mà đến’.”

Bốn chữ sau cắn răng mà nhấn mạnh.

Ân Vinh Lan cũng không so đo người mật báo là ai, không hề gợn sóng nói: “Tôi biết.”

Ngô tiên sinh hơi giật mình, muốn tiếp tục há miệng, liền nghe Ân Vinh Lan nói chuyện trước một bước: “Những chi phí của câu lạc bộ, tôi tài trợ.”

Cuộc nói chuyện này làm hắn tức chết, bởi vì dùng sức nắm chặt, gân xanh trên tay Ngô tiên sinh nổi lên một cách rõ ràng.

Nhất thời không nói gì, sau một lúc lâu nói: “Cậu ta cùng với những nghệ sĩ đó cậu cậu tôi tôi, anh không cảm giác gì sao…”

Lời còn chưa dứt, Ân Vinh Lan đã sớm lười lãng phí thời gian, trả lời ‘ồn ào’, rồi trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Phòng khách yên tĩnh, trong chốc lát Ngô tiên sinh mới buông điện thoại bên tai xuống…… Không nghĩ ra có người ngày thường khoe ân ái trước truyền thông, còn cố tình ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật…… Lại không biết ghen.

Thấp giọng mắng một câu ‘không biết xấu hổ’, đi đến bàn trà ý đồ thông qua việc pha trà để bình tâm tĩnh khí.

Không khí có thể truyền hương vị, lại không thể truyền được cảm xúc. Trong lòng hắn muộn phiền không hề ảnh hưởng đến Trần Trản.

Một gian nhà nhỏ, mọi người uống rượu trái cây, vừa nói vừa cười. Thú vị chính là, mục đích bọn họ tiếp cận Trần Trản là vì muốn lộ mặt trong văn chương của anh, hiệu quả và lợi ích sau khi bộc lộ ra ngoài, giao lưu ngược lại trôi chảy.

Trần Trản đã viết những bài thơ đầy ẩn ý cho vài người trong số họ, nhìn bầu trời bên ngoài, mỉm cười nói: "Người nhà tôi đến đón tôi."

Âm cuối chưa tiêu tán, bên ngoài truyền đến âm thanh bánh xe giảm tốc độ, Ân Vinh Lan vào nhà cười nhạt với bọn họ, đại bộ phận người đều là gật đầu đáp lại, nhưng rõ ràng không thoải mái như khi đối mặt với Trần Trản.

Đêm hè mát mẻ, vừa đi ra ngoài, Trần Trản nhịn không được run run bả vai. Cũng may xe đỗ ở gần đó, đài phát thanh bên trong vẫn còn phát, đã nghe quá nhiều lời nịnh hót, nghe được âm thanh nghiêm túc của MC, lại có loại cảm giác dường như đã sống mấy đời.

“Có linh cảm không?” Ân Vinh Lan xác định cậu đã đeo kỹ đai an toàn, vừa lái xe vừa hỏi.

Trần Trản bật cười: “Nhân gian trăm sắc thái nhưng chỉ bày ra một loại bộ dáng trước mặt em.”

Vốn định tìm những người khoác lên mình chiếc áo giả tạo, hoặc là những người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, chứ không phải một đám người so đo xem ai ấu trĩ hơn trước mặt cậu.

Ân Vinh Lan liếc nhìn Trần Trản, ngữ khí nói chuyện trật tự rõ ràng logic, nhìn không ra chỗ nào giống bị chấn động não, càng miễn bàn đến việc mất trí nhớ.

Đêm đó, khi mới đi vào giấc ngủ không lâu, Ân Vinh Lan đột nhiên bị Trần Trản đẩy một cái: “Em gặp ác mộng.”

Ân Vinh Lan vỗ vỗ lưng cho cậu.

Trần Trản: “Mơ thấy An Lãnh đã chết.”

Ân Vinh Lan: “Đừng sợ, không phải ác mộng, là thật sự.”

Trần Trản: “…… Hắn chết như thế nào?”

Ân Vinh Lan trầm ngâm một lát, biểu tình nghiêm nghị nói: “Tóm lại không phải em sai.”

Tin lời anh, Trần Trản một lần nữa đi ngủ. Bất quá chỉ hai tiếng sau, lại bừng tỉnh sau cơn ác mộng.

Lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu, Ân Vinh Lan nghiêm túc suy xét có nên nấu gì đó giúp cậu an thần không.

Trần Trản cười khổ lẩm bẩm: “Mơ thấy sự tình thái quá, em giúp đỡ Lâm Trì Ngang cầu hôn.”

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng ôm ôm cậu: “Tình cảnh tái hiện mà thôi, không cần để ở trong lòng.”

Đại khái là những lời này cũng có chút tác dụng, sau nửa đêm Trần Trản vẫn ngủ không yên ổn, nhưng không giật mình tỉnh giấc nữa. Hôm sau thức dậy sớm, Ân Vinh Lan đã sớm thu dọn tài liệu chuẩn bị ra cửa, nghe được động tĩnh, cười nói: “Ngủ thêm một lát đi.”

Trần Trản lắc đầu, hiển nhiên ký ức đã dần dần khôi phục, tiến hành tổng kết: “Những việc em làm mấy tháng qua thật là…… Xuất sắc.”

Ân Vinh Lan lưu lại ánh mắt ý vị thâm trường rồi rời đi, Trần Trản trở lại phòng tiếp tục viết kịch bản. Tham gia bữa tiệc thu hoạch cực nhỏ, nhưng những điểm nhỏ bé này cũng đủ để cậu viết ra một đoạn văn tự.

【 hệ thống: Ký chủ không phải muốn giải quyết tên ký chủ kia sao? 】

Là một thứ sống nhờ trong đại não, nó trước hết cảm giác được ký ức Trần Trản đã hồi phục…… Đầu óc tốt như vậy còn không nhanh làm việc?

Trần Trản: “Trước để hắn tự mình công lược.”

Trở lại thuận tiện dò hỏi Lâm Trì Ngang và chấp pháp giả có nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn không, gậy ông đập lưng ông chưa chắc là không thể. Trần Trản xốc khăn trải giường lên, rút ra một tờ quảng cáo, khóe miệng chậm rãi cong lên.

【 hệ thống: Giấu ở chỗ này không sợ bị phát hiện sao? 】

Trần Trản tươi cười bất biến: “Nơi nguy hiểm là nơi an toàn.”

Chăm chú nhìn đồng hồ hồi lâu, đi đến một bên ngồi xuống, gọi cho Ân Vinh Lan nói mỗi đêm 7 giờ đều phải tham dự câu lạc bộ đọc sách, thực tế là mỗi tuần một lần, cậu là muốn lợi dụng khoảng thời gian này đi làm chút chuyện khác.

Trong bóng tối có một đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm Trần Trản. Phóng viên ngẫu nhiên sẽ đến nằm vùng, ý đồ muốn chụp được những hình ảnh mang tính bùng nổ, người yêu Trần Trản là một nam nhân, chỉ cần cậu mang một nam hoặc nữ khác đến biệt thự, thì có thể gây ra không ít ồn ào rồi. Mặt khác, Ngô tiên sinh cũng thuê người theo dõi, tiếc là hắn ta không dám làm quá rõ ràng mà chỉ chú ý đến quỹ đạo di chuyển.

Mấy ngày này hành tung của Trần Trản rõ ràng cổ quái.

Mỗi đêm đúng 7 giờ có một chiếc xe taxi ở cửa chờ, xem ra hai bên đã hợp tác một đoạn thời gian, trình độ tài xế lái xe cực cao, mỗi lần đều có thể bỏ lại những kẻ theo dõi.

Khi Ngô tiên sinh nhận được tin tức này liền nổi lên hứng thú.

“Ngày mai tôi sẽ đích thân theo dõi.”

Đêm đến, 7 giờ, cùng một chiếc xe thường ngày.

Ngô tiên sinh chạy moto đến, không xa không gần theo dõi, có phóng viên ở phía trước yểm trợ, hành động càng thêm tự nhiên.

Phóng viên thực mau bị bỏ lại, hắn đổi đạo cụ, dễ như trở bàn tay nắm giữ hướng đi của Trần Trản.

“Vô sĩ.” Gió đêm phảng phất như có thể xâm nhập vào chiếc mũ bảo hiểm, Ngô tiên sinh nhìn chiếc xe phía trước, ánh mắt như đao, Trần Trản ngồi trên núi vàng, lại rất ít dùng giá trị tẩy trắng đổi đạo cụ. Nếu cậu ta học được cách linh hoạt, nói không chừng có thể sừng sững trên Đỉnh Thế Giới.

Xe taxi dừng ở một chỗ ngoặt, con đường phía trước xe đổ thành một hàng dài đến cuối đường, Trần Trản lựa chọn đi bộ đến địa điểm cần đến.

Ngô tiên sinh đi theo cậu vào một tòa nhà cũ, bên ngoài tường có những vết xước rõ ràng, trên tấm biến chỉ còn một chữ "Fly" sáng lên, mấy chữ còn lại đã sớm nhìn không ra.

Đi vào thang máy, ngoài thang lầu còn có một cái cửa sắc đã khóa lại, việc này nằm ngoài dự kiến của Ngô tiên sinh. Một lối đi hẹp như vậy, cơ hồ là đi vào, liền đối mặt cùng Trần Trản.

“Thực trùng hợp.” Một chút kinh ngạc đã được che giấu tốt trong nháy mắt, trên mặt Trần Trản hiện ra nụ cười: “Ở chỗ này cũng có thể gặp phải.”

Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Ngô tiên sinh một bước bước vào, không chí xấu hổ đứng bên cạnh: “Thấy cậu lén lút như vậy, không phải lại sáng lập một cái tà giáo chứ?”

Trần Trản bất đắc dĩ: “Xin đừng dùng tâm tư thấp hèn phỏng đoán người đọc sách.”

Thang máy tới lầu 3, hai người một trước một sau bước ra, Ngô tiên sinh liếc mắt về hướng bên kia: “Vì sao cầu thang không cho dùng?”

Trần Trản trả lời thật: “Tầng 1,2 dùng để buôn bán, lầu 4 là tiệm net, trước đây hay có trộm cắp, liền khóa.”

Ngô tiên sinh nhíu đôi mắt lại: “Lầu 3 làm cái gì?”

Khi nói chuyện, ánh mắt hắn xẹt qua cái túi sau lưng Trần Triển.

Ánh đèn hành lang không quá sáng, khi đi vào có loại cảm giác mờ ảo.

Ngoài cửa có một cái máy lọc nước được đặt trên bàn, có người đang lấy nước, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn, tựa hồ là quen biết với Trần Trản, cười cười.

Trần Trản cười đáp lại, đi vào phòng.

Bên trong có nhiều độ tuổi khác nhau, có người đọc sách, có người thảo luận vấn đề. Trần Trản đi vào chỗ ngồi, lấy sách vở ra, cầm bình giữ ấm cũng chuẩn bị đi ra ngoài lấy nước.

“Lớp học ban đêm?” Ngô tiên sinh hỏi.

Trần Trản gật đầu: “Phát triển bản thân là điều rất cần thiết.”

Ngô tiên sinh nhíu mày, đến cái bản hiệu cũng không có, còn mở ở loại địa phương này, vừa nhìn liền không giống nơi giáo dục chính quy.

Trần Trản như nhìn thấu hoang mang của hắn, ra vẻ không sao cả mà nhún vai: “Tiện lợi, bạn bè trong lớp cũng tốt.”

Sẽ không bởi vì cậu là người nổi tiếng trên mạng mà hỏi đông hỏi tây.

Ngô tiên sinh tùy tay mở sách vở Trần Trản bày biện trên bàn, phía trên rậm rạp bút ký nhớ kỹ, phương pháp học tập tiêu chuẩn.

Đúng lúc này, một người trung niên mập mạp đi vào, nhìn thấy gương mặt xa lạ thì sửng sốt.

Trần Trản hỗ trợ giải vây: “Một người bạn của tôi, muốn đến nghe một khóa.”

Chờ cậu lấy nước xong, Ngô tiên sinh đi ra phía sau tìm được một cái ghế đẩu ngồi ở bên cạnh, xác nhận đây quả thực là nơi giáo dục, vẻ mặt khó lường: “Cậu làm được việc của con người sao?”

Một mặt, cậu mạnh mẽ đè thấp chỉ số thông minh của người khác, mặt khác lại lén trang bị tri thức cho mình.

Trần Trản ôn tập lại nội dung tiết trước, nghiêm túc nói: “Trong lòng tôi luôn có một ước mơ lớn! Ước mơ đại học.”

Mới đầu Ngô tiên sinh không đặt những lời này trong lòng, bỗng nhiên nghĩ đến cậu ta cũng là dựa vào hệ thống đi vào một thế giới khác, ánh mắt lập tức liền thay đổi: “Trước khi xuyên qua…… Cậu không học đại học sao?”

Trên mặt Trần Trản xuất hiện một tia thẹn thùng khó có được: “Thi đại học thất bại, cao đẳng tuy có khá hơn nhưng cũng không kham nổi.”

“……”

Trần Trản tò mò: “Anh từng học đại học sao?”

“Phí lời……” Rốt cuộc vẫn chưa thốt ra được lời cuối cùng, Ngô tiên sinh cảm thấy nhiều năm giáo dưỡng của mình liền phải bị bị hủy trong cậu.

Mặt sau lại muốn nói gì, thầy giáo đã kêu học sinh ngoài hành lang vào lớp, bắt đầu giảng bài.

Dựa vào bằng cấp của Ngô tiên sinh, nội dung này bất quá chỉ như của học sinh tiểu học, dư quang thoáng nhìn Trần Trản thích thú, có đôi khi sẽ lâm vào trầm tư, hiển nhiên là có chỗ nào đó nghe không hiểu.

Trong thời gian nghỉ giải lao, Trần Trản cư nhiên không ngại học hỏi kẻ dưới, còn tự mình thỉnh giáo Ngô tiên sinh.

Nhìn một trương hiếu học tràn đầy gương mặt, căn bản không phân biệt được là diễn trò hay là chân thật, Ngô tiên sinh lại không muốn lãng phí thời gian, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Cảm nhận được lực cản, quay đầu lại nhìn về phía người túm chặt hắn: “Làm cái gì?”

Trần Trản: “Nếu hiện tại anh đi, sẽ làm thầy giáo cho rằng là chương trình dạy học của thầy không thú vị.”

Ngô tiên sinh cười lạnh, không tin việc đặt mình vào vị trí của người khác lại liên quan đến người này.

Trần Trản: “Tâm tình thầy giáo không tốt, sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giảng dạy, gián tiếp bất lợi với tôi.”

“Nếu tôi khăng khăng phải đi?”

Trần Trản gằn từng chữ một nói: “Tin tưởng tôi, anh không muốn.”

Trầm mặc vài giây, Ngô tiên sinh cân nhắc luôn mãi, không muốn lập tức hoàn toàn xé rách mặt, một lần nữa ngồi xuống.

Một lần tĩnh tâm này, lại có phát hiện mới, ngoài ý muốn nhìn thấy khi Trần Trản mở quyển vở ra, trang đầu là lịch học. Đọc lướt qua: Phía trên ngoại trừ những chương trình học cơ bản, còn có học cưỡi ngựa và học bắn cung, cho thấy cậu còn ‘học nghệ’ ở nhiều nơi khác.

Sắc mặt Trần Trản như thường, thực tế chính là muốn cho Ngô tiên sinh và chấp pháp giả bị "nhảy múa cùng quỷ" vây khốn một đoạn thời gian để có thể học tập, hoàn thiện bản thân. Lập tức kéo lại đề tài nói: “Tôi chưa từng vào đại học, càng miễn bàn tìm việc. Chưa bao giờ trải nghiệm xã hội tàn khốc……”

Thái độ khác thường lải nhải nói hồi lâu, nhưng trọng tâm chỉ có một: Cậu phải thừa cơ hội xuyên qua, chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước.

–------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngô tiên sinh: Ông trời cho cậu xuyên qua, tặng kèm hệ thống, cho cậu giá trị tẩy trắng dùng không hết…… Cậu lại tranh thủ thời gian đi học đêm?

Trần Trản (ngoan ngoãn): Chỉ có tri thức sẽ không vứt bỏ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info