ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 1: Bắt đầu từ tay trắng

VTHY2K4

Tiệm cafe 

Trần Trản nhìn mấy quả hắc kỷ tử trên bàn tròn, thở dài vì giá cả của nó quá đắt. 

"Tôi mời, cậu phiền muộn gì chứ?" Người ngồi đối diện cậu là một thanh niên đầu đinh, trông khá dễ nhìn.

Trần Trản tự rót cho mình một ly trà, trầm mặc không nói. 

Đầu đinh hận sắt không thành thép nói: "Ngày xưa là một công tử giàu có, bây giờ cậu nhìn lại cậu xem, sắp đi nhặt phế liệu rồi." 

Ánh mắt Trần Trản hơi dao động. 

Đầu đinh ngạc nhiên: "Cậu không phải sẽ làm thật chứ ?" 

"Không thành công." Trần Trản nhẹ nhàng nói một câu. "Ông cụ đối diện nói mỗi ngày ông ấy đều đi nhặt, mấy cái thùng rác đều thuộc về ông ấy." 

"...." 

Trần Trản: "Mà hôm qua tôi vừa mới biết, đúng kỳ ông ấy đều sẽ quyên góp số phế liệu đó, lương hưu một tháng tám ngàn." 

"...." 

Trần Trản bĩu môi: "Nhưng không sao cả, tôi đã đi sang trạm thu phế liệu kế bên, nhưng số tiền họ đưa ra căn bản không đủ tôi trả phí điện nước." 

Đầu đinh tuy rằng rất tức giận, nhưng tốt xấu cũng là bạn bè, lưỡng lự một hồi rồi nói: "Không thì tôi cho cậu mượn một ít." 

Trần Trản tỏ vẻ không sao cả phất tay: "Không cần, tôi đã tìm được con đường mới để kiếm tiền."

Khẩu khí so với trước càng kiêu ngạo. 

Đầu đinh nghĩ rằng cậu lại muốn giẫm lên vết xe đổ: "Nửa năm trước cậu lấy ảnh chụp ra uy hiếp người ta, thiếu chút nữa là phải vào tù, còn chưa rút ra bài học." 

Trần Trản nhướng mày, nhớ lại trong trí nhớ nguyên thân cũng có một đoạn như vậy, cười nhạo nói: "Tôi sẽ không té ngã hai lần ở cùng một nơi."

Nguyên thân đã sớm tìm đường chết, vào thời điểm cậu xuyên qua, phòng bừa bộn vô cùng, trên bàn đầy những hộp mì gói. 

Lại nói về bản thân, trước khi xuyên qua đang cùng bạn bè ca hát, vừa mới rống lên một câu "Tôi muốn cuộc sống nở hoa", giây tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự. Xác định đây không phải là mơ, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là kinh hoàng, mà là mệt. 

Xuyên qua vào lúc sắp bước vào đại học, chỉ trong chớp mắt từ một thiếu niên hồn nhiên biến thành một thanh niên chẳng làm nên trò trống gì. 

"Niên hoa uy cẩu."

Nên sớm đoán được, một thiếu niên không gia đình đúng chuẩn 'khổ tình' như cậu biến mất sẽ không có người nhớ thương, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn để xuyên qua. 

Đầu đinh nghe cậu lảm nhảm, nghĩ có phải tinh thần của cậu không bình thường khôn, ho nhẹ một tiếng để gây chú ý: "Không phải cậu nói có biện pháp kiếm tiền sao?" 

Tuy nói như vậy, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có sự tin tưởng. 

Trần Trản uống một ngụm trà, đột nhiên ngây người. 

Người khác xuyên qua đều biết cốt truyện và có hệ thống trợ giúp, không cần tốn nhiều sức đi lên đỉnh nhân sinh, còn bàn tay vàng của cậu không biết kẹt ở nơi nào. 

[Đây, ở đây.] 

Tay Trần Trản rung lên. 

Đầu đinh sửng sốt, nôn nóng hỏi: "Cậu không sao chứ?" 

Trần Trản bật cười: "Bị tàn thuốc rơi trúng tay." 

Đầu đinh nhìn vào đôi tay trống rỗng của cậu: "Đùa nhau à?" 

Trần Trản đứng dậy: "Có việc đi trước, chờ anh làm giàu mang cậu bay cao." 

Đầu đinh bị sặc liên tục ho khan, bất đắc dĩ nói câu bọn họ thời đại học hay nói: "Cẩu phú quý, chớ tương quên.*" 

[Hệ thống: Mong ký chủ đừng hoảng loạn, thành công vượt qua những điều kiện sau sẽ được trở về thế giới thực.] 

Trần Trản: "Cha không thương mẹ không yêu, thi đại học thất bại, có trở về hay không cũng không sao" 

[Hệ thống:....Ký chủ đang ở thế giới tiểu thuyết <Hàng tỷ sao trời> 

Nhân vật: vai nam phụ ác độc Trần Trản. 

Trạng thái: đã phá sản.] 

Quyển sách này Trần Trản đã nghe thấy rồi, cậu không có hứng thú với tiểu thuyết ngôn tình, nhưng bạn cùng bạn có nói qua bên trong có một nhân vật nam phụ cùng tên với cậu, còn nói giỡn rằng: "Nam phụ nhà người ta ôn nhu dịu dàng, sao đến phiên nam phụ cùng tên với cậu lại làm toàn chuyện xấu?" 

Hiện giờ tiểu thuyết đã sắp tới phân đoạn nam phụ ác độc tử vong, mặc dù hệ thống không giới thiệu, Trần Trản cũng có thể từ kí ức nguyên thân biết được cốt truyện. 

Đây là một quyển ngọt văn, nam nữ chính trong toàn bộ văn có ít hiểu lầm, đương nhiên là không phải không có ai lập mưu hãm hại họ, mà là mọi âm mưu đều như gió thoảng mây bay. Nam phụ ác độc vì yêu sinh hận, điên cuồng dùng nhiều thủ đoạn, cuối cùng làm trò cười trên mạng. 

Đã quên nói một câu, nữ chính đang là diễn viên nổi tiếng. Nguyên thân sau khi bị vạch trần âm mưu, bị mắng chửi thảm hại xưa nay chưa từng có. 

Hệ thống nhấn mạnh dòng miêu tả cuối cùng về nam phụ ác độc: trong phòng âm u, đồ đạc trong phòng còn lại đều là giá rẻ, bàn đầy mì gói, quần áo bị mài mòn và một người nam nhân đã mất tất cả. 

Đứng ở góc độ người xem Trần Trản cảm thấy như vậy là còn nhân từ. 

[Hệ thống: nhiệm vụ 1: (tẩy trắng nam phụ), mong ký chủ chịu đòn nhận tội, tới nhà nữ chính (Ảnh Hậu Khương Dĩnh) nhận tội. 

"Ta không rảnh!" 

[Hệ thống:.....] 

Trần Trản: "Ngươi quỳ xuống đi." 

[Hệ thống: tôi có thể giúp cậu đi lên đỉnh cao nhân sinh!] 

Trần Trản: "Không cần, ta đã nghĩ ra con đường kiếm tiền tốt, ngươi chỉ cần an tĩnh ở đó là tốt rồi." 

[Hệ thống: Ký chủ cái gì cũng không làm được!] 

Trần Trản cười híp mắt: "Trước mắt trong giai đoạn này có thể viết một quyển tự truyện." 

[Hệ thống: Hơn hai mươi tuổi, viết tự truyện?] 

Trần Trản ngáp một cái, chầm chậm đi bộ về nhà, vừa dùng chìa khóa mở cửa vừa nói: "Nội dung truyện có thể nói là không bao giờ hết, thí dụ như <Những năm tháng ta hãm hại Ảnh Hậu>, <Ghét sự giàu sang ta liên tiếp chửi bới tổng tài hào môn>...." 

[Hệ thống: mong ký chủ dừng lại những hành động nguy hiểm, chớ bại hoại thanh danh.] 

"Thanh danh" Trần Trản cao giọng: "Loại đồ vật này ta có sao?" 

Phòng đã sớm được quét tước sạch sẽ sáng sủa, trên cửa sổ có thêm mấy chậu cây xanh lục. 

Trần Trản đứng bên cửa sổ, không khí dường như trong lành hơn nhiều. Thanh danh của nguyên chủ hỗn độn, nhưng cũng lưu lại hai cái gia tài, một cái phòng không đến mức mình lưu lạc khắp nơi và một tài khoản weibo. 

Lúc trước, sau khi âm mưu bị vạch trần, trong một đêm tăng mấy trăm vạn người theo dõi, đều đến để mắng chửi hắn. 

Nổi vì danh tiếng hay nổi vì tai tiếng đều là nổi tiếng, làm người phải biết quý trọng. 

Trần Trản tìm đến một trang web tiểu thuyết online khá nổi tiếng 'Nam Cực Tinh' để đăng ký một tài khoản tác giả, viết một quyển tiểu thuyết ở trang thái đang chuẩn bị, tiêu đề <Sám hối lục: Thiếu niên phản nghịch nảy sinh tình cảm cùng sa đọa>. 

Ngay sau đó, đăng trên weibo: Sắp bắt đầu viết tiểu thuyết. Đằng sau đính kèm liên kết. 

Cơ hồ là thông báo thành công, ngay sau đó âm thanh thông báo vang lên không ngừng, Trần Trản không xem mà lập tức tắt âm thanh thông báo. Nghĩ cũng biết toàn là những câu mắng chửi nhục mạ. 

Đứng dậy đi làm một phần salad hoa quả, ăn xong ngồi ở trên sô pha xoa bụng, một lát sau lại đứng dậy đi hai vòng quanh phòng. Tiêu thực xong nhìn lại thời gian đã qua nửa giờ, một lần nữa đăng nhập trang web Nam Cực Tinh. 

Nhẹ nhàng thu được ba ngàn lượt theo dõi. 

Bởi vì còn chưa tuyên bố chính văn, muốn bình luận phải bỏ tiền thưởng, Trần Trản di chuyển chuột, một đống tiền thưởng, nội dung đều là mắng chửi: 

[Giang Nam Tiểu Thảo: vì mắng người, cố ý bỏ tiền.] 

[Thái Thái Hoàng: Cậu còn mặt mũi mà viết tự truyện, dù cho cậu quỳ trước mặt Khương Dĩnh cũng đừng mong cô ấy tha thứ.] 

[Mỗi Ngày Vui Vẻ: Trèo đèo lội suối chỉ vì chi tiền cho cậu mà đến.] 

[Mỗi Ngày Vui Vẻ:!!! Nhanh tay xác nhận, có viết hay không, hỗn đản! Hại tôi phải nạp phí thêm lần nữa!] 

..... 

Biên tập của trang web cùng cậu đàm phán ký hợp đồng, từ góc độ thương mại, sách của Trần Trản chưa viết đã nổi. 

Trần Trản cảm khái với lực lượng cư dân mạng: "Tiền thưởng đã đủ cho ta trả tiền nước." 

[Hệ thống: Mong ký chủ hãy giữ tự trọng!] 

Trần Trản: "Vậy chịu đòn nhận tội thì được ?" 

Vấn đề này không được trả lời.

Nguyên thân là một phú nhị đại, cha mẹ bởi vì máy bay gặp trục trặc mà qua đời, đáng tiếc tài sản sớm bị hắn tàn phá không còn gì cả. 

Đáng ăn mừng là, trước khi làm ra những hành động quá đáng hơn, nguyên thân đã cáo biệt thế giới, nếu mà trễ hơn nữa năm nói không chừng giờ đây Trần Trản đã phải đối mặt với nợ nần chồng chất. 

Lúc hoàng hôn, Trần Trản đặt máy tính trên cửa sổ, vừa nhất mắt là có thể thấy ánh chiều tà nhuộm đẫm không trung. 

Cảm xúc đến trong cảnh hoàng hôn dịu nhẹ, thích hợp để uống trà đọc sách, cũng thích hợp sáng tác. 

Những ngón tay trắng nõn thon dài không ngừng gõ xuống bàn phím 

Tuần tự trình bày và phân tích dần dần tuy rất dễ câu dẫn độc giả nhưng lâu dần sẽ gây nhàm chán, Trần Trản dùng phương thức tự sự ngắn gọn, đoạn đầu lượt bỏ bớt phần ký ức râu ria, trực tiếp mở màn cảnh gặp gỡ nữ chính của <Hàng tỉ sao trời> Khương Dĩnh. 

Nhớ lại diễn biến tâm lý của nguyên chủ, câu văn tả vô cùng thực - 

Sân bay kẻ đến người đi, nhưng chỉ có tôi bị cô ấy hút hồn. Cô ấy trang điểm mộc mạc, làn da mỏng manh, hình như vali của cô ấy bị hỏng một bên bánh xe, thế nên khi kéo rất mất sức, sắc mặt có chút hồng. 

Áo tay ngắn màu xanh nhạt cùng với chiếc váy đỏ, khó hiểu nhưng trông có chút chói mắt. 

Cô ấy lướt qua người tôi, mắt nhìn thẳng. 

Tôi trông tuấn mỹ như vậy, bình thường nữ nhân đi ngang qua đều lướt nhìn một cái, nhưng nàng không có. 

Tôi hoài nghi cô ấy câu dẫn tôi

...... 

Sau khi đăng xong vẫn như cũ không xem bình luận, Trần Trản tắm rửa xong, nằm trên giường nhanh chóng tiến vào giấc ngủ. 

Trong lúc đó, Khương Dĩnh vừa mới diễn xong, người đại diện với vẻ mặt muốn nói lại thôi: "Cô lên hot search." 

Khương Dĩnh trước giờ không thích lướt weibo, gặp sự tình tốt đến đâu đều sẽ có những bình luận tiêu cực cho nên thông thường đều do người đại diện thuật lại. 

Người đại diện đưa điện thoại qua: "Tự mình xem đi." 

Khoảng nửa phút, một tiếng cười lạnh vang lên: "Tôi câu dẫn hắn?" 

Khương Dĩnh có ngoại hình lạnh lùng quyến rũ, mái tóc dài uốn cong gợn sóng toát ra vẻ diễm lệ phong tình. Theo thói quen vuốt tóc trông càng ra vẻ nữ tính. 

Người đại diện: "Tác giả đã giải thích là cuộc đời ai không mơ mộng." 

"Thôi" Khương Dĩnh cúi đầu tắt màn hình di động: "Bất quá chỉ là châu chấu sau thu." 

Người đại diện cười cười: "Ít nhất đã đưa cô lên hot search, đối với việc tuyên truyền cũng có lợi." 

Khương Dĩnh không phản đối, hoạt động cổ một chút vì quay phim mà cứng đờ, quay lại xe bảo mẫu nghỉ ngơi. 

Bên trong xe ấm áp thoải mái, đang chuẩn bị thả lỏng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kiểm tra vòng bạn bè, những người khác đều như thường lệ đều đăng ảnh đẹp hoặc bản tin kinh doanh. Nàng mím môi, xuống xe đi đến chỗ đạo diễn. 

Đạo diễn năm nay mới đầu ba mươi, nhưng nghiêm khắc, bởi vì cùng bạn trai Khương Dĩnh quan hệ khá tốt, đối đãi với Khương Dĩnh vẫn tính là khoan dung. 

"Diêm đạo diễn, tôi có thể mượn vòng bạn bè của anh không?" 

Diêm Thành Tắc nhíu mày: "Làm cái gì?" 

"Bạn trai tôi đôi khi đăng bài ẩn đối với tôi." 

Nghe vậy Diêm Thành Tắc nhíu mày càng sâu: "Có tâm tư lo chuyện này còn không bằng đem tâm tư đặt vào trong kịch bản." 

Khương Dĩnh hơi khom lưng: "Làm ơn đi, chỉ lần này." 

Tuy rằng trong lòng Diêm Thành Tắc bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn mở vòng bạn bè ra. Bạn tốt của hắn không nhiều lắm, Khương Dĩnh nhanh chóng tìm được bạn trai, quả nhiên chiều nay tuyên bố một tin. Hình ảnh giống như trong mô tả ở chương một của Trần Trản 'Áo tay ngắn màu xanh nhạt cùng với chiếc váy đỏ', nội dung: đỏ với xanh = dung tục vậy cũng gọi là phong nhã? 

Phía dưới hàng loạt người tán thành. 

Diêm Thành Tắc đứng bên cạnh, vô tình đảo mắt qua liền thấy nội dung, lập tức nheo mắt, vốn tính khuyên nhủ mấy câu lại biến thành thay người nào đó nói đỡ: "Chắc chỉ đùa một tí thôi, không có ác ý." 

Khương Dĩnh chuẩn bị trả điện thoại lại giác quan thứ sáu bỗng nổi lên, làm mới vòng bạn bè lần nữa, nhìn thấy bài đăng của bạn trai cách đây một phút: Mấy tiếng trôi qua vẫn cảm thấy như cũ...Unbelievable! 

Kèm theo một bức ảnh cô gái mặc áo bông màu đỏ như ngọn lửa cao nguyên. 

Ngón tay trắng tinh bởi vì dùng lực quá sức mà trở nên vặn vẹo, Diêm Thành Tắc thấy thế nhanh tay rút điện thoại lại. 

------------------
Lời tác giả: sảng văn vả mặt, không hắc nam nữ chủ. 
------------------
*:Giàu có chớ quên bạn bè.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info