ZingTruyen.Asia

[S.C.I Mê án tập] Khoảnh khắc Bạch Triển (Bạch Ngọc Đường ❤ Triển Chiêu)

Q11 C26 Bạch mã Vương tử

khucphiyen

.

Triển Chiêu sau khi trở về biệt thự, mới chớp mắt mấy cái đã không thấy Bạch Ngọc Đường đâu.

"Ngọc Đường đâu?"

"Hình như ra đằng sau rồi." Dương Dương chỉ chỉ ra phía sân sau.

Triển Chiêu vội đi ra đó, quả nhiên, thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng ở căn nhà kính trồng hoa.

Căn nhà này là do Mã Hân cùng mấy cô gái làm cho, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ đẹp, uất kim hương, hồng xanh, bách hợp... đều là những giống cây đẹp mắt.

Ánh mặt trời chiếu qua lớp thuỷ tinh, Bạch Ngọc Đường mặc một y phục màu trắng, đứng bên giàn hoa trầm ngâm suy tư ... Triển Chiêu khẽ chớp mắt, tâm nói, nếu không phải giữa trán mi nhăn, khuôn mặt u sầu, thì thật chẳng khác nào một bạch mã vương tử a.

Bước đến gần, Triển Chiêu đưa tay khẽ chạm vào vài sợi tóc đen được ánh mặt trời chiếu vào mà trở nên óng ánh, hỏi anh, "Vừa rồi anh hai có nói gì với cậu đúng không?"

Bạch Ngọc Đường thu hồi đường nhìn vô tận của mình lại, kéo Triển Chiêu đến trước mặt mình, gật đầu, "Ừ."

Triển Chiêu khẽ nghiêng đầu, chờ anh nói tiếp.

Bạch Ngọc Đường vừa định mở miệng, Triển Chiêu khẽ đưa tay điểm nhẹ lên môi anh, cười nói, "Để tôi đoán xem ..., người năm đó nổ súng vào anh ấy, không phải Triệu Tước, đúng không?"

Bạch Ngọc Đường giật mình, "Sao cậu biết?"

"Cậu xem vẻ mặt Triệu Tước thích thú như sắp được bay lên đến nơi, liền biết có rắc rối không nhỏ rồi ... Vậy người nổ súng vào anh hai là ai?"

Bạch Ngọc Đường đỡ cái trán, "Cậu cũng nói rồi đó, việc này rất rắc rối a!"

"Nga, hiểu rồi." Triển Chiêu gật đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi, "Ba cậu hả?"

"Ừ."

"Anh hai lúc đó còn nhỏ, những thứ đã thấy chưa chắc là sự thật, ba cậu tuy cố chấp lại nghiêm khắc, nhưng ông ấy không phải người xấu." Triển Chiêu nói, vỗ vỗ cánh tay Bạch Ngọc Đường, "Anh hai còn nói gì?"

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, "Anh ấy nói, trong đầu anh ấy có một bí mật, một bí mật mà cả Triệu Tước cũng không tìm ra được."

"Nga..."Triển Chiêu đột nhiên tỉnh ngộ, "Tôi hiểu vì sao Triệu Tước năm đó phải niêm phong ký ức của anh hai lại rồi!"

Bạch Ngọc Đường cười, "Đã được khoá sẵn, tự mình mở không ra, lại không muốn ai khác lấy thứ trong đó đi, nên lại khoá vào một cái khác của chính mình."

Triển Chiêu cười, "Hừ hừ, đích xác là việc ông ấy sẽ làm."

"Nhưng hiện tại cái khoá thứ hai đã được mở." Bạch Ngọc Đường nói, "Có nghĩa là ..."

"Còn người khoá cái khoá đầu tiên nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp." Triển Chiêu mỉm cười, "Đương nhiên, nếu vẫn còn sống."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia