ZingTruyen.Info

[S.C.I Mê Án Tập] Bạch Cẩm Đường - Công Tôn Sách

Mạnh quá cũng không tốt

teahight

Chương 15: Hiazzz, mạnh quá cũng không tốt lắm đâu

Bạch Ngọc Đường hơi nhướn mày, hỏi hắn, "Anh nói người chết bình thường?"

Công Tôn chớp mắt, "Người chết mà còn phân ra bình thường với không bình thường hả?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhìn Công Tôn, "Bởi vì biểu tình của anh, giống như nhìn thấy thi thể không bình thường, hơn nữa anh còn ở cùng anh hai..."

Khóe miệng Công Tôn khẽ rút, vuốt cằm cân nhắc, "Lại nói, cũng là do tên kia làm loạn, anh hai mấy cậu đúng thật là cần đi bái thần."

"Liên quan tới anh hai?" Bạch Ngọc Đường mới hỏi xong, cửa cũng mở ra, Bạch Cẩm Đường bước vào, hình như mới rửa tay, vừa đi vừa dùng khăn lau, vẻ mặt hoang mang, "Tà môn nha, lần nào cũng vậy."

"Xảy ra chuyện gì?"Triển Chiêu khó hiểu hỏi.

Triệu Tước cũng hiếu kì tiến tới.

Công Tôn nhìn nhìn Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường vươn tay sờ trán, nhìn Công Tôn, ý là — Hay là em nói đi.

Công Tôn mặt nhăn nhíu, bắt đầu giải thích, "Lúc nãy không phải chúng tôi đi uống rượu sao?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, đúng vậy, uống rượu xong sẽ loạn tính rồi làm chuyện gì gì đó... Hơn nữa mọi người đều rõ, Bạch Cẩm Đường cho Công Tôn uống rượu cũng chính vì hai chữ loạn tính kia.

"Uống rượu xong, thuận tiện làm chuyện đó đó một tí..." Công Tôn xoa cằm.

"Chuyện đó đó là chuyện gì?" Tất cả vẻ mặt ngây thơ, mở to mắt nhìn hai người.

Công Tôn xấu hổ.

Bạch Cẩm Đường nhìn trời, kéo Công Tôn qua, "Làm một lần mọi người xem liền biết chứ gì."

"Ê!" Công Tôn rống lên một tiếng, nhưng đã không còn kịp nữa, Bạch Cẩm Đường một tay ấn hắn lên tường, mọi người đang chờ thưởng thức cảnh sinh động, nhưng Bạch Cẩm Đường lại dừng tay, chống tay lên tường nhìn mọi người, "Là như vầy."

"Là như vầy?" Triệu Tước tức giận, "Kế tiếp đâu? Đã làm rồi sao không..."

Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu nắm tóc ông kéo một cái, "Chú nói bậy gì đó!"

"Tôi cũng đâu có cố ý." Bạch Cẩm Đường trả lời, rất hợp tình hợp lý, có chút buồn bực, "Lãng phí một chai rượu ngon của ông!"

Mọi người vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn — Quả nhiên!

"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Ở đây chỉ còn Bạch Ngọc Đường là giữ vững ý chí, hỏi Công Tôn.

Công Tôn chỉ vách tường phía sau mình, "Có thể là vừa lúc đụng trúng chỗ cần đụng, mảng tường bóc ra, một bàn tay đặt lên vai tôi, còn là thây khô."

Mọi người nhịn không được rút khóe miệng — Khó trách sắc mặt đều thay đổi, bị cắt ngang húng thú mà còn rất kinh khủng.

...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, chợt nghe đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm lạnh như băng, "Thì ra ở thành phố T."

Triệu Tước cả kinh, tóc dựng thẳng lên, "Vèo" một cái chạy ra trốn sau lưng Bạch Cẩm Đường.

Triển Chiêu vẻ mặt hồ nghi, ai lại lợi hại vậy, có thể dọa Triệu Tước sợ tới như vậy.

"Em chạy tới đó làm gì..." Nói còn chưa dứt lời, Bạch Cẩm Đường đã cúp điện thoại.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Tước.

Chỉ thấy Triệu Tước vẻ mặt cầu xin, nắm tay áo Bạch Cẩm Đường, "Chết chắc rồi!"

Bạch Cẩm Đường bật cười, "Ai biểu chú vênh váo làm gì."

Triệu Tước buồn bực, "Một chút kinh hỉ bất ngờ cũng không có! Cái đồ bánh bao đen thui một trứng kia!"

"Người kia là ai?" Triển Chiêu nghi hoặc, Triệu Tước sao lại như vậy, "Kinh hỉ bất ngờ cái gì?"

"Không." Triệu Tước rầu rĩ xoay người, dẫn mọi người đi.

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lập tức chạy tới khoác tay lên bả vai Bạch Cẩm Đường, "Anh hai."

Công Tôn tất nhiên bị Triển Chiêu kéo đi.

"Người kia là ai vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Bạch Cẩm Đường nhướn mày, "Qua vụ này mấy đứa sẽ biết."

"Gần đây anh rất thân với Triệu Tước nha." Bạch Ngọc Đường thuận miệng hỏi, "Không liên quan tới Bạch Diệp chứ?"

Bạch Cẩm Đường sửng sốt, sau đó lập tức bật cười, lắc đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, "Em nhỏ hơn anh sao trí nhớ kém quá vậy, Bạch Diệp đã chết rồi, em cũng nhìn thấy bia mộ mà."

"Anh xác định?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Nhưng Triệu Tước đã từng nói về Bạch Diệp với em, so với hình dung của mấy lão ba cũng không giống."

Bạch Cẩm Đường gật đầu, không nói gì.

"Vậy anh cảm thấy, rốt cuộc là thế nào?" Bạch Ngọc Đường chưa từ bỏ ý định.

Bạch Cẩm Đường vỗ vỗ bả vai hắn, "Tóm lại là thế nào, thì em và anh vẫn là anh em."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Hả?"

Bạch Cẩm Đường cười ảm đạm, "Em đừng chọc giận ba đó."

Bạch Ngọc Đường mếu máo, nhìn đi nơi khác. Từ chuyện trước, Bạch Cẩm Đường đúng là có chút định kiến về Bạch Duẫn Văn, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng rõ ràng là né tránh, số lần về nhà càng ngày càng ít.

"Ông ấy không muốn anh nhớ lại, đúng là có đầy đủ lý do." Bạch Cẩm Đường cười bất đắc dĩ.

"Vậy anh và Triệu Tước đang điều tra cái gì?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Nói cho tụi em biết thì sẽ dễ tra hơn."

"Mấu chốt thì anh cũng không biết." Bạch Cẩm Đường lắc đầu, "Thật ra em và Triển Chiêu, có lẽ đã bước vào một con đường sai lầm."

"Con đường sai lầm?"

Hai người phía sau, Triển Chiêu khó hiểu nhìn Công Tôn. Bạch Ngọc Đường ở phía trước ép hỏi Bạch Cẩm Đường, đương nhiên Triển Chiêu cũng không rảnh rỗi, ở phía sau ép cung Công Tôn.

Công Tôn chỉ trả lời, "Thật ra anh cũng hỏi Cẩm Đường, tại sao lại gạt mấy đứa, hắn lại nói, hai đứa đã bước vào một con đường sai lầm."

Triển Chiêu khoanh tay, "Đó là cái gì?"

Công Tôn nhún vai, "Đơn giản mà nói, giống như những chuyện càng không cho hai đứa biết, hai đứa lại càng muốn biết..."

Triển Chiêu sờ sờ cằm, tựa hồ đã hiểu.

Chương 18: *ngắn cũng đưa vô, càng về sau càng ít L *

Mọi người nhìn nhau, Công Tôn lúc nãy chỉ lo khám nghiệm tử thi, không để ý tình hình bên ngoài, liền hỏi Bạch Cẩm Đường, "Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nóng nảy?"

"Cãi nhau thôi mà." Bạch Cẩm Đường nở nụ cười ẩn ý, sau đó tiếp tục ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info