ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 107: Dọn đá mở đường

VTHY2K4

Lâm Trì Ngang từng học song ngành luật ở đại học, dựa vào lý trí và pháp luật, nhắm mắt, ngăn chặn ý nghĩ bạo lực.

“Tôi tới, là có chính sự muốn nói.”

Từ đầu đến cuối Ân Vinh Lan vẫn duy trì khoảng cách 1 mét, tựa hồ là đề phòng hắn sẽ đột nhiên quỳ một gối xuống.

Cửa thang máy mở, hai người một trước một sau bước vào. Những nhân viên khác rất có mắt, cố ý chậm nửa nhịp, không muốn đi cùng thang máy với bọn họ..

Trong không gian kín mít, Lâm Trì Ngang liếc người bên cạnh một cái: “Trước đây cậu là một người đứng đắn.”

Ân Vinh Lan thập phần bình tĩnh: “Vẫn luôn như thế.”

Trước khi đối phương mở miệng phản bác, Ân Vinh Lan: “Con người không hoàn mỹ. Giống như hình tượng của cậu trong《 Sám Hối Lục 》vậy……”

Lâm Trì Ngang giơ tay đánh gãy câu nói kế tiếp, hiện giờ hắn nghe thấy hai chữ ‘sám hối’ liền không tránh được đau đầu.

Trong văn phòng, cấp dưới mang trà nóng vào, Ân Vinh Lan đưa mắt ra hiệu: “Cậu lưu lại.”

Cấp dưới không hiểu nổi, ông chủ bán công việc, nhân viên đứng một bên làm cái gì?

Sắc mặt Lâm Trì Ngang khẽ biến, nhấn mạnh: “Chính sự.”

Ân Vinh Lan tạm thời tin hắn sẽ không cầu hôn, hơi gật đầu với nhân viên, cậu nhân viên không biết nội tình nhưng lại có cảm giác sống sót sau tai nạn, đóng cửa đi ra ngoài.

“Tôi vừa mới đọc chương truyện ngày hôm qua.” Lâm Trì Ngang đi thẳng vào vấn đề.

Ân Vinh Lan thổi thổi trà, kiên nhẫn nghe hắn nói.

“Xiềng xích ngăn phi thăng, tay cầm hệ thống, là thật hay giả?”

Sắc mặt Ân Vinh Lan bất biến, buông chén trà nóng trong tay xuống, bật cười: “Đùa thôi.”

“Văn chương Trần Trản không phân rõ thật giả, nhưng không phải là mũi tên không đích.” Lâm Trì Ngang nói toạc ra.

Vô duyên vô cớ mua xích sắt, trừ phi là tính cách vặn vẹo, người trước mặt này rõ ràng không thuộc về cái phạm trù này.

Ân Vinh Lan tươi cười nhưng nội tâm lại thầm than cơ trí của Lâm Trì Ngang không nên dùng trên phương diện này.

“Tin tưởng khoa học.” Cuối cùng anh chỉ nói một câu như vậy.

Lâm Trì Ngang đi rồi, trà đã sớm lạnh.

Ân Vinh Lan đứng dậy đổ trà vào chậu hoa, thuận tiện điện thoại cho Trần Trản, hoàn chỉnh thuật lại cuộc đối thoại vừa rồi.

Bên kia trầm mặc một cái chớp mắt: “Đừng làm chuyện hồ đồ.”

Nghe vậy trong mắt Ân Vinh Lan tràn đầy sung sướng: “Em cảm thấy tôi sẽ làm gì?”

“Diệt khẩu.”

“……”

Lần đầu tiên trong đời Ân Vinh Lan cảm thấy mình nên đắp nặn lại một hình tượng chính trực.

Bên kia Trần Trản chủ động cắt đứt điện thoại, hồi lâu cũng không nói gì.

【 hệ thống: Có người đã biết tôi tồn tại? 】

Trần Trản: “Chỉ là suy đoán.”

【 hệ thống: Tiên hạ thủ vi cường, nhổ cỏ tận gốc. 】

Trần Trản sâu kín thở dài: “Về sau mỗi tuần đi thư viện một lần.”

Cho dù không phải người, thì một hệ thống cũng phải có một ít kiến thức về chủ nghĩa hoà bình.

【 hệ thống: Ký chủ không lo lắng sao? 】

Trần Trản cười nhạo một tiếng, người thông minh có thể dựa hoài nghi tìm đến chân tướng, nhưng sẽ không kết luận tùy tiện. Lâm Trì Ngang sẽ không đến mức chạy đến Học viện Khoa học và Xã hội nói cậu có hệ thống, kia phỏng chừng sẽ bị coi như tên bệnh tâm thần.

Mùa hè thì không cần phải mặt những bộ đồ dày cộm, hành động cũng nhẹ nhàng hơn. Mắt thấy ánh nắng bên ngoài tươi sáng, Trần Trản cân nhắc hôm nay không có chuyện gì lớn, quyết định dành thời giờ đến nhà cũ quét tướt một chút.

Đối diện không có ai, có lẽ ông lão đã đi gom phế liệu rồi, kế hoạch nói chuyện với người bình thường tan biến, đành phải vén tay áo chuyên tâm thu dọn phòng.

Lửa được dập tắt kịp thời, có vài đồ vật còn có thể miễn cưỡng bảo trì nguyên dạng, dọn một vài món nội thất lớn ra bên ngoài, không bao lâu liền đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Trần Trản tìm vài tấm ván gỗ ngồi dưới đất, vừa nghỉ ngơi vừa lên mạng tìm vài công ty nội thất, theo thứ tự gọi điện dò hỏi báo giá.

Cuộc trò chuyện dài nhất mất một đoạn thời gian, đang nói đến một nửa, trong điện thoại truyền đến âm thanh tít tít, Trần Trản nhíu mày: “Có người điện tôi, một lát nói tiếp.”

Người sẽ chủ động điện cho cậu không nhiều lắm, không phải Ân Vinh Lan thì là Vương Thành, quả nhiên, là người trước.

“Công ty cúp điện nên tan làm sớm, giờ tôi sẽ đến chỗ em.”

“Được.”

Ngồi thêm chốc lát, mới nhớ lại Ân Vinh Lan chưa hỏi qua cậu đang ở đâu, lại nhớ ra đối phương có đặt chíp định vị trên người mình.

“Cho dù là làm điều thừa thải cũng nên giả vờ một chút chứ.”

Lắc đầu đứng dậy tiếp tục công việc dọn dẹp.

Tìm chỗ đổ xe ở khu này không dễ, khi Ân Vinh Lan lên lầu đã là một tiếng sau.

Trước cửa là một đống tạp vật để tứ tung, anh không trực tiếp cất bước vào mà lại khom lưng cầm lên một chậu hoa bể nát có thể miễn cưỡng nhận ra được.

“Cái này cũng muốn ném?”

Trần Trản cũng chưa quay đầu lại xem một cái, trực tiếp gật đầu.

Kỳ thật chậu hoa này có một câu chuyện xưa.

Đó là khi hai người vừa quen biết không lâu, Trần Trản yêu thích nhất là trồng hoa, một ngày họ hẹn đi chợ hoa, mua một chậu phát tài.

Lúc đó Trần Trản đã không cần bươn chải vì bữa cơm, lấy kiếm tiền làm mục tiêu phấn đấu, mua hoa đều phải chọn cái tên cát lợi. Chậu hoa được giao tới, dưới đáy chậu có bánh xe, rất tiện di chuyển.

Trong nhà có một loại hoa mới, cậu nhớ lại lâu rồi mình không tưới hoa, đơn giản đem tất cả chậu hoa mình có vào phòng vệ sinh, chuẩn bị dùng vòi hoa sen giải quyết một lượt.

Khi khuân vác, một cái bánh xe cư nhiên hỏng rồi, muốn đẩy một cách vững vàng thực khó khăn.

Thấy thế Ân Vinh Lan chủ động lại phụ một chút, hai bên lúc này còn chưa ăn ý, Trần Trản dẫm phải nước trên mặt đất, cả người và chậu đều ngã.

Ân Vinh Lan do dự một chút, lựa chọn tiếp người bỏ hoa.

Cùng với âm thanh chậu hoa vỡ là cái ôm đầu tiên của nhau.

Ân Vinh Lan đắm chìm trong hồi ức, Trần Trản hô hai tiếng, thấy anh đã lấy lại tinh thần, mới mở miệng: “Giúp em tìm một cái túi lớn đi.”

Ân Vinh Lan: “Kỳ thật cái này còn có thể dùng.”

Trần Trản nhíu mày: “Anh muốn đem nó về?”

Một cái chậu hỏng rồi còn lưu lại làm gì?

Ân Vinh Lan: “Đây là hồi ức.”

Trần Trản là người có tính tình tương đối dứt khoát, có thể thấy rằng cậu đã không hề lưu luyến gì với cuộc sống trước khi xuyên qua của mình.

Cậu sẽ tuyệt đối không giữ lại một cái đồ vật vô dụng chiếm vị trí trong nhà.

Ân Vinh Lan không cãi nhau vì những. việc nhỏ, nhưng đối với việc này lại phá lệ bướng bỉnh, rất là thong dong nói: “Về sau tôi chọc em không vui, có thể dùng nó quỳ thay ván giặt đồ.”

Trần Trản dừng công việc đang làm lại, ôm cánh tay nhìn anh: “Anh nghĩ kỹ rồi?”

Ân Vinh Lan một mực chắc chắn: “Bánh xe hỏng rồi nên di chuyển khó khăn.” Hoãn hoãn bổ sung nói: “Em có thể chỉ định vị trí và yêu cầu không được qua phạm vi đó.”

Như thế liền có thể bảo đảm quỳ vẫn không nhúc nhích.

Trần Trản muốn tìm ý đùa giỡn trong mắt đối phương, nhưng mà chỉ nhìn thấy một mảnh nghiêm túc.

“Tên hình phạt tôi cũng nghĩ kỹ rồi, kêu là quy định phạm vi hoạt động.”

Trần Trản nhìn anh một cái thật sâu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy mang về đi.”

Mục đích thực hiện được, Ân Vinh Lan lại tiếp tục dọn phế vật, một lát sau cầm lên một cái áo sơ mi.

Tủ quần áo cách xa chỗ cháy, vài món quần áo bên trong ngoại trừ quyển vở nhỏ xem như bảo tồn tương đối hoàn chỉnh.

“Ở công viên cứu người rơi xuống nước, em từng cho tôi mượn cái áo này.”

Trần Trản lại có ấn tượng với việc sau khi rớt xuống nước Ân Vinh Lan đã viết nhật ký hơn.

Sơ mi trắng vì sức nóng đã sớm ố vàng, không tránh được một mùi khói gay mũi xông lên.

Trần Trản nhất quyết cấm mang về: “Cái này đem đến tiệm giặt ủi cũng vô dụng.”

Ân Vinh Lan tỏ vẻ nó có tác dụng lớn.

Trần Trản dở khóc dở cười: “Một kiện quần áo thôi mà.”

Ân Vinh Lan: “Ngâm vào nước rồi vắt khô, có thể đánh người.”

Có tiếng vang, cũng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn, người đánh và người bị đánh đều có thể gián tiếp giữ gìn quyền lợi bản thân.

“……”

Ân Vinh Lan: “Nếu tôi chọc em không vui……”

Trần Trản: “Có cần phải làm đến tình trạng này không?”

Ân Vinh Lan: “Sự tình trọng đại.”

Trần Trản đau đầu mà xua xua tay: “Muốn lấy gì đều mang đi.”

Khó có được thời gian rảnh để dọn đồ cũ, kết quả lại là đem một đống phế phẩm từ chỗ này côm đến chỗ khác.

Mắt thấy cốp xe bị ép đến tràn đầy, trên đường trở về, Trần Trản chuẩn bị mở một cuộc họp gia đình.

Khi Ân Vinh Lan dừng xe, Trần Trản nhạy bén nhìn thấy một cục bột trăng trắng núp ở góc tường.

“Anh mang đồ vào nhà trước đi,” Cậu đi đến cửa sổ xe: “Em tản bộ chung quanh hít không khí một lát.”

Ân Vinh Lan gật đầu: “Đừng đi quá xa.”

Trần Trản dạo bước đến một cái hoa viên nhỏ gần đó, tìm một cái ghế dài ở góc khuất ngồi xuống.

Bốn bề vắng lặng, một quả cầu nhỏ bất ngờ nhảy ra từ trong lùm cây.

Trần Trản không lộ dấu vết mà âm thầm đề phòng, mặt mang ý cười: “Tìm chết hay nói chuyện hợp tác?”

Nếu là dĩ vãng, ngữ khí sẽ không như vậy. Hiển nhiên chấp pháp giả đã xuất hiện không đúng lúc, thành công khiến Trần Trản giận chó đánh mèo từ Ân Vinh Lan sang người nó.

“Chuyện liên hôn.” Nếu so với mặt người, miệng chấp pháp giả gần như tới lỗ tai, lộ ra hàm răng phá lệ thấm người: “Tôi cảm thấy có thể nói chuyện.”

Nó nhìn bảng tài phú giá trị tẩy trắng, động tâm không thôi.

Trần Trản: “Tin nhắn ngày hôm qua là của ngươi?”

Chấp pháp giả theo bản năng nói: “Tin nhắn gì?”

Trần Trản cười như không cười.

Chấp pháp giả phản ứng lại, hung tợn mắng vài câu, đương nhiên đối tượng không phải Trần Trản, mà là tên đồng nghiệp ra vẻ đạo mạo kia.

Vốn dĩ còn do dự không biết có nên vì tài sản mà bán đứng thân thể cùng linh hồn không, hiện giờ có người cạnh tranh, nó lập tức cảm thấy gấp gáp.

Trần Trản lấy ra một quyển vở tùy thân: “Đăng ký thông tin, quay về chờ điện thoại.”

Cảm giác bị vũ nhục sâu sắc, chấp pháp giả vẫn khuất phục trước giá trị tẩy trắng.

Đợi nó đi xa, Trần Trản mới đứng dậy, nhìn lùm cây xanh um tươi tốt, không biết nghĩ cái gì.

Đồ vật vừa mới mang về vẫn còn để bên ngoài, vừa bước vào cửa trong nháy mắt, Trần Trản liền bắt đầu khuyên nhủ mình phải tâm bình khí hòa.

Chuẩn bị thay quần áo ở nhà, vừa mở tủ quần áo ra…… Liền thấy áo sơ mi ố vàng lại treo cùng quần áo sạch, hương vị tranh thảo bị mùi khói nồng nặc bao trùm.

Không thể nhịn được nữa.

Trần Trản trở lại phòng khách, cười đến không thấy ánh mặt trời.

“Mang về tới, phải dùng.”

Nói xong liền đặt chậu hoa bể xuống trước mặt anh.

Ân Vinh Lan hơi hơi hé miệng, lại không nói chuyện, theo trực giác phán đoán, ít nói thì tốt hơn. Mắt nhìn ‘ý chỉ’ không có khả năng thu hồi, trầm mặc mà quỳ gối.

Trần Trản tìm bút marker, vẽ một cái vòng tương đối tròn, cơ hồ không lớn hơn cái chậu bao nhiêu.

“Ngàn vạn lần đừng vượt qua, một lần gia tăng mười phút.” Trần Trản tươi cười bất biến phát ra cảnh cáo: “Yêu nhau đã lâu, em cho phép anh rời năm mm.”

Chỉ cần hơi nhướng mình lên một chút, bánh xe liền có xu thế di chuyển.

Ân Vinh Lan muốn mở miệng, liền thấy Trần Trản ngồi ở một bên, lấy quyển vở ghi một tiêu đề ——

《 Nam thần và đóng Thần Khí của hắn 》.

“Đều sẽ dùng đến.” Trần Trản quét mắt nhìn đống tạp vật trong phòng, đưa ra một câu chắc nịt.

Đêm khuya, Ân Vinh Lan thừa dịp Trần Trản ngủ, chạy đi mua thuốc dán, rạng sáng 6 giờ rời giường đi mấy tiểu khu gần đó mua trà bánh hoa mỹ về làm bữa sáng.

Trần Trản nghe thấy được hương vị sủi cảo tôm, từ từ tỉnh dậy.

Nhìn một bàn mỹ thực như suy tư gì, cái gì cũng không nói, rửa mặt xong bắt đầu dùng cơm.

Ân Vinh Lan giống như lơ đãng nói: “Tôi đã cẩn thận suy nghĩ, kỷ niệm là quan trọng, nhưng trân trọng tương lai phía trước lại đáng trân trọng hơn.”

Trần Trản nhướng mày: “Nói trọng điểm.”

Đầu gối còn có chút đau, miệng lưỡi Ân Vinh Lan mang theo vài phần thăm dò: “Mấy thứ mang về hôm qua, vẫn là ném đi.”

Trần Trản nhàn nhạt nói: “Để em nghĩ đã.”

“……”

Trên bàn bày chính là một phần tâm ý, Trần Trản vẫn còn lương tâm, lúc anh ra cửa nói: “Hôm nay em viết bộ《 ảnh hậu 》.”

Ám chỉ ‘đống phế vật’ kia tạm thời sẽ không xuất hiện trong văn chương.

Ân Vinh Lan khẽ buông lỏng một hơi.

Anh vừa đi, bốn phía trở nên phá lệ an tĩnh.

Con chó trong viện đột nhiên kêu vài tiếng, Trần Trản nhớ ra mình còn chưa cho nó ăn, đi chuẩn bị đồ ăn.

Trên cỏ đột nhiên xuất hiện một quả cầu.

Trừ phi Trần Trản đồng ý, đây là lần đầu hệ thống chủ động hiện thân.

Không chờ ký chủ chất vấn, mắt nhìn lấy người lướt qua, khom lưng đặt đồ ăn cho chó xuống.

“Tôi đã suy nghĩ hồi lâu, là bị cậu lừa.” Hệ thống nghiêm túc nói: “Ký chủ muốn lợi dụng tôi.”

Trần Trản ngưỡng mặt, tính toán từ lúc mình đưa ra kế hoạch liên hôn đến giờ đã mấy ngày, hiện tại nó mới nghĩ thông suốt.

“Ân.”

Thẳng thắn mà thừa nhận, ngược lại làm nó không biết nên phát tác như thế nào.

Trần Trản thuận thế ngồi xếp bằng trên mặt cỏ, vuốt lông chó: “Kế hoạch tham quan tiến hành đến đâu rồi?”

Hệ thống oán giận: “Mỗi ngày đều phải dẫn đoàn, mệt chết khiếp.”

Trần Trản rũ mi mắt xuống, com chó tựa hồ có thể cảm giác được tâm tình cậu, biểu hiện nhu thuận: “Tất cả đều là giá trị tẩy trắng răng trả trước, hầu như các hệ thống quan tâm đều đã báo danh.”

Hệ thống không cho là đúng: “Thì tính sao?”

Trần Trản: “Tương lai sẽ không còn nhiều hệ thống tham quan nữa.”

Quả cầu học bộ dáng của cậu muốn ngồi xếp bằng, nhưng chân quá ngắn nên thất bại: “Chúng ta đã kiếm rất nhiều.”

“Miệng ăn thì núi lở.” Trần Trản thở dài một tiếng, về sau cười nói: “Trước mắt chính là một cơ hội tuyệt hảo.”

Bắt đầu tẩy não rồi!

Hợp tác một đoạn thời gian, hệ thống theo bản năng muốn che tai lại.

Trước khi noa thực hiện hành động Trần Trản nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi công khai tìm bạn trăm năm, nếu thông minh đều sẽ biết chỗ tốt trong đó.”

Hệ thống không nghĩ ra này thì liên quan gì đến việc kiếm tiền

Trần Trản kiên nhẫn giải thích: “Lén tổ chức hoạt động, có thể kéo tài trợ.”

“Tài trợ cái gì?”

Trần Trản: “Luận võ chiêu thân.”

“……”

Trần Trản: “Một mặt, chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền, đồng thời, chúng ta có thể làm suy yếu sức mạnh của chấp pháp giả.”

Quả cầu lảo đảo lắc lư, như rượu mà đứng không vững, không biết có phải vì bị lời này làm khiếp sợ hay không.

“Ngươi không phải có mộng tạo phản sao?” Trần Trản làm lơ một màn này, tiếp tục nói: “Luận võ chiêu thân là ngụy trang, quan trọng nhất là mượn việc này nhìn ra thực lực khắp nơi.”

“……”

“Chúng ta sẽ mượn sức, mượn sức không được thì âm thầm giải quyết, quả thật là một chuyện tốt.”

“Ngày sau ngươi chính là tân vương, chúng nó đều phải cúi đầu xưng thần.”

“Cơ hội ngàn năm một thuở!”

–--------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống trong mắt Trần Trản:

Một cái ngày thường phong khinh vân đạm, một khi tẩy não liền thành một tên vương giả không thể đỡ nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com