ZingTruyen.Asia

S C I Me An Tap Khoanh Khac Bach Trien Bach Ngoc Duong Trien Chieu

Bạch Ngọc Đường lái xe về phía khách sạn, dọc đường không hề nói chuyện. Triển Chiêu hiểu, Bạch Ngọc Đường đang rất bực bội bởi đã lơ là, để anh bị bắt đi. Đây là việc mà Bạch Ngọc Đường không thể chấp nhận được. Nói cách khác, bây giờ anh đang điên tiết với chính bản thân mình.

Nhân lúc dừng đèn đỏ, Triển Chiêu xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy anh vẫn còn sầm sì, bèn lại gần, "Cảnh sát Bạch?"

Bạch Ngọc Đường thoáng mệt mỏi đối mặt với Triển Chiêu, đưa tay chạm vào vành tai anh, "Có bị thương không?"

"Cậu mới lạc mất tôi có hai mươi phút." Triển Chiêu vòng tay ôm cổ Bạch Ngọc Đường, "Đừng nghiêm khắc với mình như thế."

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, Triển Chiêu hôn nhẹ lên môi anh, "Cậu biểu hiện được lắm."

Nụ cười dần xuất hiện trên gương mặt Bạch Ngọc Đường, "Miêu Nhi... Có đáng thưởng không?"

"Vừa mới thưởng rồi còn gì." Triển Chiêu nhướng mày, "Cậu còn muốn gì nữa?"

"Tôi muốn gì cậu cũng cho?" Bạch Ngọc Đường cười, hỏi.

"Để xem thế nào hẵng." Triển Chiêu nhìn cửa sổ.

Đèn xanh, Bạch Ngọc Đường lái xe đi tiếp. Chợt điện thoại vang lên, anh tiếp máy, "Alo, ừ, yên tâm, không sao rồi."

Triển Chiêu ghé tai lại, là giọng Bạch Trì, cậu nhóc xem chừng rất lo cho anh.

"Được." Bạch Ngọc Đường nghe Bạch Trì nói xong thì cúp máy, quay sang Triển Chiêu, "Đã lấy đủ chứng cứ rồi, giờ mọi người đã về cục. Đoàn người Âu Dương Xuân sẽ đến lúc bốn giờ chiều." Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ đeo tay, "Hiện tại là mười một rưỡi."

"Về ăn cơm đi. Dù sao cũng còn năm tiếng nữa, đủ làm bốn món mặn một món canh nhỉ?" Triển Chiêu thèm thuồng nói.

"Muốn ăn gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ừm... Thời tiết như thế này phải ăn cua, à, cả thịt bò nữa... Ừm, tôi còn muốn ăn cái món cơm rang trứng dứa lần trước cậu làm." Nhắc tới đồ ăn, tinh thần Triển Chiêu phấn chấn hẳn.

Bạch Ngọc Đường nhất nhất ghi nhớ, "Không thành vấn đề..."

Hai người cùng qua siêu thị mua thức ăn rồi mới trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia