ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 108: Giải đề giúp người khác

VTHY2K4

Nhân loại sau khi chết sẽ có luân hồi?

Hệ thống đã từng học trước đó, trong sổ tay vẫn còn ghi lại rõ ràng: Có người có, có người không.

Nhưng nó tin Trần Trản nhất định có.

Có lẽ người này đời trước là một họa sư, chỉ biết vẽ bánh vẽ trái cây.

Trông mơ vẽ bánh cho đỡ đói lòng…… Không ai có thể làm việc này tốt hơn cậu.

Đáng tiếc hệ thống vẫn không khống chế được, nuốt cái bánh nóng hầm hập mới ra lò này: “…… Làm!”

Là một người vừa chứng kiến một cuộc 'giao dịch ngầm đen tối', con chó sủa vài tiếng, bị Trần Trản sờ sờ đầu liền ngoan ngoãn trở lại. Ở trong cái nhà này, nó tựa hồ sợ Trần Trản hơn Ân Vinh Lan.

Từ góc độ hệ thống, hai người này chăm chó như là nghiêm phụ từ mẫu.

Trần Trản chính là nghiêm phụ.

Đầu giờ chiều, bầu trời lắc rắc những hạt mưa, hôm nay cậu đã mất nửa ngày để viết truyện.

Khi Ân Vinh Lan tan tầm trở về, bởi vì đã dán thuốc dán nên không cảm giác khó chịu lắm. Trên thực tế Trần Trản chỉ phạt quỳ hai mươi phút, sở dĩ tạo thành vết thương, xét đến cùng là…… Ngày thường không quỳ nhiều.

Trần Trản quét mắt đánh giá trạng thái tinh thần của anh, tựa hồ còn rất phấn chấn.

“Có chuyện tốt gì à?”

Ân Vinh Lan cười nói: “Trợ lý thấy chân tôi không thoải mái nên dò hỏi nguyên nhân.”

Trần Trản: “Sau đó?”

Ân Vinh Lan gật đầu: “Tôi bảo đây gọi là 'giáo dục gia đình'.”

Trần Trản đang ăn trái cây, nghe vậy thiếu chút nữa nghẹn lại.

Từ lâu cậu đã phát hiện, Ân Vinh Lan thích dùng những từ ngữ hay hành động để tìm kiếm cảm giác gia đình, thí dụ như giấu tiền riêng, dùng cách xử phạt về thể xác, nói dối...

Lời nói kế tiếp của đối phương liền trực tiếp xác thực điểm này: “Em chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của tôi.”

Trần Trản âm thầm xoa huyệt Thái Dương…… Đây là lỗi của cậu.

Nhớ lại trước đây cậu đã từng cưỡng bách xem điện thoại người này một lần phát hiện người này làm đàn chủ của tám diễn đàn, hiện giờ chuyện xưa nhắc lại……

Trần Trản nhìn anh: “Đừng tự đào hố chôn mình.”

Ân Vinh Lan đoan chính ngồi, khóe đuôi mắt tràn ngập không thẹn với lương tâm.

Vừa vặn lúc này điện thoại trên bàn reo lên hai tiếng, như anh mong đợi, Trần Trản nghe điện thoại trước một bước.

Có thể nghe ra sự mất kiên nhẫn ở đầu dây bên kia, vừa mới nối máy đã nói thẳng vào vấn đề: “Sắp tới rảnh rỗi, kế hoạch của cậu khi nào tiến hành?”

Rất dễ nhận ra đây là giọng Lâm Trì Ngang, Trần Trản cơ hồ đã nhận ra ngay. Lại nhìn Ân Vinh Lan cười đến ý vị sâu xa: “Lén liên hệ mà lại còn rất thân thiết.”

Nghe được là Trần Trản đang nói chuyện, Lâm Trì Ngang chỉ nói ‘Bảo cậu ta điện lại.’

Kế tiếp là một tiếng tút lạnh băng, hiển nhiên đầu bên kia đã chủ động ngắt.

Mỉm cười đem điện thoại đặt lên bàn, Trần Trản mỉm cười: “Vừa lòng?”

Ân Vinh Lan trầm mặc cất điện thoại.

Trần Trản tươi cười bất biến: “Kế hoạch gì?”

Ân Vinh Lan chần chờ: “Hợp tác thương nghiệp thôi.”

Đáng tiếc Trần Trản trực tiếp làm lơ những lời này: “Có liên quan đến em?”

Ánh mắt Ân Vinh Lan phiêu hướng khác.

Trần Trản: “Có phải đối phó với người phóng hỏa kia không?”

Suy luận quả thật chính xác, Ân Vinh Lan cũng là một người có năng lực, khôi phục trạng thái bình tĩnh ngày thường, chậm rãi nói: “Chỉ là chuyện công việc, đừng nghĩ nhiều.”

Đặt ra một cái phạm vi lớn, nếu như tính ra cũng không phải là nói dối.

Trần Trản nhướng mày, nhưng cũng không miễn cưỡng. Ân Vinh Lan về phòng xử lý công vụ, sự tình phảng phất như bị lướt qua.

Khi anh vừa xoay người Trần Trản thu lại tươi cười trên mặt, từ bỏ ý tưởng mời Ngô tiên sinh sang năm đến nhà ăn tết.

【 hệ thống: Ký chủ quyết định chủ động xuất kích? 】

Trần Trản nghiêm mặt nói: “Ta lo lắng Ân Vinh Lan sẽ ra tay trước một bước.”

Phong cách làm việc của anh thật làm người ta lo lắng, ở bên nhau lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ mơ thấy đối phương bị bắt đến cục cảnh sát.

【 hệ thống: Cái kia…… Hình như tổng bộ đã có phòng bị với tôi rồi. 】

Trần Trản cười lạnh một tiếng, cách sống kiêu ngạo này của nó, hận không thể cho cả thế giới biết nó đang muốn tạo phản, ai không biết là bị quỷ ám rồi.

Ở chung lâu rồi, hệ thống cũng đã học được một vài lời nghe lọt tai, nó nói là nó lo lắng mình sẽ liên lụy ký chủ.

“Sắp tới ta sẽ giải quyết cái phiền toái này cho ngươi trước.” Trần Trản trở về phòng: “Nhưng mà cũng phải tập trung đối phó Ngô tiên sinh.”

【 hệ thống: Có biện pháp gì?! 】

Trần Trản: “Tam bộ khúc.”

'Nhân sinh tam bộ khúc' làm quá nhiều người lưu lại bóng ma, hệ thống không bị liên lụy nhưng cũng có chút không rét mà run.

“Tóm lại chính là nhảy múa cùng quỷ.”

【 hệ thống: Ý gì? 】

Trần Trản cười cười không giải thích: “Chờ xem.”

Màn đêm buông trời đổ mưa to, phần lớn âm thanh những giọt mưa chạm đất bị những lớp kính cản bên ngoài. Nửa đêm bị tiếng sét đánh thức, Trần Trản cau mày mở điện thoại lên, dự báo thời tiết thông báo mưa to.

Ánh sáng điện thoại trong bóng tối cũng không dễ chịu gì, chỉ lướt vài cái liền buông điện thoại xuống nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Không phải mới thông báo mấy ngày tới trời sẽ nắng sao?”

Không biết Ân Vinh Lan đã tỉnh lúc nào, ánh sáng sấm sét vừa lúc lóe lên, tay anh đặt lên đôi mắt nhuốm màu buồn ngủ: “Thời tiết mùa hè hay thay đổi, bình thường.”

Trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ, Trần Trản đột nhiên túm chặt anh: “Thời tiết tốt như vậy, anh thề một cái đi.”

“……”

Trần Trản: “Thí dụ nếu như anh thay lòng đổi dạ liền bị trời giáng ngũ lôi, nếu giả thần giả quỷ làm những chuyện mờ ám thì sẽ bị sét đánh giữa trời nắng……”

Ân Vinh Lan: “Thề cái trước thôi được không?”

Nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, Trần Trản a một tiếng, nghiêng người nhắm mắt ngủ.

Mưa to chỉ là bắt đầu, hôm sau gió lớn đến nỗi xốc mấy biển quảng cáo xuống, không ít người hoài nghi có phải bão đến hay không.

Loại thời tiết này ra ngoài thì không an toàn lắm, Ân Vinh Lan gọi điện cho bộ phận nhân sự thông báo tạm nghỉ một ngày. Trần Trản dọn notebook từ cửa sổ đến phòng ngủ để tiếp tục viết truyện, thầm than thời tiết thay đổi như lòng người.

【 hệ thống: Nhiều nhất là ba ngày. 】

Trần Trản: “Khẳng định như vậy?”

【 hệ thống: Nghi thức luận võ chiêu thân, để mấy chấp pháp giả tự động thủ. 】

Sắc mặt Trần Trản khẽ biến, nếu nhớ không lầm, chuyện luận võ chiêu thân cũng chỉ mới phát sinh.

Hệ thống nhấn mạnh cái này gọi là hiệu suất.

Trần Trản đi đến bên cửa sổ, nhờ cuộc đại chiến lúc trước, cậu đã không cần phải đối mặt với sức chiến đấu của chấp pháp giả trong một thời gian rồi.

“Mạnh như vậy?”

【 hệ thống: Chỉ là ảo giác thôi. Nó dẫn sét tới kỳ thực chỉ là muốn cảnh cáo đối thỉ mình một chút thôi.】

Hệ thống và chấp pháp giả đều phải làm với dựa trên quy tắc, nếu chấp pháp giả đánh nhau, tương đương với việc nhảy ra khỏi vòng pháp luật.

Nghe vậy ánh mắt Trần Trản khẽ nhúc nhích.

【 hệ thống: Vào ngày thường, chúng chỉ được sử dụng 50% sức chiến đấu, đây là quy tắc chung. 】

Trước mắt rõ ràng đã vượt qua phạm trù này.

“Tiền tài động lòng người.” Trần Trản cảm khái xong bỗng nhiên nổi lên vài phần tâm tư trẻ con: “Ở đâu?”

Cậu muốn lao tới hiện trường xem náo nhiệt.

Hệ thống báo vị trí cụ thể cho cậu, Trần Trản liền tìm một cây dù màu đen chuẩn bị ra cửa.

Ân Vinh Lan nghe được động tĩnh đi ra khỏi phòng, thấy cậu đang đổi giày, không khỏi nhíu mày: “Gió lớn như vậy còn muốn ra ngoài?”

Trần Trản: “Xem biểu diễn.”

Thấy Ân Vinh Lan nhíu mày đi tới, Trần Trản nhấc tay: “En thề, trên đường sẽ quan sát xe cẩn thận, lúc nào cũng sẽ chú ý vật từ trên cao rơi xuống, đảm bảo an toàn trở về.”

Ân Vinh Lan rốt cuộc cũng chiều ý cậu: “Lái xe đi cho tiện.”

Trần Trản gật đầu, mặt mày chan chứa niềm sung sướng.

Nếu không phải quá hiểu ý nhau, Ân Vinh Lan thật sự sẽ ngộ nhận cậu đi ra ngoài lén phén.

Chấp pháp giả chiến đấu ở vùng ngoại ô, hiện trường cát bay đá run, mưa to tầm tã, rất có vài phần võ hiệp.

Đáng tiếc thiếu kiếm khách, tham gia chiến đấu chỉ là những quả cầu. Nhìn bóng dáng thì rất đáng yêu, nhưng khi cái miệng kia xuất hiện liền thành kinh hãi.

“Xuất sắc!” Trần Trản tìm chỗ đất trống ngồi xuống, bóc đậu phộng xem chiến đấu.

Quả cầu trắng bay lên bay xuống rất thỏa mãn nhãn lực.

Xem đến cao hứng, đột nhiên nghe hệ thống hét lên bảo trốn đi. Trước đó, thân thể Trần Trản đã nhảy ra khỏi vị trí trước một bước.

Chỗ cậu vừa ngồi lúc nãy lóe lên một tia sáng màu xanh, cậu trốn kịp thời, đáng tiếc vẫn chậm nửa nhịp, nước mưa dẫn điện, không tránh được bị ảnh hưởng.

Mắt thấy cậu sắp ngã mạnh xuống đất, một quả cầu nhảy ra từ giữa không trung làm tấm lót đỡ cậu. Chấp pháp giả phát hiện chuyện xảy ra bên này, muốn giậu đổ bìm leo, bị hệ thống kịp thời ngăn cản.

Quả cầu màu trắng vừa đề phòng chấp pháp giả, vừa lấy điện thoại từ trong túi Trần Trản ra: “120 phải không……”

·

Mùi thuốc khử trùng không dễ chịu tràn ngập xung quanh.

Trần Trản từ từ tỉnh lại, đầu óc vẫn đang trong trạng thái quay cuồng.

Sau khi khôi phục ý thức trước hết nghe thấy chính là một tiếng thở dài.

Trần Trản nhìn về phải đầu giường, Ân Vinh Lan đứng dậy: “Tôi đi kêu bác sĩ.”

Kiểm tra đồng tử, bác sĩ theo thường lệ hỏi vài câu, Trần Trản nhíu nhíu mày: “Sao tôi lại ở bệnh viện?”

Bác sĩ trầm mặc, nhìn Ân Vinh Lan một cái, tựa hồ cảm thấy loại vấn đề này nên để người thân trả lời sẽ tốt hơn.

“Bị sét đánh.”

“……” Xác nhận không phải đang mắng người, Trần Trản nhẹ nhàng hít vào, lắc lắc đầu.

Ân Vinh Lan: “Khi em té bị đụng đầu, não bộ bị chấn động nhẹ.”

Trước mặt là một mảng ký ức lẫn lộn, Trần Trản cười khổ: “Nhìn dáng vẻ này chắc không nhẹ.”

Vài phút sau, Ân Vinh Lan ra ngoài cửa nói chuyện với bác sĩ vài câu, bác sĩ báo phải nằm viện quan sát mấy ngày.

Một lần nữa trở lại mép giường ngồi xuống, Ân Vinh Lan hỏi: “Có nhớ em ra ngoài làm gì hay không?”

Trong đầu Trần Trản hiện ra vài thân ảnh màu trắng, cụ thể thì không nhớ rõ, liền lắc lắc đầu.

“Ai đưa em tới bệnh viện?”

Ân Vinh Lan: “Có người dùng điện thoại em gọi xe cứu thương.”

Trần Trản đau đầu: “Em muốn nằm chốc lát.”

Ân Vinh Lan dìu cậu nằm xuống, sau đó xuống lầu mua cơm.

Người vừa đi Trần Trản lại mở mắt, căn cứ vào ấn tượng cuối cùng, khả năng lớn nhất là chấp pháp giả đánh lén cậu.

Không hổ là chấp pháp giả, thật sự là tàn nhẫn độc ác!

【 hệ thống: Chuyện là ký chủ chạy tới xem náo nhiệt, bất hạnh bị sét đánh. 】

Trần Trản nheo mắt, buồn bực bất bình trong khoảnh khắc tiêu tán.

【 hệ thống: Còn nhớ gì không? 】

Kí ức hoàn chỉnh nhất của cậu chỉ là trong tháng tư năm nay.

Hệ thống thử dò hỏi cậu có nhớ kế hoạch làm thế nào ứng phó tổng bộ không, Trần Trản đều cấp ra đáp án phủ định.

【 hệ thống: Ký chủ đã từ nói có một kế hoạch tuyệt diệu! 】

Sự tình có liên quan đến tạo phản thành công, khó tránh khỏi việc nó tức giận.

Trần Trản: “Kế hoạch gì?”

【 hệ thống: Nhảy múa với quỷ. 】

Biểu tình Trần Trản thâm trầm, cõi lòng đầy chờ mong cuối cùng vẫn không nhớ rõ.

Trước mắt cậu rất không thích hợp dùng não, tư vị cố nén đau đầu cũng không dễ chịu.

Sau khi tịnh dưỡng một thời gian. Ngày xuất viện, đứng bên đường, mọi thứ thế giới bên ngoài như bừng lên sức sống.

Sau khi trở về, chuyện đầu tiên Trần Trản làm chính là đến gara tìm sợi dây xích Ân Vinh Lan mua lúc trước, chạy đến nhà Ngô tiên sinh.

Trong tay Ngô tiên sinh cầm một chuỗi Phật châu, phối hợp với dáng vẻ của hắn là con ngươi sâu thẳm, cực kỳ giống bộ dáng mặt người dạ thú.

Khi thấy quả cầu trên vai Trần Trản, hắn ngẩn ra, mỉm cười: “Có việc?”

“Đánh.”

Một chữ sạch sẽ lưu loát.

Hệ thống và Ngô tiên sinh đều có chút phát ngốc.

Ngô tiên sinh lui về phía sau một bước: “Cậu muốn làm gì!”

Trần Trản lắc lắc xích sắt trên tay, hơi hơi bĩu môi: “Tôi cho rằng như vậy cũng đủ rõ ràng.”

Nếu không sinh tử một trận, không biết ai sẽ có kết cục tệ hơn đâu.

Ngô tiên sinh cũng nổi lên vài phần hỏa khí: “Cậu có bệnh à?”

Trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, Trần Trản ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hệ thống trở về, nhàn nhạt nói: “Nhảy múa với quỷ.”

Ngô tiên sinh nhíu hai mắt lại, đồng tử để lộ vài phần không vui cùng nghi hoặc.

“Đây là danh hiệu của kế hoạch tôi nghĩ ra để đối phó tổng bộ.”

Nghe đến đó, sắc mặt Ngô tiên sinh khẽ biến: “Nói cho rõ ràng.”

Trần Trản buông tay: “Bị sét đánh, ký ức lẫn lộn nên đã quên mất.”

Lúc này không chỉ Ngô tiên sinh, ngay hệ thống cũng hoài nghi có phải đầu óc của cậu thật sự xảy ra vấn đề, mục đích của việc đi tới tận đây là gì?

“Trên đời này hiểu ta nhất không phải bạn bè mà là đối thủ.” Trần Trản bình tĩnh nói: “Cho nên tôi muốn đến hỏi anh một chút.”

Không khí đột nhiên an tĩnh.

Ngô tiên sinh nghiến răng nghiến lợi: “Chủ ý trong đầu cậu, làm sao tôi biết?”

Trần Trản nói một cách chắc chắn: “Kỳ phùng địch thủ, phải biết.”

“……”

Ngô tiên sinh nhanh chóng nhớ lại những ví dụ từ xưa đến nay mới phát hiện không có cách nào phản bác luận điệu này.

“Một ngày anh không nghĩ ra được, tôi liền đánh anh một trận.”

Ngô tiên sinh cười lạnh: “Thắng bại khó phân.”

Trần Trản lại rất tự tin: “Đến kế hoạch của tôi cũng nghiền ngẫm không ra, không xứng làm đối thủ.”

Đến đối thủ còn không có, tất nhiên là bất khả chiến bại.

Lần trước hệ thống của Ngô tiên sinh bị tính kế nên vẫn còn trong trạng thái ngủ đông, nếu thật động thủ, thiệt hại vẫn là mình. Đầu đau như nứt, hắn nghiêng người, cho cậu vào: “Còn nhớ rõ cái gì?”

Trần Trản: “Chỉ bốn chữ "Nhảy múa với quỷ".”

Hệ thống ở bên châm ngòi thổi gió: “Ký chủ còn nhấn mạnh rằng kế hoạch này rất tuyệt diệu.”

Ý là nếu Ngô tiên sinh không nghĩ ra được, chính là IQ của hắn không bằng IQ Trần Trản.

–----------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngô tiên sinh: Thật muốn giết cậu ta mà!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com