ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 100: Sáng tạo

VTHY2K4

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi vào má, Trần Trản tỉnh dậy trước, quay đầu quan sát Ân Vinh Lan.

Trong lúc ngủ mơ, tươi cười đầy mặt.

Trần Trản nhìn đến ánh mắt khẽ run lên, lẩm bẩm tự nói: “Tuy rằng không biết đang suy nghĩ cái gì……”

Nhưng tư tưởng người này hình như rất nguy hiểm a!

Giống như đã nhận ra có người nhìn trộm, Ân Vinh Lan chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại đang tới gần mình.

Thấy anh bị mình dọa, Trần Trản nhàn nhạt nói: “Anh không chân thành với em.”

Ân Vinh Lan cười khổ: “Đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt, là người đều sẽ bị dọa nhảy dựng.”

Trần Trản: “Trong phim truyền hình, đối phương sẽ coi cách tiếp cận đột ngột này như muốn hôn..”

Ân Vinh Lan như suy tư gì: “Nếu không em làm lại một lần nữa đi?”

“Không được.” Trần Trản mặc áo vào, xuống giường: “Em cự tuyệt mọi hành vi thân mật trước khi rửa mặt.”

·

Kế hoạch buổi sáng của một ngày, Trần Trản đã dậy sớm, nhưng có người còn siêng năng hơn so với cậu.

“Các ngươi ngộ sát thủ hạ của ta.” Ngô tiên sinh ngồi trên sô pha uống trà, khóe mắt để lộ ra vài tia không ngờ.

Phí rất nhiều công sức mới liên hệ được chấp pháp giả, khi biết được chân tướng An Lãnh chết chân tướng, đến cả hắn cũng không khỏi ngây ra vài giây.

“Sai ở chỗ hắn không chịu giải thích rõ ràng.”

Ngô tiên sinh liếc nhìn quả cầu đối diện, giấu đi lạnh lẽo trong mắt, chấp pháp giả từ trước đến nay không nói đạo lý tình nghĩa, An Lãnh xem như trắng tay mà chết chết.

“Trần Trản có thân phận nào khác không?” Ngô tiên sinh hỏi ra trọng điểm.

“May mắn hơn một tí so với người thường thôi.”

Ngô tiên sinh rũ mắt không nói.

Đến nay hắn vẫn chưa nghĩ ra An Lãnh cuối cùng muốn nói câu gì, bởi vì hắn và chấp pháp giả đã có phòng bị lẫn nhau, nên cũng không hỏi rõ ràng được.

Chấp pháp giả cường điệu: “Trần Trản cần phải chết.”

Ngô tiên sinh nhăn mày lại, ai lại nói bậy như thế: “Không bằng thử đổi đối sách đi.”

Đặt tách trà trong tay sang một bên, anh suy tư một lúc: “Thông minh thì bị thông minh hại, có thể thử làm theo cách trái ngược xem.”

Quả cầu nhe hàm răng sắt nhọn ra: “Nói rõ chút đi.”

“Tìm một cái có hành vi kỳ lạ nhất trong số các ngươi, lấy độc trị độc.”

·

Trần Trản và Ân Vinh Lan, hai người được coi là độc dược đang ăn sáng, người sau chủ động giúp cậu bóc trứng, khi ăn gần hết, anh bình tĩnh đưa khăn giấy qua.

Thời gian vừa đúng.

Trần Trản nhịn không được liếc nhìn anh một cái, loại cảm giác được quan tâm làm người ta thực hưởng thụ.

Ân Vinh Lan từ đầu đến cuối không hề nhìn lên, tựa hồ không để ý, nhưng trong lòng lại chậm rãi tính toán: Lâm Trì Ngang từng nói khi theo đuổi Khương Dĩnh, hắn ta phải dựa vào sự tinh tế.

Điều này anh có thể làm được.

Trần Triển đột nhiên tới gần, Ân Vinh Lan: "Sao vậy?"

“Em thấy anh có chút kỳ quái.” Trần Trản ngồi trở lại ghế, sờ sờ cằm: “Hình như có dã tâm.”

Ân Vinh Lan nở một nụ cười bao dung, ngược lại, nó khiến những ai nghi ngờ có chút áy náy

Trần Trản bĩu môi, chuẩn bị dọn bàn, nghe anh hỏi: “Buổi tối có thời gian không?”

“Có.”

“Đi cùng anh tới một nơi.”

Tuy rằng không biết trong hồ lô có thuốc gì, nhưng vì phối hợp, Trần Trản vứt bỏ thời gian nghỉ trưa để làm việc, trước khi mặt trời xuống núi phải gõ cho xong.

Khi mặt trời lặn, nơi đầu tiên đến là căn phòng đã bị thiêu.

Trần Trản dò hỏi nguyên nhân sao anh lại dẫn cậu tới đây.

Ngón tay Ân Vinh Lan vuốt ve vách tường, ánh mắt sâu thẳm, không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu quay đầu nói: “Chính là muốn cùng em đến xem, không có nguyên nhân khác.”

Trần Trản lấy khăn giấy ra cho anh lau tro trên tay, nhân tiện cảnh cáo nói: “Nếu anh dám viết lên tường rằng anh đã đến đây, anh nhất định phải chết.”

Ân Vinh Lan bật cười.

Sau đó anh dắt người ra sau núi.

Nhìn đỉnh núi phía xa, cuộc đại chiến kinh tâm động phách kia một lần nữa hiện lên trong đầu Trần Trản.

Ân Vinh Lan: “Đêm đó sau khi tôi ngủ, em hẳn là trộm chạy tới đây.”

Trần Trản thở dài, cho nên loại đồ vật như GPS không biết nên gọi là phúc hay họa của nhân loại.

Trong lúc còn đang xúc động, cậu bị gọi lên xe.

Nhìn đèn nê ông hai bên đường, Trần Trản nói: “Hình như đây không phải đường về.”

Ân Vinh Lan an tĩnh lái xe, dẫn cậu đi đến địa điểm cuối cùng.

Quảng Trường Lê Thành vừa mới có tin đồn ma quái, người đi ngang qua đều tránh đi. Tuy rằng tin tức không đưa tin, nhưng một ít cư dân gần đây cũng biết đã từng có người chết, nơi đây cũng rất nhanh đã trở thành một truyền thuyết đô thị.

Ổ khóa đã An Lãnh cạy, ổ khóa hiện tại chỉ là hàng trưng bày.

Trần Trản bước vào trong nhìn quanh bốn phía, cười nói: “Lâm Trì Ngang vốn dĩ chuẩn bị cầu hôn ở đây.”

Ân Vinh Lan lắc đầu: “Đối với tôi mà nói, đây là nơi em từng gặp nguy hiểm.”

Ánh sáng xung quanh sáng lên, Trần Trản đột nhiên quay lại, nhìn thấy Ân Vinh Lan đang đứng phía sau với vẻ mặt hơi khác thường ngày “Tôi đã từng vắng mặt rất nhiều giai đoạn trong cuộc đời của em, bao gồm cả khi em gặp nguy hiểm.”

Tiếng nhạc lãng mạn vang lên, Trần Trản cũng hiểu ra mục đích của chuyến đi này, hôm nay anh đã dẫn cậu đến những nơi mà cậu đã từng gặp nguy hiểm.

Hình ảnh chú cá voi khổng lồ trên đầu đang tung tăng bơi lội cùng những ánh đèn rực rỡ sắc màu tạo nên một thế giới mộng mơ.

Phải nói rằng Lâm Trì Ngang đã bỏ rất nhiều công sức vào việc trang trí hội trường.

Khi họ nhìn nhau, Ân Vinh Lan cuối cùng đã nói từ 'kết hôn': “Những năm tháng sau này, tôi bảo đảm sẽ không để em rơi vào bất cứ tình cảnh nguy hiểm nào nữa.”

Trong một không gian kín, có thể là do hệ thống thông gió không được tốt, dường như đã làm cho nhịp tim của hai người tăng lên

“Anh……”

Trần Trản mím môi: “Nơi này không đáng để Lâm Trì Ngang cầu hôn sao?”

Ân Vinh Lan khẩn thiết nói: “Nơi này là hồi ức không tốt của em, tôi muốn biến nó thành hồi ức tốt đẹp thuộc về chúng ta.”

“……”

“Cũng không ảnh hưởng cho lần sử dụng tiếp theo,” Ân Vinh Lan nói: “Huống chi hắn cũng không biết.”

“……”

Kết hôn.

Loại sự tình này đối với cậu mà nói đã từng là quá mức xa vời, lúc thi đại học thất bại đầu óc chỉ nghĩ nên làm thế nào để gầy dựng sự nghiệp thành công trong tương lai.

Hiện giờ có một chiếc nhẫn đặt trước mắt cậu, khi khi mang lên, thì có lẽ cậu sẽ phải đối mặt với một thế giới mới.

Ân Vinh Lan bình tĩnh chờ đợi đáp án, đây là phương án có khả năng thành công cao nhất, nếu thất bại, cũng vẫn còn ba phương án dự phòng.

Trần Trản liếc mắt nhìn anh: “Thành ý đâu? Ít nhất cũng phải đeo vào giúp em chứ.”

Ân Vinh Lan hơi thất thần, sự tình thuận lợi đến không ngờ, ngón tay cơ hồ là có chút chết lặng mà đeo vào cho cậu.

Trần Trản cúi đầu rũ mắt nhìn, mặt trên có khắc hoa văn cuộn sóng, tựa hồ nó có một ý nghĩa nào đó.

Ân Vinh Lan: “Trong nước còn chưa chấp nhận hôn nhân đồng tính, nhưng tôi cảm thấy vẫn phải có nghi thức trao nhẫn cho nhau.”

Trần Trản: “Được.”

Liếc nhìn nhau, cả hai mỉm cười dời tầm mắt đi.

Sau khi trở về, Trần Trản liền đang một bài xin tạm nghỉ viết truyện, chỉ nói bởi vì nguyên nhân cá nhân, dẫn đến khu bình luận xuất hiện rất nhiều suy đoán.

Cũng may chỉ là một tuần, hơn nữa hứa hẹn sẽ bổ sung sau nên khu bình luận còn tính là hữu hảo.

·

Dị quốc tha hương, thời tiết không giống trong nước.

Khó được lúc có thể buông bỏ công việc xuống, nằm trên bờ cát phơi nắng thế này.

Khi ngắm nhìn bờ biển xanh thẳm tâm tình cũng trở nên bình thản hơn, điện thoại lại rung lên không đúng lúc

Trần Trản sờ sờ bên cạnh, mở lên thì thấy không phải là điện thoại của mình.

Cùng lúc đó, Ân Vinh Lan 'uy' một tiếng.

Trần Trản quay đầu qua, dùng khẩu hình hỏi: “Công ty?”

Ân Vinh Lan lắc đầu, đi qua một bên nhận điện thoại.

“Anh đang làm gì?”

Ân Vinh Lan: “Hưởng tuần trăng mật.”

Kia đầu trầm mặc một lát.

Qua một lúc, âm thanh Lâm Trì Ngang tuy rằng như cũ, nhưng có thể cảm giác hàm chứa ẩn nhẫn cực độ: “Anh thật đúng là lợi hại, ra chủ ý hay lắm.”

Vì còn có chuyện phải hợp tác, Ân Vinh Lan không quá cứng nhắc, hỏi: “Tiến hành không thuận lợi?”

Ngữ khí vô tội nhường nào.

Lâm Trì Ngang cười lạnh một tiếng: “Có biết mấy ngày này tôi đã trải qua cái gì không?”

Ân Vinh Lan cũng không muốn biết, nhưng cũng không nên trực tiếp treo điện thoại.

“Bệnh viện, cục cảnh sát, trong nhà còn mời cả pháp sự.”

Từ góc độ logic, khoảng cách này hơi lớn một chút, Ân Vinh Lan nhíu mày: “Có viết như tôi dặn không?”

Người ở đầu bên kia không đáp lại, đại khái là không muốn nhớ lại chuyện đó, để lại một âm thanh treo máy lạnh lẽo.

Ân Vinh Lan lắc lắc đầu, một lần nữa trở lại ghế nằm, mang kính râm vào.

Trần Trản nhìn thoáng qua anh: “Ai mà thần bí vậy?”

Ân Vinh Lan: “Một nam nhân vừa mới trải qua những thăng trầm trong cuộc sống.”

Nghe những lời nói mơ hồ của anh, Trần Trản cũng lười đoán, tiếp tục hưởng thụ kỳ nghỉ tốt đẹp khó có được.

Đáng tiếc trời quang đãng lại bắt đầu mưa to, này không phải do người có thể kiểm soát được.

Trần Trản nghĩ rằng mình đang trải qua những ngày tháng yên bình nhưng không biết rằng có một đôi mắt vẫn luôn không rời khỏi người cậu.

Phục vụ mang nước trái cây lên, không khỏi liếc nhìn anh ta…… Hành vi cử chỉ của đối phương có chút kỳ quái, cho dù là hành động bình thường như điều chỉnh dáng ngồi, cũng có thể cảm giác được cơ thể anh ta không quá phối hợp với nhau.

Thanh niên đột nhiên ngẩng đầu, phục vụ sợ tới mức giật mình một cái, xấu hổ cười cười bước nhanh mang nước lên bàn tiếp theo.

Thanh niên lắc cổ từ bên này sang bên kia, lại uốn cong ngón tay, lẩm bẩm rằng cơ thể vừa mới chiếm lấy này điều khiển thật khó.

Vị chấp pháp giả này là bị một đồng nghiệp khác đề cử ra đối phó Trần Trản, vì thế nó quyết định ăn luôn não của một ký chủ không giao nộp nổi giá trị tẩy trắng, muốn tiếp cận Trần Trản để tiện xuống tay.

Đám cưới và tuần trăng mật thường là khoảng thời gian thư thái nhất của con người..

Sở dĩ chọn tên này để đối phó Trần Trản, vì tên chấp pháp giả này có tiếng là lập dị. Mấy chấp pháp giả kia và Ngô tiên sinh rút ra kinh nghiệm xương máu, cho rằng mạch não của Trần Trản khác người bình thường, càng tính kế càng dễ thất bại.

Cần phải tìm một sự tồn tại kỳ dị nào đó có thể so sánh được.

Trên bờ cát Trần Trản ngáp một cái, khoanh tay nghỉ ngơi.

Ân Vinh Lan: “Tôi đi mua hai ly đồ uống.”

Trần Trản nhẹ gật đầu.

Ân Vinh Lan đứng lên đi về phía nhà hàng.

Luôn có dự cảm đối phương đang đi tới chỗ mình, chấp pháp giả cảm thấy bất an, giả vờ cúi đầu uống nước chanh.

Cơ hồ là thời điểm vừa đến bờ cát, Ân Vinh Lan liền chú ý đến người dị thường này, chỉ là không muốn quấy rầy đến khoảnh khắc có được giữa hai người mới kéo đến bây giờ.

Khi thanh niên cảm thấy không ổn, Ân Vinh Lan đã dừng lại ở trước mặt hắn: “Kiểm tra.”

“Gì?”

Ân Vinh Lan: “Chứng minh thư.”

Thanh niên là nhập cảnh phi pháp, ngày thường bởi vì hành vi quái dị, không hay giao lưu cùng đồng nghiệp, càng đừng nói người.

Lục túi một chút, ngoại trừ một ít tiền lẻ thì không phát hiện gì khác, hậu tri hậu giác nói: “Anh không phải cảnh sát, không có tư cách kiểm tra tôi.”

Ân Vinh Lan: “Trong vòng nửa tiếng, tôi sẽ đến cục cảnh sát cử báo cậu.”

Thanh niên hơi thiếu tự tin: “Dựa vào cái gì?”

Ân Vinh Lan: “Nhìn qua cậu giống như nhập cư trái phép.”

“……”

Chỉ là tùy tiện nói hai câu, không ngờ người trước mắt dễ lừa như vậy.

“Anh từ từ.” Thanh niên vội vàng gọi anh lại, nhìn nhìn bốn phía, thật cẩn thận kéo cổ áo xuống một chút: “Tôi có thứ chứng minh thân phận.”

Ân Vinh Lan nhíu mày nhìn hình xăm như một đồ án phức tạp.

Thanh niên lại kéo cổ áo xuống một chút: “Anh nhìn cho kỹ, đây là mã QR.”

“……”

–------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngô tiên sinh: Lấy độc trị độc, dùng kẻ lập dị chiến thắng kẻ lập dị.

Nhưng mà hiện thực là ——

Ân Vinh Lan: Cậu không phải người.

Thanh niên kinh ngạc: Sao anh biết?!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com