ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 103: Điểm mấu chốt của đạo đức

VTHY2K4

Hệ thống cũng trở lại bình thường nhưng vẫn không có nửa phần vui vẻ: 【 Ăn trong chén lại nhìn trong nồi, lương tâm ký chủ bị thiên cẩu cắn nuốt rồi sao? 】

Trần Trản hết sức thẳng thắn, khó có được lúc tốt tính mà phân tích một hồi cho nó: “Vị này tuy là Đông Cung Thái Tử gia ta sắc phong, nhưng từ xưa đến nay cũng không có mấy người chết tử tế.”

Hệ thống hơn phân nửa là nghe êm tai: 【 Đã có hai kẻ chết, không đủ chín. 】

“Đáng tiếc……”

Sự hối hận không hề hiện trên mặt, tiếng thở dài bị đè nén trong đáy lòng.

Thanh niên hề biết cuộc đối thoại giữa bọn họ, phấn khởi nói: “Cha nuôi, kế tiếp cần con làm gì?”

Trần Trản nghĩ nghĩ: “Đi tìm một nơi trốn, chờ ta chết.”

Vẻ mặt thanh niên hiện lên vẻ cô đơn: “Còn phải đợi mấy chục năm.”

Trần Trản ôn nhu mà sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn: “Chờ đợi càng lâu, trái cây càng ngọt.”

Thanh niên cái hiểu cái không.

Trần Trản: “Giống như rượu, trải qua năm tháng mới có thể càng thêm tinh khiết và thơm ngon.”

Sau khi bị thuyết phục, thanh niên ngây ngốc xoay người chuẩn bị mở cửa rời đi, người bên ngoài nghe thấy có tiếng động, lui về phía sau một bước, thu hồi cánh tay gõ cửa.

Ân Vinh Lan mua không ít đồ vật, ngoại trừ vài món đem tặng, còn lại là để ăn…… Khi Trần Trản viết văn ngẫu nhiên sẽ muốn ăn chút đồ ăn vặt, cái này cậu gọi là bổ sung đường, thúc đẩy tư duy não bộ.

Bốn mắt nhìn nhau, thanh niên nhớ lại lúc mới gặp đã bị đối phương kiểm tra. Vội vàng lấy ra một tờ danh thiếp, lộ ra nụ cười phúc hậu và vô hại.

Ân Vinh Lan không duỗi tay nhận, tầm mắt trực tiếp lướt qua hắn nhìn Trần Trản ở phía sau.

Thanh niên xấu hổ mà buông tay, không biết làm sao.

“Sao em lại ở cùng với người này?”

Trần Trản: “Giới thiệu với anh một chút, con nuôi của chúng ta.”

“……”

Thấy tình hình không ổn, nam thanh niên vùi đầu vội vàng bỏ đi, trước khi đi còn nhớ đóng cửa, để lại căn phòng im ắng.

Trần Trản dùng khẩu hình nói: “Em trong sạch.”

Ân Vinh Lan nhìn cậu, sau một lúc lâu, bật cười nói: “Tôi biết.”

Kẻ chạy trốn này quá ngu ngốc, Trần Triển còn không thèm xem thường.

Đưa cho cậu một gói bánh sơn tra nhỏ, người sau nhanh chóng mở ra, nhét một cái vào miệng, so với vị cay, cậu thích vị chua ngọt hơn.

Ân Vinh Lan ngồi xuống kế bên, bình tĩnh hỏi: “Sao người nọ lại nhận giặc làm cha?”

“Khụ ——”

May mà Ân Vinh Lan nhanh tay, vỗ nhẹ lưng cho cậu: “Uống miếng nước đi.”

Một ngụm nước ấm xuống bụng, cậu cảm thấy thoải mái rất nhiều, Trần Trản ngẩng đầu, ánh mắt không tốt: “Ăn nói cẩn thận!”

Ân Vinh Lan cũng ý thức được mình dùng từ quá không thỏa đáng, quá mức trắng trợn.

Vô tình bị lôi kéo vào vấn đề với chấp pháp giả, năng lực suy đoán của Ân Vinh Lan cũng không kém hơn cậu, một khi suy ra cái gì thì cũng khó mà giải thích được. Trần Trản nói sang chuyện khác: “Cảnh sát mấy ngày đầu theo dõi chúng ta hiện tại cũng không thấy đâu.”

Ân Vinh Lan: “Có thể tạm thời chuyển sang thực hiện các nhiệm vụ khác.”

Sao khi suy nghĩ kỹ cũng không nghĩ ra được lý do, Trần Trản không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái.

Ân Vinh Lan bất đắc dĩ: “Không liên quan đến tôi.”

Có lẽ anh làm quá nhiều chuyện đen tối nên Trần Trản khó tránh khỏi sinh lòng nghi ngờ.

Không có người. quấy rầy, hai người an an ổn ổn vượt qua kỳ nghỉ. Ngày đầu tiên trở lại thành phố Y, Trần Trản nhắc nhở Ân Vinh Lan đi làm.

“Trong vòng nửa năm đã nghỉ nhiều như vậy chỉ sợ tiền thưởng cuối năm gặp nguy cơ rồi.”

Ân Vinh Lan nhìn ra cậu lo lắng, tỏ vẻ mình sẽ chăm chỉ công tác.

Trần Trản phất tay: “Không tiễn.”

Ân Vinh Lan ra cửa không bao lâu, Trần Trản tạm dừng công tác trong tay, mang theo chút quà lưu niệm bắt xe đến tiểu khu trước kia.

Qua một thời gian không gặp, ông lão rất nhiệt tình khi gặp cậu.

Trần Trản kể lại chút tình hình gần đây, hai bên trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Ông lão rõ ràng phát hiện cậu nói nhiều hơn trước đây, trong quá khứ Trần Trản vốn là một người chỉ biết lắng nghe.

“Ở trên xe buýt thường nghe người ta nói cái gì mà sức mạnh tình yêu, tôi còn chẳng tin,” Ông lão vui tươi hớn hở nói: “Hiện tại xem ra, tình yêu quả nhiên có thể thay đổi một người.”

“Thay đổi tôi không phải tình yêu.” Trần Trản uống miếng nước, âm thanh lạnh như băng nói: “Đã lâu rồi tôi chưa được giao lưu với người bình thường.”

Có thể được nói chuyện với người bình thường như vậy, thật sự rất khó.

Ông lão không biết ẩn tình trong đó, trêu ghẹo nói: “Cậu trở nên hài hước không ít.”

Trần Trản nhìn thời gian, đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại nhấn mạnh một lần nữa: “Được nói chuyện với ngài tôi thật sự rất vui.”

Ông lão dở khóc dở cười: “Chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng chỉ lo làm việc.”

Ra cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời, Trần Trản khẽ thở dài một hơi.

Qua mấy giây, cậu nhận được một cuộc điện thoại, làm đứt quãng tâm tình tốt đẹp.

“Hình như tâm trạng cậu rất tốt, cậu hẳn là đi chơi rất vui vẻ.”

“Ai vậy?”

“…… Là tôi.”

Trần Trản cảm thấy ngữ điệu có vài phần quen thuộc, trong lòng không khỏi im lặng suy nghĩ.

“Tôi họ Ngô.”

“Ngô tiên sinh.” Trần Trản mặt không đổi sắc nói nói dối: “Tôi nhớ mà, lúc nãy chỉ đùa một chút.”

“…… Gặp nhau đi.”

Kế sách của đối phương trước giờ đều là giỏ tre múc nước, nhưng Trần Trản vẫn có vài phần cảnh giác, ít nhất luận tâm kế, nói không chừng Ngô tiên sinh còn cao tay hơn mình.

“Địa điểm cậu chọn.”

Đoán được cậu băn khoăn, Ngô tiên sinh đem quyền chủ động giao ra.

Buổi chiều Trần Trản còn có công việc chưa hoàn thành, không muốn chạy tới nơi quá xa, hào phóng mà hẹn ở biệt thự.

Cậu đi giao thông công cộng nên khi trở về có chút chậm trễ, chờ tới tiểu khu rồi phát hiện đã có một bóng người tựa vào cửa chờ đợi.

“Lâu rồi không gặp.” Trần Trản mỉm cười mà chào hỏi.

Ngô tiên sinh để ý cậu hơi nghiêng người khi nói chuyện, bao gồm cả khi mở cửa, đều nghiêng lệch về một phía, nhưng cũng không hẳn là quay lưng với hắn.

Sau khi vào cửa, Ngô tiên sinh ở giày ra đặt chỉnh tề ở một bên, gần như gót giày đều được căn chỉnh theo một đường tỉ lệ.

Trần Trản nhướng mày…… Chứng cưỡng bách.

Việc đầu tiên cậu làm khi vào nhà là đóng cửa lại, dọn cả con dao gọt hoa quả trên bàn.

Ngô tiên sinh đem hết thảy thu vào trong mắt: “Làm gì vậy?”

Trần Trản: “Mấy hôm trước ở nước ngoài, có một tên ngốc bạch ngọt trăm phương nghìn kế vào phòng khách sạn của tôi để nhảy xuống.”

Ngô tiên sinh ngẩn ra vài giây, tên ngu xuẩn trong miệng đối phương có phải là chấp pháp giả được phái đi không?

Mục đích hắn tới đây vì chấp pháp giả kia một đi không trở lại, theo như chấp pháp giả khác báo cáo, vào ngày Trần Trản về nước tên chấp pháp giả kia liền kéo tất cả đồng nghiệp vào danh sách đen.

Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, vì để điều tra, hắn không thể không ra mặt.

“Sau đó?” Hắn hỏi.

Trần Trản khẽ cười một tiếng: “Tôi cứu hắn, đôi bên liền tiêu tan hiềm khích lúc trước.”

Lời này nghe giả tới tận chân trời.

Ngô tiên sinh nhíu mày, không để lộ ra chút khẩn trương nào: “Hôm nay tới, chủ yếu là muốn hợp tác.”

Dù không biết nội dung hợp tác, nhưng Trần Trản suy đoán mục đích cuối cùng nhất định là để hố chết mình.

“Tôi có thể cung cấp vị trí mấy chấp pháp giả còn lại, tiêu diệt bọn chúng.”

Trần Trản nghiêm mặt nói: “Lưỡng bại câu thương, để anh ngồi ngư ông đắc lợi?”

Ngô tiên sinh cười nói: “Chúng nó muốn giết cậu, tất nhiên là cậu phải tiên hạ thủ vi cường.”

Trần Trản lộ vẻ mặt chân thành: “Được.”

Sau một màn khách sáo giả tạo, Ngô tiên sinh cung cấp nơi ở của chấp pháp.

Địa chỉ này là thật, dù là Trần Trản hay những sinh vật kia chết cũng là chuyện tốt.

Trần Trản: “Cố tình đưa ra tin tức quan trọng như vậy, không bằng ở lại ăn bữa cơm đi? Tôi phụ trách.”

Cơm làm được một nửa, Ân Vinh Lan đã tan tầm trở về…… Thấy một nam nhân xa lạ mở cửa cho mình.

Ngô tiên sinh ôm cánh tay, cười mà không nói.

Ân Vinh Lan gật đầu chào, sau đó đi vào phòng bếp, hỏi: “Đây cũng là con trai chúng ta sao?”

Trần Trản khụ một tiếng, không biết là bị khói làm sặc, hay bởi vì câu nói của anh.

Ngô tiên sinh nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng Ân Vinh Lan, trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm thấy hình như đối phương biết mình, hơn nữa còn có sát ý.

Ân Vinh Lan vờ như không nhận ra ánh mắt khác thường phía sau, trước mặt treo ý cười nhàn nhạt.

Đáng tiếc……

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu cần Lâm Trì Ngang hợp tác, nhưng hắn mới xuất viện không lâu, phỏng chừng qua một đoạn thời gian nữa mới nguyện ý giúp.

Trần Trản cởi tạp dề ra, khi bưng thức ăn lên bàn, cả người toát lên một loại nhu hòa khác thường.

Cả hai đĩa đều cùng một món, một đĩa đặt trước mặt Ân Vinh Lan, một đĩa đặt gần Ngô tiên sinh.

“Gần đây anh ấy nóng trong người, không thể ăn cay.” Trần Trản ngồi xuống đồng thời giải thích một câu.

“Đại phồn hóa giản.” Ngô tiên sinh cầm lấy đũa nhưng không gắp đồ ăn: “Thủ đoạn quá mức trắng trợn cũng có lúc có tác dụng…… Tôi cá rằng đĩa thức ăn này có độc.”

Sắc mặt Trần Trản bất biến: “Nói đùa rồi.”

Ngô tiên sinh: “Tôi không có thân thích bằng hữu, thủ hạ của tôi cũng đã chết, khi có tai nạn xảy ra cũng chẳng có ai báo án.”

Nói đến một nửa, hắn nở nụ cười: “Chương truyện kia cũng giống như một lời mở đầu…… Chuyện xưa nhắc lại, cảnh sát đều nghĩ đây là một trò cười, ai lại tiếp tục điều tra?”

Hắn chỉ vào bãi cỏ ngoài cửa, âm thanh trầm thấp lẫn chút nhu hòa: “Chuẩn bị đem thi thể của tôi chôn ở đó sao?”

Trần Trản chớp chớp mắt, trong mắt biểu hiện ra vài phần kinh ngạc.

Ngô tiên sinh liếc mắt nhìn cậu: “Một ván này cậu đã sớm an bày.” Yên lặng hơi khoảnh, bỗng nhiên nhìn Trần Trản cười nói: “Lần đầu tiên gặp cậu, tôi liền ngửi được hương vị đồng loại, đều không để mạng người vào mắt.”

Bốn mắt nhìn nhau, một người âm trầm, một người khẽ cau mày.

Sau một lúc lâu, Trần Trản thở dài, gắp đồ ăn trong đĩa hắn bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

Một phút qua đi, không có dấu hiệu trúng độc

Trần Trản lại ăn một ngụm, bình yên vô sự.

“Cậu……”

“Không có độc.” Trần Trản lấy khăn giấy lau khóe miệng: “Sở dĩ phân ra hai đĩa, bất quá chỉ là một chút tâm tư nhỏ.”

Một bên Ân Vinh Lan dùng đũa đảo nhẹ trong đĩa, nhàn nhạt nói: “Đĩa của tôi nhiều thịt hơn.”

Lúc này Ngô tiên sinh mới chú ý tới, đĩa của mình phần lớn đều là cải xanh.

“……”

Bầu không khí cực kỳ xấu hổ.

Trần Trản nhàn nhạt nói: “Ăn cơm đi.”

Trong lúc nhất thời, xung quanh chỉ còn lại tiếng ăn cơm.

Ân Vinh Lan gắp một miếng thịt, liếc mắt nhìn Ngô tiên sinh.

Trần Trản như suy tư gì, nhìn Ngô tiên sinh giống như nhìn thịt Đường Tăng.

Không thân thích bằng hữu.

Mất tích sẽ không có người phát hiện.

Cảnh sát đem sự kiện ‘hoa viên giấu xát’ kia như một trò cười.

Kẻ thù ở trước mắt, thật là một cơ hội động thủ tốt!

—— Những lập luận hùng hồ vừa rồi của Ngô tiên sinh đã làm cậu động tâm.

Ân Vinh Lan nhấp nhấp môi, dùng ánh mắt ám chỉ…… Nếu không đi nấu thêm một chén canh, bỏ thêm chút nguyên liệu vào, trực tiếp tiễn hắn đu.

–---------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Hằng ngày tôi đều kiểm điểm bản thân mình ba lần, tôi phải làm một công dân tuân thủ pháp kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com