ZingTruyen.Asia

S C I Me An Tap Khoanh Khac Bach Trien Bach Ngoc Duong Trien Chieu

Buổi tối, Triển Chiêu phải khốn khổ ngồi tiếp chuyện với Triển Khải Thiên ở dưới lầu mãi tới chín giờ, rốt cục cũng được tha trở về phòng, vội vã gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Đường, "Tiểu Bạch, vụ án sao rồi?"

........

Triển Chiêu khẽ cau mày, nghĩ một chốc rồi nói: "Nếu có mang laptop theo thì tốt rồi, giờ muốn tra tư liệu cũng không được."

"Tôi mang đến cho cậu rồi nè." Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói.

"... Hả?" Đang lúc Triển Chiêu còn ù ù cạc cạc thì cửa sổ vang lên tiếng gõ.

Triển Chiêu xoay mặt lại, thấy Bạch Ngọc Đường một tay vịn bệ cửa sổ, một tay vừa ôm laptop vừa cầm điện thoại, đang ở ngoài cửa sổ cười tí tởn.

Triển Chiêu vội vã nhảy lò cò ra mở cửa sổ: "Sao cậu lại tới đây?"

Bạch Ngọc Đường lách vào, đặt laptop lên bàn, kéo tay Triển Chiêu: "Miêu Nhi, chúng ta bỏ trốn thôi!"

Triển Chiêu dở khóc dở cười mà nhìn anh, "Cậu lại mơ tưởng bậy bạ rồi."

Bạch Ngọc Đường cầm lấy laptop, đỡ Triển Chiêu đến bên giường ngồi xuống, "Ba cậu đâu?"

"Ở dưới lầu xem ti vi." Triển Chiêu nhỏ giọng trả lời, vừa nói vừa nhận lấy laptop, mở ra.

"Tôi biết ngay là cậu cần máy mà." Bạch Ngọc Đường cười nói, "Có phải chợt nhớ tới chuyện gì không?"

Triển Chiêu mỉm cười nhìn anh, "Xem cách cậu chuẩn bị sẵn sàng thế này, hẳn là cũng đã nghĩ đến nó rồi?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Để xem điều cậu nghĩ có phải là điều tôi nghĩ hay không."

Triển Chiêu bật laptop lên, liên lạc với Tưởng Bình, bảo cậu gửi mấy tấm hình của những nghi phạm tới cho anh.

Tưởng Bình làm theo, Triển Chiêu nhận hết, phóng to tấm hình kẻ gài tờ giấy "Thay trời hành đạo" vào xe Bạch Ngọc Đường, "Nhìn thấy quen không?"

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, "Miêu Nhi, đúng là tâm ý tương thông! Điều mà tôi nghĩ chính là cái này!"

.........

Bạch Ngọc Đường mang giày vào, "Miêu Nhi, tôi còn phải đi thẩm vấn Bàng Cát, cậu mau ngủ sớm đi."

Nói xong, anh đứng dậy định rời đi.

"Không được đi!" Triển Chiêu đưa tay níu lấy người ai đó, "Tôi cũng muốn đi!"

Bạch Ngọc Đường cười, "Cậu muốn tôi dẫn cậu bỏ trốn thật sao?"

Triển Chiêu gấp gáp, "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cha con Bàng Cát. Còn nữa, tôi muốn tra rõ ngọn nguồn chuyện của chú An... Tôi có một phỏng đoán, muốn chứng thực một chút!"

"Phỏng đoán gì?" Bạch Ngọc Đường tò mò.

"Cậu dẫn tôi đi với!" Triển Chiêu nài nỉ.

Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt, "Bị ba cậu phát hiện là tôi đi đời nhà ma luôn á!"

"Chẳng quản nhiều thế được đâu!" Triển Chiêu thu dọn đồ đạc đứng lên.

"Cậu muốn tôi cõng cậu leo tường đi ra ngoài?" Bạch Ngọc Đường sắc mặt đau khổ, "Miêu Nhi, cậu đánh giá tôi cao quá rồi đó!"

Đang nói thì đã nghe tiếng bước chân vang lên ở cầu thang.

"Ba tôi tới!" Triển Chiêu cả kinh.

Bạch Ngọc Đường gấp gáp định nhảy khỏi cửa sổ, "Tôi trốn cái đã!"

Triển Chiêu níu áo, "Không cho đi!"

"Mèo chết! Cậu hãm hại tôi!"

"Chuột chết! Không có nghĩa khí!"

Đúng lúc đó, Triển Khải Thiên đã đến ngoài cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, "Chiêu, con đang nói chuyện với ai đó?"

"Dạ?" Triển Chiêu đưa tay chỉ về phía tủ quần áo, Bạch Ngọc Đường vội vã chui tọt vào.

Triển Khải Thiên mở cửa bước vô, nhìn một chút rồi hỏi Triển Chiêu: "Mới nói chuyện với ai?"

Triển Chiêu lắc đầu, "Không có ạ."

Triển Khải Thiên im lặng một hồi lại hỏi: "Máy tính ở đâu ra?"

"Ách..." Triển Chiêu lí nhí đáp, "Tìm được dưới gối ạ."

Bạch Ngọc Đường trong tủ quần áo nhịn không được cười, bụng bảo dạ, con mèo này đúng là hoàn toàn không biết nói dối!

Triển Khải Thiên khe khẽ thở dài: "Ba đi ngủ đây, con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi..." Nói xong, đóng cửa đi ra ngoài, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, đẩy cửa ra, nói: "Bảo Ngọc Đường, nếu chưa ăn cơm thì ăn rồi hãy đi, trên bàn còn nhiều đồ ăn lắm... Vả lại, mèo đã què mất một giò thì đừng bò qua cửa sổ, đi cầu thang được rồi, ba đi ngủ đây." Nói xong, đóng cửa.

Triển Chiêu mặt đỏ như cà chua, xoay mặt nhìn cánh cửa tủ từ từ mở ra, Bạch Ngọc Ðường đứng trong tủ treo quần áo nghĩ ngợi gì đó, một lúc lâu mới hỏi: "Miêu Nhi, còn lại món gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia