ZingTruyen.Asia

[Sasori] Nghệ Thuật- Mãi Trường Tồn Và Bất Tử

Tuổi thơ bất hạnh

PanPan77

Sasori sinh ra là 1 đứa trẻ thiếu tình thương cha mẹ. Ngay từ nhỏ, cậu đã không được gặp họ thường xuyên. Họ đi làm nhiệm vụ ở tận phương trời nào đó, tháng ngày cậu mòn mỏi mong họ trở về.
Chỉ duy nhất 1 lần Sor biết được thế nào là cảm giác đoàn tụ cùng gia đình. Đó là lúc cha mẹ cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ, trở về làng để nhận lệnh mới. Bảo là đoàn tụ, sum họp nhưng thực chất chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi để họ cùng lưu lại 1 bức hình.
Cha mẹ cậu lại phải đi xa, lại là vì nhiệm vụ. Sasori biết cậu chẳng thể thay đổi được điều gì. Cậu đứng đó, mỉm cười, vẫy tay chào họ. "Ba mẹ, hai người phải sớm quay về với con đấy".

Sasori sống với bà, bà Chiyo- sama. Bà hiểu cái cảm giác đau đớn mà Sor đang gánh chịu. Bà thấy cái cách Sor nhìn những đứa trẻ khác cùng với cha mẹ của chúng. Có chút gì đó như là thèm muốn, là nhớ mong, là hy vọng. Ừm, phải rồi, bà cũng thế, cũng mong được thấy cháu mình hạnh phúc với gia đình lắm chứ. Chắc chỉ đến một ngày không xa nữa, ngày gần đây thôi, sắp rồi...

Hôm ấy, Chiyo- sama được triệu tập về trụ sợ hành chính của làng Cát. Bà được nghe thông báo về cha mẹ của Sasori.

Tiếc thay, họ sẽ không bao giờ có cơ hội trở về với đứa cháu bé bỏng của bà nữa...

Họ đã hy sinh trong 1 nhiệm vụ và bị sát hại bởi tên Nanh Trắng của làng Lá.

Chiyo- sama trở về nhà. Bà nhìn Sasori, xót thương, ái ngại và bối rối." Ba mẹ cháu vừa nhận được 1 nhiệm vụ mới...". Chiyo- sama vẫn không đủ can đảm nói ra sự thật. Dù chỉ có thế, bà vẫn nhận thấy Sasori thất vọng thế nào. Đôi mắt nâu to đẹp khẽ cụp xuống, cậu bé cúi gằm mặt. Cậu rất buồn...
Chao ôi! Giả như lúc ấy cậu biết được rằng cha mẹ cậu đã đi xa lắm rồi, rằng họ sẽ chẳng bao giờ được gặp lại cậu nữa, rằng cậu sẽ không thể được hưởng cái tình phụ mẫu như bao đứa trẻ khác thì... Ôi, cậu sẽ đau khổ gấp ngàn lần.

"Chúng ta sẽ cùng đợi họ về. Sẽ sớm thôi mà". Chiyo- sama gượng cười an ủi, mặc dù bà đã thấy rõ sự thật ngay trước mắt. Câu nói đó cũng làm cho Sasori có thêm chút động lực và hy vọng. Cậu chờ...

Nhưng các bạn biết đấy, cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Cho đến khi cậu đã chờ đợi quá lâu, đến khi cậu đã đủ khôn lớn để hiểu chuyện,... cậu biết ba mẹ cậu sẽ không trở về được nữa. Và hơn hết, cậu biết nó đồng nghĩa với cái gì...

Sasori đã có một tuổi thơ như thế. Nó ảnh hưởng đến cả một cuộc đời dài và cái chết của cậu sau này.

End.
To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia