ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 10: Tương ngộ

VTHY2K4

Dù Lâm Trì Ngang không làm gì thì với tình trạng hiện tại của Trần Trản cũng không thể tùy ý hoạt động.

Mắt cá chân tựa hồ chỉ bị trẹo nên cậu chuẩn bị tìm khăn lông đắp một chút, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân.

Nhanh như vậy?

Trần Trản khập khiễng đi tới cửa, mở hé cửa, nhìn thấy một gương mặt ngoài ý muốn.

"Ân tiên sinh?"

Thấy cậu kinh ngạc, Ân Vinh Lan trầm mặc trong chốt lát: "Cậu nghĩ là ai?"

"Tình địch." Trần Trản trả lời.

Ân Vinh Lan không phải đến tay không mà mang đến một hộp quà: "Tôi nghe nói cánh tay cậu bị thương, tôi xem xem."

'Nghe nói' là một từ vô cùng vi diệu, Trần Trản nhướng mày: "Không phải nhìn trên mạng?"

Ân Vinh Lan: "Tôi ít lên mạng."

Biết Trần Trản xảy ra chuyện là do vô tình nghe cấp dưới nói chuyện với nhau.

Trần Trản cũng không đuổi mãi một vấn đề, chậm rì nói: "Tham lam cái nhỏ, để người ta mời ăn cơm, lúc trở về vấp ngã."

Nghe nói Trần Trản bị đánh Ân Vinh Lan liền cảm thấy không đáng tin, anh từng thấy Trần Trản đánh nhau, cơ thể tỏa ra một cổ tàn nhẫn, với tính cách của cậu hoàn toàn không khả năng bị đánh.

Trần Trản xoa mắt cá, Ân Vinh Lan chủ động giành trước, giúp cậu đắp khăn lông.

"Còn ổn không?"

Trần Trản: "Thân tàn chí kiên."

Ân Vinh Lan thấy cậu bĩnh tĩnh mà dùng một tay gõ chữ, không khỏi bật cười.

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: "Xin hỏi Trần Trản tiên sinh ở đây sao?"

Ân Vinh Lan nhìn thoáng qua Trần Trản, thấy cậu gật đầu liền giúp cậu mở cửa.

Người trung niên mang theo hòm thuốc thấy anh liền ngẩn ra, thấy Trần Trản bó thạch cao liền biết mình không đi lầm, nói ra mục đích đến: "Lâm tiên sinh kêu tôi tới xem."

Trần Trản không cự tuyệt để bác sĩ kiểm tra chân, bình tĩnh nói: "Chỉ bị trẹo, không sao."

Cậu trước giờ cùng người khác đánh nhau không ít, đối với thân thể của mình có thể dự đoán chính xác.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra xong, xác định không có vấn đề lớn, để lại rượu thuốc: "Bôi đúng giờ, dùng sức xoa ấn."

"Cảm ơn." Trần Trản hỏi ra câu mấu chốt: "Tôi không mời ông tới nên phí khám bệnh nên tính cho Lâm Trì Ngang thì thích hợp hơn đúng không?"

Bác sĩ phức tạp nhìn cậu: "Đúng."

Trần Trản lúc này mới an tâm làm việc.

Vừa ra đến cửa bác sĩ quay lại nhìn Ân Vinh Lan, cảm thấy đã gặp người này rồi nhưng lại nghĩ không ra

Như là không thấy ông ta đang nỗ lựa suy nghĩ, Ân Vinh Lan hỏi một ngày bôi mấy lần rồi thong dong đóng cửa.

"Cần tôi hỗ trợ không?"

Trần Trản đưa chân ra.

Ân Vinh Lan hơi ngẩn ra một chút, sau đó giúp cậu bôi thuốc xong, mới nói: "Muốn tôi giúp cậu đánh máy không?"

Lúc này Trần Trản mới phát hiện đã hiểu lầm ý đối phương, Ân Vinh Lan là hỏi cậu có muốn giúp đánh máy không.

"Không cần." Trần Trản tận lực giữ ngữ khí ôn hòa nói: "Tôi đã cải tà quy chính, anh cũng nên thừa lúc còn trẻ tìm công việc ổn định mà làm."

Ân Vinh Lan cảm thấy biểu tình nói chuyện của cậu giống người nào đó.

Trần Trản cũng cảm thấy tâm tình của mình cũng tựa người đó.

Đại khái không lâu, hai người đồng thời phản ứng lại..... Ông lão đối diện.

Trần Trản vẻ mặt thâm trầm: "Hay là tôi chưa già đã yếu?"

Ân Vinh Lan trầm mặt một hồi: "Tôi lớn tuổi hơn cậu."

Một lúc, Trần Trản dùng ngữ khí không lên xuống dõng dạc nói lời hùng hồn: "Vậy chúng ta cùng nhau nỗ lực."

Vốn định nói một câu tốt đẹp cho tương lai, cảm thấy không hợp tình hình lại nuốt trở vào.

Đang nói chuyện thì thấy bác sĩ quay lại, nhìn Ân Vinh Lan bất đắc dĩ cười cười, ý bảo muốn nói chuyện riêng.

Ra cửa, bác sĩ tổng kết một chút, yếu ớt giải thích: "Lâm tiên sinh mới vừa gọi điện, biết có bạn bè tới chăm sóc Trần Trản, hứa hẹn chỉ cần đối phương phụ trách chăm sóc, tình nguyện đưa hai mươi vạn."

Ân Vinh Lan im lặng, bác sĩ nhìn gương mặt anh không biến hóa, vô cớ sinh ra chột dạ, thực mau áp xuống loại quái dị này, tiếp tục nói: "Đương nhiên tiền đề là hy vọng Trần Trản dưỡng thương tốt không nên ra ngoài, tránh cho phóng viên chụp được."

Âm thanh nói chuyện không lớn, nhưng mà đây là phòng cậu, cửa lại khép hờ, Trần Trản nghe được chút ít.

Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn cậu, không biết nghĩ gì, gật gật đầu.

Bác sĩ nhẹ nhõm thở một hơi, nụ cười thêm vài phần chân thật: "Đưa tài khoản ngân hàng và tên, trước đưa mười vạn, còn khoản sau chờ....."

Ân Vinh Lan nâng tay lên: "Không vội."

Bác sĩ cảm thấy người này rất đáng tin, không hề chậm trễ xuống lầu lái xe về nhà.

Khi Ân Vinh Lan vào, Trần Trản còn đang gian khổ mà thong dong gõ chữ.

"Đều nghe được?"

Trần Trản gật đầu có lệ, mải mê làm việc.

Ân Vinh Lan cách cậu vài bước kéo ghế dựa ngồi xuống: "Đến lúc đó tôi sẽ đem tiền trực tiếp gửi cho cậu."

Trần Trản dừng tay, nhíu mày: "Nói gì vậy? Đó là tiền công của anh, gửi tôi làm gì?"

Tiền công?

Ân Vinh Lan cảm thấy cách nói này thật mới mẻ nhướng mày, một lúc lại thấp giọng cười.

Trần Trản nhịn không được nghiêm túc nhìn anh, nói thật, người này cảm xúc lên xuống thập kỳ diệu, cậu không thấy câu nói kia có điểm gì buồn cười.

Lúc này Trần Trản bắt đầu sinh hoạt theo kiểu một không ra cửa, hai không mua sắm, Lâm Trì Ngang bên kia cũng bận rộn chỉ tới lui giữa công ty và nhà. Duy nhất hài lòng chính là Trần Trản đã bớt làm vài chuyện xấu.

Ngày hôm sau hắn bị cảm nhẹ, bác sĩ tư nhân tới xem bên, ông phục vụ ở Lâm gia hơn mười năm, Lâm Trì Ngang tương đối tôn kính.

"Cơ thể nên sinh hoạt điều độ." Bác sĩ dặn dò.

Lâm Trì Ngang ấn ấn giữa mày: "Cấp dưới làm việc không lưu loát, không có việc nào chu toàn." Dừng một chút mở mắt ra nói: "May mắn là ngài vừa đi đúng lúc gặp bạn bè của hỗn trướng kia, nếu không tôi còn phải lo tìm hộ lý cho cậu ta."

Bác sĩ vừa lấy thuốc vừa nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức." Bỗng nửa đùa giỡn nói: "Tiêu tiền không hợp lý, đã học được cách tiết kiệm."

Lâm Trì Ngang sửng sốt, phản ứng lại ông ấy đang nói về việc không lấy tiền thừa, lại đau đầu nói: "Chờ Trần Trản khỏi, tôi sẽ lại tìm cậu ta, tránh cho sự việc tiếp diễn." Trần tư một lát, lại nói: "Thuận tiện xem bạn cậu ta là vị Bồ Tát sống nào."

Lời này kì thật là châm chọc Trần Trản, lúc trước làm nhiều chuyện xấu vậy mà cũng có bạn bè nguyện ý tới thăm.

Bác sĩ hơi mỉm cười: "Nhớ đem phí khám bệnh tổng kết lại."

Tổng tài mang bệnh đi làm, không kiếm được nhiều tiền, Trần Trản mang bệnh gõ chữ, lại thành công mang lại một đống người thương hại. 'Tuy rằng vẫn còn chán ghét, nhưng thấy tình huống này mà vẫn gõ chữ, có thể trả thêm phí thưởng.', cùng nhiều loại ngôn luận khác.

Tính toán số tiền, Trần Trản thừa nhận trong họa có phúc.

Ân Vinh Lan đại khái cách hai ba ngày đến một lần, phần lớn thời gian tới đây là để nói vài câu, tìm không được việc cần giúp đỡ. Trần Trản là người có năng lực sinh hoạt lớn, trừ gõ chữ chậm một tí, cánh tay bị thương tựa hồ không ảnh hưởng đến sinh hoạt, phòng được dọn gọn gàng ngăn nắp.

"Gió mạnh mới biết cỏ cứng." Ân Vinh Lan mở miệng, đưa ra đánh giá.

Mặc dù không giải thích gì nhưng vẫn nghe ra là đang khen.

Đôi mắt Trần Trản đình chỉ chớp vài giây, ngược lại mày lại nhăn, không quen người khác khen ngợi ra mặt.

"Còn mấy ngày có thể gỡ thạch cao?" Ân Vinh Lan hỏi thăm, phảng phất như sự khích lệ vừa rồi chỉ là thuận miệng.

Trần Trản nhìn lịch, đưa hai ngón tay.

"Đúng lúc hai ngày sau tôi rảnh." Ân Vinh Lan suy nghĩ rồi nói: "Đến lúc đó tôi lái xe đưa cậu đi."

Ánh mắt Trần Trản chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, giống như vô tình nói: "Mượn xe?"

Trong quá trình tiếp xúc Ân Vinh Lan hiểu thấu tính tình đối phương, vĩnh viễn xe giữ lại một phần đề phòng, lập tức cười nói: "Xe của tôi gặp trục trặc còn đang sửa, chỉ có thể mượn xe."

Trần Trản vẫn luôn nghi ngờ thân phận Ân Vinh Lan, nói là người nghèo nhưng lại không có cảm giác túng quẫn, giống như là một người giàu điệu thấp, nhưng cũng không nhìn ra là giàu có. Cậu có nhìn lén nhãn hiệu quần áo của anh, lên mạng tra thử, xác định không phải hàng hiệu.

Nơi nào cũng không nhìn ra, Trần Trản liền dựa theo việc hằng ngày tiếp xúc với Ân Vinh Lan tìm ra nhân thiết chung.

Vẫn chưa cự tuyệt đối phương lái xe đưa cậu đến bệnh viện, nhìn về phía Ân Vinh Lan nói: "Vậy làm phiền, có thời gian mời anh một bữa."

Hai ngày sau rất nhanh đã đến, bác sĩ nói phục hồi rất tốt, gỡ xong thạch cao rồi dặn dò cậu sắp tới đừng làm việc nặng.

....

Ân Vinh Lan và Trần Trản đều không phải người hay lướt điện thoại, trên đường đi về chỉ nói chuyện, thời điểm đến tiểu khu Trần Trản cúi đầu nhìn điện thoại một lát, lắc đầu nói: "Lâm Trì Ngang vậy mà lại lên hotsearch."

Bởi vì 'sự kiện đánh người', nhất cử nhất động của đối phương hiện tại đều rất được chú ý.

Thậm chí còn nói Trần Trản và hắn ta đã lén giải hòa, Lâm Trì Ngang liền gửi phong hàm luật sư với những tin đồn vô căn cứ nhưng chuyện giằng co này vẫn nổi trong suốt hai tuần.

Không biết có phải ý trời, khi cậu ngẩng đầu, liền thấy trước cửa tiểu khu có một bóng người quen thuộc.

Dù mang khẩu trang và khoảng cách có chút xa nhưng Trần Trản liếc mắt một cái đã biết là Lâm Trì Ngang.

Trời sinh khí chất khi đứng trong một đám người vẫn chói mắt.

Ân Vinh Lan cái gì cũng chưa thấy, chỉ chuyên tâm thực hiện chức trách của một tài xế.

Trần Trản xuống xe nhìn thấy vị trí đỗ xe nhỏ hẹp không khỏi bội phục kỹ thuật lái xe của đối phương, loại góc xó xỉn vậy mà cũng có thể chiếm dụng được.

Lâm Trì Ngang cũng chú ý bên này, nhìn thấy Trần Trản thì nhíu mày lại, loại không kiên nhẫn này chưa được một giây, ánh mắt liền chú ý đến Ân Vinh Lan phía sau, biểu tình thay đổi thất thường trong nháy mắt.

Hắn làm tới vị trí này cư nhiên biết thân phận Ân Vinh Lan. Nhà nghèo thành nhà giàu không khó, nhưng muốn được quyền quý thì khó như lên trời.

Trong giới này Ân Vinh Lan chính là một truyền kỳ.

"Này..."

Còn chưa hỏi ra đây là có chuyện gì, Trần Trản sợ hắn quỵt nợ, nhắc nhở: "Đây còn không phải là người anh thuê làm bảo mẫu sao, nhớ trả tiền."

Trầm mặc một lát, phỏng đoán những tình huống có khả năng xảy ra.

Lâm Trì Ngang vốn đang cảm thấy phức tạp liền trở nên khó khăn nghiền ngẫm, mời một bảo mẫu như vậy..... Hắn có tài đức gì.

--------------
Lời tác giả:

Lâm Trì Ngang: Tôi vẫn không rõ trong câu chuyện tình yêu của các người tôi sắm vai gì?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info