ZingTruyen.Info

[S.C.I Mê Án Tập] Bạch Cẩm Đường - Công Tôn Sách

Ngoại trừ Bạch đại ca, ai cũng đừng hòng động vào Công Tôn!

teahight

Chương 5: Ngoại trừ Bạch đại ca, ai cũng đừng hòng động vào Công Tôn!

Nghe Công Tôn nói xong, sắc mặt cô gái thoáng nhăn nhúm, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Cô ta cười: "Nghe nói, anh chẳng qua chỉ là một tay pháp y quèn."

Công Tôn đảo mắt, tiếp tục uống sữa... Dạ dày đau quá.

"Tôi kinh doanh làm ăn nên biết Cẩm Đường, thấy bảo anh ấy có nhân tình là nam, cho nên mới đi xem thử để mở rộng tầm mắt." Cô ta tiếp lời, "Anh quả là tầm thường ngoài sức tưởng tượng của tôi."

Công Tôn thường ngày tính tình bình thản lãnh đạm, chỉ có lúc đói hoặc lúc mệt mới tỏ ra khó chịu, nhưng một khi dạ dày đã lên cơn đau thì tâm trạng anh sẽ trở nên cực xấu. Công Tôn thầm nghĩ, Cẩm Đường đào đâu ra cô nàng này, không dưng chạy tới đây gây chuyện, làm như vợ cả tới đánh ghen với vợ lẽ, truyền ra ngoài không khéo người ta lại tưởng anh tranh giành Cẩm Đường với cô ta. Tâm trạng Công Tôn hiện giờ không tốt, nên lời nói có phần ác độc, bản tính bộc lộ; nhìn lên nhìn xuống người phụ nữ kia một hồi, anh bất đắc dĩ hỏi: "Vị đây là Bạch phu nhân?"

Cô gái đắc ý, "Trong tương lai gần."

Công Tôn gật đầu: "Hóa ra là mẹ kế của Cẩm Đường... Mà không đúng, tôi nhớ bác trai là người rất đứng đắn à, hơn nữa cô cũng chẳng xinh đẹp đoan trang được nửa phần bác gái."

Cô nàng kia mặt biến sắc thấy rõ, vẫy tay gọi phục vụ, "Cho cốc nước!"

Không lâu sau, có người bưng một cốc nước đến. Cô ta cầm lấy cốc, hắt thẳng vào mặt Công Tôn. Nhưng Công Tôn không tránh, bởi vì ai đó đã nhanh tay dùng khay bưng chắn trước mặt anh, chặn lại luồng nước bị tạt đến.

Người phụ nữ vì hắt nước quá mạnh, mà khay lại đặt rất gần, nên lãnh trọn gần như toàn bộ nước bắn ngược. Cô ta nhăn nhó nhìn bản thân ướt sũng, hung hăng ngẩng đầu xem tên phục vụ nào nhiều chuyện, dám chõ mũi vào, lại phát hiện người vừa rồi mang nước cho mình chẳng phải phục vụ bàn.

Trước mắt cô ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi giày da, khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật, đang chằm chằm nhìn lại cô, hắn cười cười.

"Anh là ai?" Cô gái thấy quen quen, lạnh giọng hỏi.

"Luật sư." Người đàn ông đáp, "Đang ngăn cô phạm tội."

Cô ta bĩu môi, cười lạnh gật đầu, đứng dậy quay sang Công Tôn: "Sẽ còn gặp lại." Nói xong, xoay người rời đi.

Công Tôn nhìn cô ta tức giận ngúng nguẩy bỏ đi một cách khó hiểu, anh lại cầm cốc sữa tiếp tục uống.

"Anh không sao chứ?" Người đàn ông kia ngồi xuống đối diện Công Tôn: "Tôi là Phác Thiếu Hằng... Tôi ngồi bàn kế bên, tình cờ nghe được hai người nói chuyện, nên mới xen vào."

Công Tôn ngẩng lên nhìn hắn, không nói không rằng, như đang suy nghĩ việc gì.

"Đã nghe danh anh từ lâu." Phác Thiếu Hằng tiếp tục, "Nghe nói anh là bác sĩ pháp y giỏi nhất trong nước."

Công Tôn nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, rồi anh quay sang khoát tay với phục vụ bàn, thanh toán.

Phác Thiếu Hằng có chút khó xử, đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, thì chợt nghe Công Tôn hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?"

"À..." Phác Thiếu Hằng đỏ mặt, "Không có gì... chẳng qua là tình cờ thôi."

Công Tôn gật đầu: "Ừ ha, tình cờ theo từ cảnh cục tới đây?"

"Tôi..." Phác Thiếu Hằng lại càng đỏ mặt. Đúng lúc đó, có người tới bên cạnh Công Tôn, toàn thân Âu phục đen, cao to cường tráng, tướng mạo hung dữ. Người đó đứng bên Công Tôn, cúi đầu hạ giọng, "Có cần chúng tôi xử lý không?"

Công Tôn lắc đầu, "Không cần đâu, cám ơn."

Người áo đen cung kính lui về, đứng cách đó không xa... Phác Thiếu Hằng nhìn ra xung quanh, phát hiện trong quán còn hai người như vậy, ngoài quán cũng thêm hai người nữa, tất cả cùng ẩn nấp nhưng tầm mắt đều chĩa về Công Tôn và mình, trông như chỉ cần Phác Thiếu Hằng lộn xộn một chút, lập tức sẽ bị giải quyết gọn. Bất giác nuốt khan, Phác Thiếu Hằng cười gượng hai tiếng: "Tôi... có việc muốn nhờ anh giúp."

Công Tôn nhướng mày, chờ anh ta tiếp tục.

"Đây là... ảnh chụp thi thể trong vụ án của Phương Ác." Phác Thiếu Hằng lấy ra mấy tập hồ sơ từ trong túi, đặt trước mặt Công Tôn, "Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi xem qua một chút."

Công Tôn không nhận, nhàn nhạt đáp trả, "Tôi không mở phòng khám tư, muốn tôi xem phải có công văn chính phủ."

"Tôi thấy có điểm mờ ám trong những vụ án của Phương Ác." Phác Thiếu Hằng kiên trì, "Chẳng qua là xin anh, nếu anh rảnh thì để mắt tới, có lẽ sẽ có phát hiện. Tôi chỉ muốn cố gắng vì Phương Ác; một khi anh ta đã bị định tội, chắc chắn là tử hình!" Nói xong, không đợi Công Tôn từ chối, đã đứng lên, cúi chào Công Tôn và quay người rời đi nhanh chóng.

Công Tôn thở dài, lắc đầu, rõ là... ăn cũng không được yên. Công Tôn nâng cốc lên tiếp tục uống, tiện tay mở tập văn kiện ra xem. Hình ảnh mổ bụng đẫm máu khiến dạ dày anh càng thêm khó chịu, nhưng dần dần chúng thu hút ánh mắt anh. Đặt cốc xuống, Công Tôn chăm chú xem xét. Cuối cùng anh cầm lấy tập hồ sơ đứng dậy, nhanh chân bước trở về cảnh cục.

Mấy người vệ sĩ nhìn nhau, vội vàng đuổi theo. Một người chịu trách nhiệm liên lạc nhanh chóng bấm gửi một tin ngắn.

Mấy hôm nay Bạch Cẩm Đường bận đến tối tăm mặt mũi, muốn nhanh nhanh giải quyết hết công việc còn về. Đại Đinh Tiểu Đinh cũng bị anh hành hạ dã man, bị sai bảo thiếu nước chết đi sống lại, khổ sở mệt mỏi kêu giời. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, Tiểu Đinh đột nhiên nhận được tin nhắn, là từ vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ Công Tôn.

Tiểu Đinh xem qua, tin viết: "Có người phụ nữ tới gây hấn, tự xưng là Bạch phu nhân, hắt nước vào Công Tôn, bị một người đàn ông xen vào cứu nguy. Công Tôn vốn định về nhà ngủ, nói chuyện cùng hắn xong, tức giận trở về cảnh cục."

"Phụt..." Tiểu Đinh phun luôn ngụm nước trong miệng, chuyển điện thoại cho Đại Đinh. Thêm ngụm nước nữa phọt ra.

Đang đọc giấy tờ, Bạch Cẩm Đường hoài nghi ngẩng đầu nhìn hai người, chỉ thấy song sinh đồng loạt hướng ánh mắt về anh, nửa thông cảm nửa hả hê khi có người khốn đốn...

Ây, mắt phải nháy nháy!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info