ZingTruyen.Com

[S.C.I Mê Án Tập] Bạch Cẩm Đường - Công Tôn Sách

Người có thể khiến Công Tôn bỏ qua mọi đam mê

teahight

Chương 23: Người có thể khiến Công Tôn bỏ qua mọi đam mê

Bạch Ngọc Đường đương nhiên không có hứng thú gì với thi thể, thứ anh hứng thú là đầu mối có được sau khi nhóm Công Tôn kiểm nghiệm thi thể xong, vì vậy Bạch đội trưởng chỉ cần ưu nhã tựa vào khung cửa ngay cạnh Bạch Cẩm Đường là được.

Triển Chiêu khá hứng thú với thi thể này, hiếu kỳ chọt chọt Công Tôn, "Số liệu bình thường là sao anh? Xác định hắn đã chết?"

Công Tôn gật đầu, "Đúng vậy, chết rất triệt để."

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, để bảo đảm mình không hiểu lầm, phải hỏi lại cho chắc, "Là không sống lại được nữa đúng không?"

Công Tôn khóe miệng giật giật, chúng pháp y xung quanh đều ngẩng mặt híp mắt nhìn Triển Chiêu, như đang nói —— tên gà mờ này từ đâu chui ra vậy.

Lúc này, chợt nghe Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Cẩm Đường, "Sao ở đâu ra lắm pháp y vậy?"

Bạch Cẩm Đường nói, "Dạo này giới pháp y đang có hội nghị nghiên cứu thảo luận gì đó, có vẻ pháp y hàng đầu thế giới đều ở chỗ này, dù sao cũng đều là đồng nghiệp của Công Tôn, anh mời họ đi ăn."

Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Cẩm Đường —— anh cũng chuyên nghiệp đó nhỉ.

Bạch Cẩm Đường khoanh tay ưu nhã đổi sang tư thế khác tiếp tục tựa cửa, "Đây gọi là khoản đãi các kỹ sư dựng hồn người."

Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy thật mới mẻ, lập tức hỏi lại Bạch Cẩm Đường, "Em tưởng nhà giáo mới được gọi là kỹ sư dựng hồn người chứ?"

Bạch Cẩm Đường nhún vai, "Anh đang nói đến các kỹ sư tháo dỡ loại người không có linh hồn ấy."

Bạch Ngọc Đường yên lặng quay đầu đi, đại ca nhà mình dạo này hài hước hẳn . ...

Bạch Cẩm Đường nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ hút thuốc, vừa nhìn thì thấy Khai Bân bị chột một mắt đứng bất động như tên ngốc.

Bạch Ngọc Đường để ý thấy Bạch Cẩm Đường đột nhiên bất động, quay lại nhìn thoáng qua thì phát hiện đại ca mình nhìn chằm chằm vào Khai Bân, nói đúng hơn là nhìn vào một bên mắt trống trơn của hắn.

Sau đó, Bạch Cẩm Đường nhíu mày khẽ xoa thái dương.

Bạch Ngọc Đường đang định hỏi thăm thì bỗng thấy Công Tôn chạy tới, hỏi Bạch Cẩm Đường, "Làm sao vậy?"

"Không sao." Bạch Cẩm Đường khẽ khoát tay áo, muốn nói Công Tôn cứ làm việc đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— Lợi hại chưa! Đại ca cau mày mà có thể khiến Công Tôn quăng thi thể chạy tới.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho Công Tôn tiếp tục khám nghiệm, anh dìu Bạch Cẩm Đường đến một chỗ thoáng khí hơn.

Công Tôn gật đầu.

...

Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường tới bên một cái cửa sổ, không nhìn thấy Khai Bân nữa, Bạch Cẩm Đường hiển nhiên khôi phục lại trạng thái bình thường, lôi thuốc lá ra dựa vào song cửa nhìn ra phía xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Bạch Ngọc Đường có chút bận lòng quay đầu nhìn Khai Bân đang đứng ở ngoài cửa lớn.

Trong phòng, Công Tôn tiếp tục cùng vài pháp y nghiên cứu số liệu của thi thể, Tiểu Hạ Thiên chuẩn bị hòm để vận chuyển thi thể về SCI, chúng pháp y đều đồng loạt muốn đi cùng để tham quan SCI. Có vẻ chủ trì hội nghị pháp y học lần này là cục cảnh sát thành phố S, đến tham quan SCI cũng là một hạng mục trong đó.

Tâm tư của Công Tôn đã sớm không đặt trên thi thể nữa, liên tục quay lại nhìn Triển Chiêu và Triệu Tước.

Lúc này, Triển Chiêu đang nói chuyện với Triệu Tước.

"Sau khi đại ca khôi phục ký ức vẫn đều rất bình thường, vì sao hôm nay lại đột nhiên có phản ứng bài xích?" Triển Chiêu nghi hoặc.

Triệu Tước hiển nhiên cũng mới nhớ ra, "Thiếu chút nữa quên mất, cậu ta sẽ có phản ứng với mấy tên một mắt."

"Một mắt?" Công Tôn buồn bực, "Tôi từng cùng anh ấy xem phim, xem nhân vật chỉ có một mắt mấy tiếng liền cũng có thấy anh ấy khó chịu đâu a."

Triệu Tước nói, "Nhân vật đó chỉ có một mắt hay có hai mắt mà bị chột mấy một?"

Công Tôn nhíu mày, sao chứ?

Triển Chiêu đột nhiên nhớ ra, sờ sờ cằm, "Ông đang nói, lúc nhỏ đại ca thấy ông . . ."

Triển Chiêu nói, dùng hai ngón tay làm động tác móc mắt, hỏi Triệu Tước, "Là lần đó?"

"Ký ức của cậu ta bị giới hạn ở lần trúng đạn đó." Triệu Tước nói, "Nên xảy ra bài xích cũng rất bình thường, không cần lo lắng."

"Chắc chắn không có nguy hiểm chứ?" Công Tôn hỏi lại.

Triệu Tước gật đầu.

Triển Chiêu đi tới cạnh Công Tôn, khẽ vỗ vỗ anh, "Yên tâm đi, đại ca không sao đâu."

Có Triển Chiêu và Triệu Tước cùng bảo đảm, hẳn là không sao, Công Tôn cũng yên lòng. Lúc này, cái hòm đã được nâng lên xe, Công Tôn chuẩn bị leo lên xe trở về.

...

Bạch Ngọc Đường cũng đi đến, bên cạnh là Bạch Cẩm Đường.

Công Tôn lại gần ôm mặt Bạch Cẩm Đường ngó nghiêng một chút, phát hiện không có gì khác thường mới yên tâm, hôn người ta một cái, rồi dẫn theo một đoàn pháp y, một hòm đựng thi thể, quay về phòng pháp y của SCI nghiên cứu tiếp.

Triệu Hổ và Mã Hán đưa chúng pháp y trở lại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hỏi Bạch Cẩm Đường, "Anh không đi theo ạ?"

Bạch Cẩm Đường nhún vai, "Công Tôn quá để ý đến anh, anh mà ở đó người sẽ lại phân tâm."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giật giật khóe miệng, xoay mặt đi ra chỗ khác, không ngừng oán thầm —— hai con người này lúc nào cũng ân ân ái ái cho được!

...

Triển Chiêu níu vào bể cá nhìn cá ở bên trong, cái bể này khá là tinh xảo, bên trong có vài con cá sư tử đang thảnh thơi bơi qua bơi lại.

Bạch Cẩm Đường trước kia không thích nuôi cá kiểng, nhìn mặt cái thứ không biết chớp mắt rất là ngu, một chút thú vị cũng không có. Nhưng mà Công Tôn rất thích cá kiểng, vì vậy dần dần, không chỉ trong nhà, phòng pháp y, các loại tòa nhà cũ mới của Bạch thị đều có trưng bể cá, hơn nữa cá được nuôi cũng càng ngày càng quái. Tòa nhà mới này vì có khá nhiều khách nên cá được nuôi cũng quy củ hơn một chút. Bạch Cẩm Đường đặt ở sảnh trụ sở chính một bể cực đại nuôi một con cá quỷ, nó là con Công Tôn thích nhất, Công Tôn mỗi lần đến đều bám lấy bể cá trò chuyện với cá ta một hồi, còn ban cho cái tên "Công Tôn Bạch Quỷ". Triển Chiêu kỳ thực cũng rất thích con cá này, phía dưới bụng của nó có một chữ "quỷ" mà.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau —— ân ái đủ kiểu!

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com