ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 106: Hắc hóa

VTHY2K4

Cho dù là phim kinh dị hay là phim nghệ thuật, phối nhạc vĩnh viễn là nhân tố thành công không thể thiếu.

Khi Khương Dĩnh vừa cất lời nguyện ý,  tiếng nhạc lãng mạn nhẹ nhàng vang lên. Lúc đầu Trần Trản chỉ nói Khương Dĩnh sẽ là khách mời thần bí, chưa hề nói sẽ có nghi thức cầu hôn.

Nhân viên đoàn đều bất ngờ trước cảnh này, nếu đạo diễn có thể biết trước, có lẽ sẽ chuẩn bị cho thả cánh hoa hay giấy gói kẹo gì đó xuống để tạo khung cảnh cảm động.

TV trước, Trần Trản quay đầu nhìn Ân Vinh Lan cười cười: “Trước đây anh đã gián tiếp hại hân, lần này xem như giúp người đạt thành ý nguyện.”

Miếng táo nằm trong miệng mười mấy giây rồi vẫn còn chưa được nhai, Ân Vinh Lan tìm tờ giấy lặng lẽ phun ra để không bị sặc: “Ý tưởng tinh diệu như vậy mà em.cx nghĩ ra được?”

Trần Trản gật đầu, ừ một tiếng.

Ân Vinh Lan rũ mi mắt xuống: “Lâm Trì Ngang biết không?”

Trần Trản dùng ngón trỏ ấn giữa mày anh, đây là một động tác thân cận nhỏ giữa người yêu với nhau: “Choáng váng sao? Nếu biết trước thì còn gì là bất ngờ nữa?”

Theo động tác của cậu, Ân Vinh Lan lại lần nữa nhấc mí mắt lên, mỉm cười nói: “Là chuyện tốt, xem như trả hết nợ cho hắn đi.”

Không còn áy náy, sau này Trần Trản cũng sẽ không nhớ thương hắn quá nhiều.

Nhìn nhau cười, tâm tư khác nhau nhưng đều vừa lòng với kết quả này.

Nếu không có người báo truyện của cậu lên hot search, Trần Trản rất ít khi chủ động chú ý tin tức trên Weibo, đương nhiên cậu đã bỏ lỡ một trận thảo luận ồn ào huyên náo.

Hai giờ tiết mục mới chiếu được một nửa, hot search cũng đã bạo.

【 giúp người thành đạt: Gia đạo vui mừng, nhưng tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không thích lý. 】

【hugu: Có lẽ…… Là bởi vì Lâm Trì Ngang biết mình cầu hôn thành công là khi cùng cả nước xem chương trình này sau? 】

【 miêu Đại vương: Tôi khóc, trao lại một người mình đã từng dùng cả trái tim tuổi trẻ cho một nam nhân khác, Trần Trản cười đến làm nhân tâm đau! 】

【tianyue1: Trên lầu nghiêm túc sao…… Giờ phút này người nên cười đến đau lòng là một người khác. 】

……

Bình luận trên mạng vẫn đang rất náo nhiệt, sau khi Trần Trản xem xong kỳ tiết mục, liền có thêm ý tưởng, chăm chỉ gõ chữ.

Trong lúc gõ chữ, điện thoại rung hai ba lần, đều bị cậu lơ đi. Ân Vinh Lan ngồi ở một bên, đoán nguyên nhân Trần Trản không muốn xem là do cậu người người điện tới là Lâm Trì Ngang.

“Chỉ run vài giây, hẳn là tin nhắn.” Hắn nhắc nhở một câu.

Vì vậy, khả năng là Lâm Trì Ngang không lớn.

Lúc này Trần Trản mới cầm điện thoại quét mắt một cái, thật là tin nhắn.

Chiều cao 70 cm, nặng 30 cân, 108 cái răng, ngươi giúp ta hỏi nó một chút, có hợp ý không?

Trầm tư hồi lâu mới hiểu được đoạn tin nhắn này đến từ chấp pháp giả.

Thật lâu không nghe được âm thanh bàn phím, Ân Vinh Lan đem phần trái cây còn dư lại bỏ vào tủ lạnh, hỏi: “Làm sao vậy?”

Trần Trản: “Mấy ngày trước giúp một người bạn tìm bạn trăm năm, giờ cóng liên lạc tới.”

Sắc mặt Ân Vinh Lan khẽ biến: “Từ khi nào lại làm nguyệt lão thế?”

Trần Trản lắc đầu, không biết là gửi tin nhắn cho ai, qua một lát mới mở miệng: “Thay mặt Lâm Trì Ngang cầu hôn là thật tình giúp đỡ, còn cái này chỉ là vì tư lợi cá nhân.”

Biểu tình Ân Vinh Lan thay đổi liên tục.

Trần Trản nhìn anh cười nói: “Đối với chuyện tương tự, không cần để ý.”

Ân Vinh Lan vẫn đang cân nhắc câu nói thâm ý của cậu, trông thấy nội dung chương truyện mới có liên quan đến mình, nhìn kỹ một chút, biểu tình có vài phần mất tự nhiên.

“Không thì đổi người khác đi?”

Trần Trản hơi hơi mỉm cười: “Dám làm không dám nhận?”

Ân Vinh Lan nghiêng đi mặt, than nhẹ một tiếng.

Tốc độ đánh chữ của Trần Trản không ngừng tăng, Ân Vinh Lan không muốn thấy quá trình công khai xử tội nên ngồi ở một bên khác.

Cùng với động tác ấn phím Enter, trình từ đoạn văn trên màn hình rõ ràng, Trần Trản tri kỷ ghi chú rõ ràng là Ngục Giam Phong Vân Lục ——

Thân phận nam thần là tổng tài, ở chung một đoạn thời gian, anh ấy vẫn nho nhã lễ độ, mọi việc lấy tôi làm đầu.

Hoàn mỹ giống như một nam chính bước ra từ trong những bộ phim điện ảnh.

Mỗi một câu chuyện xưa của nhân vật chính đều có chút bất phàm, nam thần cũng thế, đến nay tôi vẫn không rõ lắm anh ấy suy nghĩ gì.

Chuyện xưa phát sinh vào hơn hai tháng trước, trước một ngày, anh ấy còn nói cười, sáng nay rời giường, tôi phát hiện trạng thái anh ấy rõ ràng không đúng.

Ánh mắt thâm thúy, chuyển động trên người tôi.

Từ trước đến nay, anh ấy vẫn luôn lấy công việc làm trọng, nhưng buổi chiều lại về nhà sớm.

“Chuyển phát nhanh có tới không?”

Tôi gật đầu: “Mua cái gì?”

Tôi rất ghét mở những thùng hàng, bình thường bưu kiện gửi đến đều do anh ấy xử lý.

Ngay trước mặt tôi, nam thần mở cái thùng đó ra.

Chóp mũi tôi giật giật: “Anh uống rượu?”

Nam thần gật đầu.

“Xã giao?”

Nam thần: “Thêm can đảm.”

Trong lúc nói chuyện cái thùng đã bị mở ra, xích sắt bạc lấp lánh dưới ánh hoàng hôn hiện ra trước mắt.

Liếc mắt sơ qua thấy có tầm vài chục sợi.

Nam thần: “Người bán đã giới thiệu cho tôi, cái này gọi là "xích sắt liên hoàn".”

Ta: “Muốn nuôi heo trong nhà sao?”

Nam thần: “Cái này dùng để khóa em.”

Nói rồi anh ấy đột nhiên ôm lấy tôi.

“……”

Nam thần: “Đêm nay là đêm tứ tinh liên châu*, ba mươi năm mới có một lần

“Cho nên?”

“Tôi chưa bao giờ gặp qua người nào tốt đẹp và thần bí như em, lỡ như em là tiên nhân lịch kiếp, phi thăng thì làm sao bây giờ?”

“…… Kỳ thật em chỉ là một nam nhân tay cầm hệ thống.”

Nam thần nghiêm trang: “Vậy thì càng phải đề phòng em xuyên qua thế giới khác.”

Đêm đó nam thần ngồi đối mặt với tôi, một đầu xích sắt cột vào người anh ấy.

3 giờ sáng, kỳ quan thiên văn tứ tinh liên châu rốt cuộc kết thúc.

Nam thần giải trừ trạng thái hắc hóa, ngượng ngùng mà cười cười, chuẩn bị mở khóa.

Âm thanh mở khóa không vang lên như trong dự đoán, ngược lại chìa khóa lại bị gãy bên trong ổ khóa.

Hai mặt nhìn nhau, anh ấy phủ nhận mình quá mạnh tay, biện hộ rằng lúc đó là mùa đông, chìa khóa bị đông lạnh trong quá trình chuyển phát nhanh, nhiệt độ trong phòng lại ấm áp, vì nhiệt độ chênh lệch như vậy đã làm cho chìa khóa gãy.

Tôi lạnh lùng cười: “Thoạt nhìn em giống bị ngốc lắm sao?”

Trời giá rét, nam thần trả thêm ba tháng tiền lương bảo cấp dưới mang cưa điện tới cũng dặn dò không được lộ ra.

Trợ lý bị dọa choáng váng, càng nghĩ càng hoảng sợ…… Nửa đêm canh ba, dùng một số tiền lớn dụ dỗ, cưa điện, không cho người khác biết……

Đủ loại xâu chuỗi, hoàn toàn là mở màn của một vụ án giết người.

Lương tâm chiến thắng tiền tài, hắn được vợ mình cỗ vũ mà dũng cảm báo cảnh sát.

Rạng sáng 4h20p, có tiếng người tự xưng là bất động sản yêu cầu mở cửa.

Với trạng thái trước mắt, nam thần tất nhiên là cự tuyệt, cũng thúc giục bọn họ mau chóng rời đi.

Rạng sáng 4h25p, bên ngoài có người nhận là cảnh sát, cưỡng chế yêu cầu mở cửa.

Nam thần vì bảo tồn mặt mũi, cự tuyệt phối hợp.

Rạng sáng 4h30p, cửa bị đạp mở.

Trước mắt bọn họ là một đôi người yêu quấn xích sắt vào nhau.

Sự tình tiến thêm một bước chuyển biến xấu, tôi liền giải thích: “Bạn trai nghi ngờ tôi là thần tiên hạ phàm, xem tinh tượng biết được đêm nay sẽ có tứ tinh liên châu, vì muốn giữ tôi lại, mới ra hạ sách này.”

Cuối cùng chúng tôi bị bắt ngồi trong phòng khách dự một khóa giáo dục an toàn mất 15 phút.

Rạng sáng 5 giờ, xích sắt rốt cuộc cũng được cưa, tôi khôi phục tự do.

Trợ lý nắm tay cảnh sát liên tục xin lỗi vì lãng phí cảnh lực.

Nam thần cũng tỏ vẻ xin lỗi, hôm sau cố tình gửi cờ thưởng và trái cây đến cục cảnh sát.

Nam thần từng nói hy vọng chuyện này có thể được chôn xuống đất vĩnh viễn ——

TÔI! NÓI! KHÔNG!

Xem lại từ đầu đến cuối lần nữa, sửa lỗi chính tả xong đăng lên, khóe miệng Trần Trản câu lên một độ cung vừa lòng.

Nói đến cũng thú vị, Ân Vinh Lan có lẽ đã có hoài nghi với thân phận của cậu từ rất lâu chỉ là không nói ra mà thôi. Nếu không có chuyện này, có lẽ Trần Trản chưa bao giờ phát hiện ở trong lòng đối phương, kỳ thật có một chút bất an.

Phương thức biểu đạt hài hước khoa trương thế này đại khái cũng có vài phần cố ý.

Với ý nghĩ này Trần Trản liền ngẩng đầu lên về hướng Ân Vinh Lan, dường như anh cũng cảm giác được mà ngẩng đầu, tầm mắt trùng hợp giao nhau.

Trần Trản chống cằm: “Đột nhiên phát hiện anh có không ít mưu mô.”

Ân Vinh Lan cười cười.

Thoải mái nói ra, kỳ thật chưa chắc có mấy người sẽ tin.

Giống như chuyện tay cầm hệ thống xuyên qua, Trần Trản đã từng cợt nhã mà nói với Ân Vinh Lan và Lâm Trì Ngang, hiện tại lại mang nó vào trong truyện, nhưng mà không hề ngoài ý muốn nhận được một chuỗi ‘ha ha ha ha’.

Trần Trản xoát bình luận một lát, chợt muốn cảm thán một câu "Mọi người đều say chỉ ta tỉnh".

Đáng tiếc Ân Vinh Lan ở đây, không thể quá độ cảm khái. Lấy một túi đồ ăn vặt trong tủ lạnh để lấp kín miệng mình.

Ân Vinh Lan nhìn chằm chằm cậu, cười nói: “Có chút béo rồi.”

Trần Trản buông đồ ăn vặt xuống, yên lặng đến thư phòng cân thử, tăng hai cân.

Nhìn chằm chằm con số trên cân hồi lâu, nhíu nhíu mày cảnh cáo hệ thống: “Ngươi béo.”

Hệ thống sống nhờ trong đại não của cậu, phỏng chừng đã chiếm không ít trọng lượng.

【 hệ thống:…… Thể trọng của tôi là cố định, sống nhờ chỉ có mấy gam. 】

Trần Trản nhất định ghi tạc chuyện này lên người nó, trở lại phòng khách bỏ hai miếng khoai lang vào trong miệng.

Tự mình lừa gạt bất quá chỉ là tiềm thức, trước khi ngủ Trần Trản chột dạ gập chân hai ba cái, mới nằm xuống ngủ. Ngày nghĩ gì, đêm mơ đó, dường như cậu mơ thấy mình đang đạp xe đạp, cả đêm không nằm yên được.

Ân Vinh Lan suýt bị đạp xuống giường mấy lần, thầm than mình tự lấy đá đập chân rồi, mà giờ cũng không nên đánh thức đối phương.

Cả đêm không ngủ ngon, trời vừa rạng sáng anh đã rời giường.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ đi làm, anh làm một bữa sáng tương đối phong phú, tuy rằng vị đều giống nhau, nhưng có cháo có đồ ăn, lựa chọn khá nhiều.

Trần Trản không làm mà hưởng, còn nghi vấn nói: “Có phải tối qua anh lén lúc làm gì đó, cảm thấy hổ thẹn phải không?”

Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: “Tôi đã tính chuẩn bị đến gara tìm cái dây xích kia, buộc chặt mình vào giường để không bị em đá xuống đất.”

“……”

Trần Trản vẫn còn sót lại một chút ký ức của giấc mơ đêm qua, nghe vậy đột nhiên an tĩnh, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.

Từ sáng sớm đã khởi đầu không thuận, Ân Vinh Lan vừa đến công ty, liền nghe nói có khách muốn gặp.

“Tôi không có hẹn trước.”

“Là Lâm tiên sinh.” Lễ tân nhiều lời một câu, hiển nhiên cũng biết chuyện dâu dưa giữa mấy người này.

Ân Vinh Lan: “Hắn ở đâu?”

Lễ tân nghiêng mặt về một hướng.

Lâm Trì Ngang mặt tây trang giày da, vẻ bề ngoài của hắn cho người ta ấn tượng đầu tiên vĩnh viễn là lạnh nhạt cao quý.

Ân Vinh Lan nhìn hắn đến gần, ngược lại lui về phía sau một bước.

Lâm Trì Ngang nhíu mày: “Sợ cái gì?”

Ân Vinh Lan: “Sợ cậu trả thù Trần Trản.”

Lâm Trì Ngang cười nhạo: “Cho dù trả thù, có liên quan gì đến cậu?”

“Gậy ông đập lưng ông.” Ân Vinh Lan: “Cậu hận em ấy thay cậu cầu hôn Khương Dĩnh, lỡ như cậu thay Trần Trản cầu hôn tôi, tôi sẽ rất khó xử.”

“……”

—------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Lâm Trì Ngang: Một ngày kia cầm đao trong tay……

-----------------------------
*: Sao thổ, sao kim, sao mộc, mặt trăng thẳng hàng. Đây là một điềm báo may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info