ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 11: Biến thiên

VTHY2K4

Ba người có trạng thái không giống nhau, đương nhiên là không cầm cùng kịch bản.

Trần Trản cầm kịch bản chính là đối diện ông chủ lòng dạ hiểm độc muốn lấy liền mồ hôi nước mắt của người làm công, Ân Vinh Lan thì nghĩ làm cách nào giả làm một người nghèo rớt mồng tơi, còn Lâm Trì Ngang.... Tự hỏi ba vấn đề: Tại sao anh ta ở đây, tại sao mình ở đây, chúng ta tại sao lại tụ ở đây?

“Tổng tài tập đoàn Lâm thị.” Ân Vinh Lan tươi cười không chê vào đâu được, gật đầu chào hỏi: “Ngưỡng mộ đại danh.”

Lâm Trì Ngang bất động thanh sắc nói: “Đừng nói vậy. Bậc cha chú đã gây dựng nên Lâm thị, tôi không có tài cán gì.”

Suy xét một chút, kết luận khả năng lớn nhất, tuy nghe hoang đường: Ân Vinh Lan giả bộ không quen hắn, thậm chí chấp nhận nửa tháng làm công, là vì đối phương đang giả nghèo.

Tiêu chuẩn trò chơi của cấp vương giả, Lâm Trì Ngang nhất thời không nghĩ ra cách nói khác.

Nhưng hắn tương đối khôn khéo, Ân Vinh Lan không bại lộ, Lâm Trì Ngang cũng không cho Trần Trản biết tin tức dư thừa.

“Thư kí của tôi sẽ nhanh chóng chuyển tiền.” Lâm Trì Ngang nhìn về phía Trần Trản, nói mục đích chuyến này: “Tôi muốn bàn bạc một việc quan trọng.”

Trần Trản cũng tự giác biết bản thân không liên quan, không phản ứng quá lớn.

Lâm Trì Ngang nhìn cậu thật lâu rồi nói: “Trong lúc này, tôi cần một thanh danh tốt.”

Trần Trản lúc này mới thu lại tầm mắt đang nhìn khu tập thể hình phía xa của tiểu khi, nhìn chăm chú vào Lâm Trì Ngang: “Có thể.”

Đáp ứng dứt khoát lưu loát, không nhân cơ hội ra giá, ngược lại làm nội tâm Lâm Trì Ngang băn khoăn.

“Hy vọng cậu nói được làm được.” Hắn híp mắt, xoay người rời đi.

Nốt nhạc đệm qua đi, Trần Trản nhìn về phía Ân Vinh Lan: “Muốn ăn cái gì? Mấy ngày này làm phiền anh.”

Ân Vinh Lan: “Mì thịt bò.”

Trước cửa tiểu khu có một quán mì thịt bò nhỏ, hoàn cảnh không tồi, có thể ăn được, giá cả cũng ổn.

Suy xét toàn diện, không hề có lệ. Trần Trản gật gật đầu, bảo anh chờ một lát, lên nhà cất đồ rồi cùng nhau đi ra ngoài tiểu khu.

Mặt nóng hầm hập, bỏ thêm sa tế xong liền có thêm chút hương vị, Trần Trản bắt đầu ăn trước, vừa lòng hưởng thụ hương vị.

Ân Vinh Lan ngồi đối diện không chút khẩu vị, phảng phất như ăn thứ gì vào miệng cũng đều giống nhau, động tác giống nhau, biểu tình giống nhau.

Ăn xong hai người ở quán mì tách ra, Trần Trản thình lình hút vào mấy ngụm khí lạnh, ngẩng đầu lên thấy sắc trời thay đổi, gió to nổi lên cuốn bụi đường bay tứ tung, làm người ta sặc đến đau yết hầu.

Điện thoại đột nhiên rung lên, dự báo thời tiết sắp mưa to, nhiệt độ giảm báo động, Trần Trản không dám chậm trễ, nhanh bước về nhà.

Lúc cửa khép lại, nghe thấy rõ ràng tiếng mưa to như trút nước, nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Ân Vinh Lan dặn dò trên đường lái xe cẩn thận.

Trong phòng không có điều hòa, muốn sưởi ấm chỉ có thể dựa vào hơi thở của bản thân, không biết có phải vì từng làm nam phụ ác độc hay không, cơ thể Trần Trản không thể chống lại cái lạnh. Lúc nãy hứng lạnh ngoài cửa đã nổi lên một tầng da gà, đến giờ trạng thái vẫn chưa khôi phục trạng thái.

“Thật lạnh.” Hà hơi vào lòng bàn tay, không có tác dụng.

Hôm nay hoàng hôn không lâu liền đến tối. Nhiệt độ ban đêm lại càng thấp, Trần Trản đem chăn bông bọc mình lại như bánh chưng, mở máy tính ra, gian nan đánh chữ.

Nhìn dự báo thời tiết báo nhiệt độ, Trần Trản nhíu mày: “Hiện tại giá trị tẩy trắng là bao nhiêu?”

[Hệ thống: 380.]

Trần Trản: “Có đủ đổi điều hòa không?”

[Hệ thống: Đồ gia dụng và vật dụng hằng ngày không thuộc quản lý.]

Trần Trản: “Có vật phẩm gì có thể giữ ấm.”

[Hệ thống: Đang tiến hành kiểm tra. Đang kiểm tra thấy một quyển <Thuần Dương Công>, ký chủ thân thể suy yếu, tu luyện sẽ nổ tan xác mà chết; tiếp tục tiến hành kiểm tra, có một con rối giữ ấm, thân thể tỏa nhiệt nhưng dễ làm thận hư*; tiếp tục tiến hành đo lường....]

Edit: Có ai thắc mắc con rối gì sử dụng sẽ làm ấm cơ thể mà lại gây thận hư không? (•‿•)

Trần Trản bị âm thanh tích tích tích đến đau đầu: “Ra kết quả liền cho tôi.”

Mười phút sau, “Kiểm tra đo lường đến...”

Trần Trản đánh gãy lời nói: “Muốn bao nhiêu?”

[Hệ thống: 5 điểm tẩy trắng.]

Tiện nghi.

Trần Trản nhấp môi bị đông lạnh có chút cứng đờ: “ Đổi.”

Trong chớp mắt trên bàn có thêm vài bình trong hộp nhỏ.

[Hệ thống: Kem lót hoán nhan ×1, kem nền huyễn quang ×1.]

Lạnh sao? Đắp thêm mấy tầng phấn.

Trần Trản trầm mặc trong chớp mắt: “Không phải nói không có vật dụng hằng ngày?”

[Hệ thống: Kem lót hoán nhan khi bôi lên sẽ mang hào quanh may mắn trong ba mươi giây, kem nền huyễn quang tăng vĩnh viễn độ mềm mại của làn da lên 0,00001%.]

Chúng nó nhìn chung là không bình thường.

Cửa giống như bị hỏng rồi, cũ đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bang bang.

Bên ngoài ngày càng lạnh, Trần Trản cười nhạo một tiếng: “Gió to thổi còn dài hơn thời gian may mắn.”

Cơ hồ là cùng thời gian cậu mở miệng, tiếng đập cửa vang lên.

“Là tôi.” Một giọng nói từ cửa truyền đến.

Đuôi lông mày Trần Trản giương lên, mở cửa nhìn thấy Ân Vinh Lan.

Ân Vinh Lan thấy lớp phấn trên mặt Trần Trản, ánh mắt trở nên phức tạp.

“Tôi không có đam mê kì lạ.” Trần Trản nghiêng người mời vào, bĩnh tĩnh bọc chăn lông đi trước: “Đã tốn tiền mua, không thể lãng phí.”

Ân Vinh Lan đưa bao nilon trên tay cho cậu, Trần Trản bị đông lạnh đến chóp mũi hơi đỏ lên, nhìn thấy một miếng dán giữ ấm, chậm rãi nói: “Ân nhân cứu mạng.”

Nói xong dán gần như toàn thân.

Ân Vinh Lan: “Tôi nhớ cậu không có điều hòa, nghĩ cậu sẽ cần thứ này.”

Trần Trản cảm thấy nhiệt độ tăng trở lại, trịnh trọng cảm ơn: “Câu ‘Mở cửa đưa ấm áp' chính là để chỉ anh.”

Ân Vinh Lan nhìn đến đống kem nền trên bàn, không nghĩ ra đến tột cùng là chuyện ly kỳ gì.

Vẻ mặt Trần Trản như không có chuyện gì rót hai ly nước, nhìn không ra nội tâm.

Nói đến nội tâm, Trần Trản giấu đi ánh mắt: “Hệ thống, mùa thu sắp tới rồi.”

Có một câu là ‘sau thu tính sổ'.

Ở cạnh Ân Vinh Lan cũng tốt, anh không nói nhiều, nhưng không tẻ nhạt. Lúc này anh tùy ý nhìn màn hình: “Công việc chưa hoàn thành?”

Trần Trản: “Sắp xong.”

Nói chuyện một lúc biết được Ân Vinh Lan không chỉ vì đến đưa miếng dán giữ ấm cho cậu, ông lão trước kia phẫu thuật nên khi trời mưa miệng vết thương sẽ nhức, anh tới đưa thuốc.

[Hệ thống: Hào quang may mắn vẫn hữu dụng.]

Trần Trản: “Tôi có tính giờ.”

Thời điểm Ân Vinh Lan tới, trang điểm cũng đã quá một phút, ba mươi giây còn không đủ thời gian anh ta đi nửa đường bỗng nảy ra ý nghĩ mua miếng dán.

Đột nhiên nghĩ ra cái gì, Trần Trản nhìn hạn sử dụng hộp kem, không ngoài dự liệu đã quá nửa năm.

[Hệ thống:......Đây không phải là thừa dịp hết hạn bán phá giá đâu.]

“A”

Không có vui giận, không có trách cứ, Trần Trản chỉ đáp lại bằng một chữ.

Ân Vinh Lan chỉ nói với Trần Trản vài câu liền qua đối diện.

Trên người ấm áp lên, ý tưởng thông thuận, Trần Trản gõ chữ nhanh hơn.
------------
Sinh nhật cô ấy sắp tới rồi.

Vì để tăng tình cảm với fan, rất nhiều minh tinh sẽ làm sinh nhật, cô ấy cũng ấy.

Tôi muốn trở thành một người độc nhất trong lòng cô ấy, đương nhiên không giống mấy fans nhỏ bình thường chỉ thấy ánh hào quang xa vạn dặm.

Chuẩn bị một món quà tốt, ngồi cạnh bãi đậu xe, lòng đầy vui mừng.

Một chiếc xe bảo mẫu chạy vào, tôi kích động chạy tới.

Xe thắng gấp một cái, nữ thần may mắn phù hộ.... Người đại diện của Khương Dĩnh không ở đây, chỉ có mình cô ấy.

Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp, tôi liếc mắt đưa tình: “Có biết vì sao tôi tới không?”

Ánh sáng trong gara yếu hơn bên ngoài, mặt dù trong tình huống tăm tối, nhan sắc của cô ấy cũng không ảnh hưởng. Trong một khắc này, trong mắt tôi tỏa ra một tia si mê mênh mông.

Đáp lại chân tình là một sự công kích, đau đớn trông thấy môi nữ thần khẽ mở, âm thanh so với trăm con chim tước trong khe núi còn êm hơn: “Ghét nhất ăn vạ.”

----------------

Sau khi đăng xong chương mới, Trần Trản hoạt động ngón tay cứng đờ, đi qua đi lại trong phòng, có miếng giữ ấm, không còn gian nan như trước.

Bởi vì Lâm Trì Ngang tới tìm hai lần, Trần Trản không nhắc người này trong chương mới, ngược lại cho Khương Dĩnh thêm đất diễn. Vừa tự hỏi nội dung ngày mai, vừa nấu một chốt nước ấm.

Chờ nước sôi, Trần Trản bắt đầu xem bình luận.

Bình luận tạo nhân tài.

Rất nhiều người xem <Sám hối lục>, xem tình tiết tiếp theo của câu chuyện xưa, chủ yếu là muốn xem các đại thần ở khu bình luận phun tào.

[Nữ thần vô địch: Ảnh hậu MAN nhưng manh, một tiếng ăn vạ cũng thật đáng yêu.]

[Ngôi sao đệ nhất vũ trụ: Làm thật đẹp.]

[Một con sói Bắc Quốc: Chương này tôi xem đến tâm tình phức tạp. Lúc đầu cảm thấy Trần Trản thật đáng sợ, nhưng sau đó lại bỗng cảm thấy buồn cười, thấy đáng buồn..... Tóm lại một lời có nói hết.]

[Phồn Hoa Khách: Thưởng lớn ×10, không nói nhiều, chỉ cần có nữ thần nhà tôi lên sân khấu, tôi liền thưởng!]

Fans đối với Khương Dĩnh là yêu đến thâm tình, văn chương không dìm không tâng bốc, làm bọn họ hơi có hảo cảm đối với Trần Trản.

Gió dần dần nhỏ lại, Trần Trản đứng bên cửa sổ, bắt đầu suy xét ‘sau thu tính sổ'.

Cậu nhớ rõ hệ thống có chứng cưỡng bách, cố ý đem sổ tay đặt ngay ngắn trên bàn làm sai lệch vị trí, đổi lại trình tự của một vài vị trí.

Một âm thanh thở dài trong tâm trí vang lên.

[Hệ thống: Hắn sợ ngươi trả thù nên đã ném nồi bỏ đi rồi.]

Trần Trản chăm chú nhìn nước mưa mơ hồ trong bóng đêm: “Các ngươi đổi hệ thống thật tùy ý.]

[Hệ thống: Ký chủ hiểu lầm. Trước đó đều là rời đi có nguyên do, một rời đi do mắc chứng tự bế, một rời đi do muốn mạo hiểm kinh doanh, một cái liên quan đến trốn chạy....]

Chờ nó dần tổng kết xong, Trần Trản ánh mắt trở nên đen tối: “Hệ thống vừa mới đi thì sao? Lý do gì?”

[Hệ thống: Nghỉ thai sản.]

Không khí đột nhiên lâm vào im lặng.

Sau một lúc lâu, Trần Trản lần đầu tiên hoài nghi thính lực bản thân: “Cái gì?”

[Hệ thống: Nghỉ thai sản, tổng cộng ba mươi sáu tháng.]

Ba mươi sáu tháng?

Trần Trản biến sắc, hoài thai Na Tra sao?

Vấn đề cần so đo quá nhiều, tỷ như đối phương chào hàng mình sản phẩm quá thời hạn,  như thế nào trong nháy mắt lại có thai, trong nháy mắt lại nghỉ thai sản.....Cứ dây dưa những việc nhỏ không đáng nghi hoặc, Trần Trản cuối cùng không thèm để ý.

Cậu đối với việc sinh sản của chủng tộc khác không hứng thú.

----------------
Lời tác giả:
Trần Trản: Kẻ hủy diệt hệ thống thế hệ mới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com