ZingTruyen.Com

[S.C.I Mê Án Tập] Bạch Cẩm Đường - Công Tôn Sách

Công Tôn chỉ khuất phục mỗi Bạch Cẩm Đường

teahight

Chương 17: Đã bảo rồi, trần đời Công Tôn chỉ khuất phục mỗi Bạch Cẩm Đường

Mãi tới giờ tan tầm, điện thoại của Bạch Ngọc Đường lại kêu vang, anh vừa lấy ra đã thấy một chữ "MẸ" to tướng trên màn hình chớp chớp. Anh chàng Bạch Ngọc Đường suýt nữa vì điều tra quên ăn tối này giật mình, ngay lập tức nhớ ra nhiệm vụ trọng đại hạng nhất tối nay, vội vàng chạy ra cửa nhận điện thoại, "Mẹ à..."

"Ai da..." Nói chưa hết câu, điện thoại bị một bàn tay nhấc mất.

Triển Chiêu tò mò đi theo hóng, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường không biết từ lúc nào đã đứng cạnh cậu em trai, tay cầm điện thoại trả lời, "Mẹ."

Đầu kia truyền tới giọng nói ngọt chết người của Bạch mama, "A, Cẩm Đường à, mẹ nhớ muốn chết luôn, Ngọc Đường có nói với con không, tối nay đưa Công Tôn về ăn cơm nha."

"Vâng." Bạch Cẩm Đường gật đầu.

"Vậy bao giờ các con về? Kêu Trì Trì cũng đến luôn, cả Dương Dương nữa, nói các bà nhớ nó quá nha, gọi nó tới ăn cơm."

Bạch Cẩm Đường ngó Triển Chiên với Bạch Ngọc Đường bên cạnh, "Mấy giờ?"

Bạch Ngọc Đường nhìn giờ, "Nửa tiếng nữa đến đi."

Bạch Cẩm Đường nói với Bạch mama, "Nửa tiếng nữa đến ạ."

Bạch mama cười nói, "Mẹ làm món con thích nhất, nhớ tới sớm một chút nha, muaaa ~~"

Bạch Cẩm Đường vẻ mặt bất lực, trả điện thoại cho Bạch Ngọc Đường, nói, "Anh xuống nhà lấy xe, chờ ở dưới." Dứt lời quay đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, cậu em họ Bạch không nén nổi tò mò hỏi, "Anh hai, lần nào mẹ gọi cho anh cũng nói chuyện kiểu đó hết à?"

Bạch Cẩm Đường lộ ra vẻ xấu hổ hiếm có, liếc hai đứa nhỏ, "Với hai đứa mẹ không thế sao?"

Hai người lắc đầu quầy quậy, Bạch Cẩm Đường biến sắc, xoay người xuống lầu.

Hai đứa nhỏ đứng ngẩn ra hồi lâu, Triển Chiêu bỗng chỉ thẳng vào mũi Bạch Ngọc Đường, "Tiểu Bạch, cậu chắc cậu không phải nhặt về chứ hả? Mẹ cậu rõ là thương anh hai hơn nha!"

Bạch Ngọc Đường túm gáy Triển Chiêu úp vào ngực mình, "Mèo chết!"

"Ai da!

Nửa giờ sau, mọi người có mặt trước cửa khu nhà.

Lúc đầu dự định đưa cả Bạch Trì đi cùng, nhưng cậu chàng sợ tới mức bám đuôi Triệu Trinh bỏ chạy; muốn đem theo Dương Dương thì cậu nhóc lại đi ăn tối cùng chị Hân Hân của nó, nên cuối cùng còn lại có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Bạch Cẩm Đường và Công Tôn.

Trên đường đi về, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một dạ bồn chồn, nhưng Công Tôn và Bạch Cẩm Đường lại chẳng có vẻ gì là lo lắng. Xe trờ tới nơi, tất cả xuống xe. Bạch Ngọc Đường vừa khóa cửa xe, liền bị Triển Chiêu túm tay áo, "Tiểu Bạch, cậu nhìn xem Công Tôn mang theo cái gì kìa?"

Bạch Ngọc Đường tò mò ngó lại, thấy Công Tôn cầm trên tay một gói lớn, không biết bên trong có những gì.

Bạch Ngọc Đường nhìn một lúc rồi nói, "Ừm... Có thể là một cái xác."

Triển Chiêu bĩu môi liếc anh chàng. Bạch Ngọc Đường thở dài, nắm vai Triển Chiêu, "Ai... Sợ cái gì, đâu khắc có đó, giờ hai anh ấy đã tới thế này rồi thì làm gì được nữa? Không phải còn có ba cậu ở đây sao, cả hai mẹ bọn mình nữa mà, không có việc gì đâu."

Triển Chiêu xoa xoa cằm, "Thực ra tôi thấy Công Tôn từng trải, trên đời chưa chuyện gì chưa trải qua, khéo có tuyệt chiêu."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Vậy thì nóng lòng đón xem rồi."

Tất cả lên lầu. Chuông cửa vừa vang lên, một người ra mở cửa. Cánh cửa vừa mới mở ra, Bạch Cẩm Đường đứng phía trước liền bị một người lao ra, ôm chầm lấy, hôn chụt lên má anh, "Cẩm Đường, cuối cùng con cũng về nhà rồi, cho mẹ hôn một cái nào!"

Mọi người sửng sốt, thấy má Bạch Cẩm Đường in một dấu son môi đỏ chót, trước mặt anh là một bà mẹ trông chỉ đáng tuổi chị anh...

Triển Chiêu híp mắt nhìn một hồi, cuối cùng nhìn Bạch Ngọc Đường, nói chân thành, "Cậu trăm phần trăm là con nhặt!"

Bạch Ngọc Đường bất lực.

"Công Tôn!" Bạch mama lao tới kéo Công Tôn ra trước mặt ngắm nghía, "Vào nhà ngồi đi."

Công Tôn lễ phép nở một nụ cười mê người, "Bác gái thật là trẻ trung."

"Ai da... Sao còn gọi là bác gái, gọi là mẹ chứ." Bạch mama bị Công Tôn đánh trúng điểm yếu, vỗ vỗ Bạch Cẩm Đường, "Con biết không, mẹ con thời trẻ thích nhất là kiểu mẫu nhã nhặn như thế này, mà hận nhất loại quê mùa như ba hai đứa!" Vừa nói vừa dẫn mọi người vào nhà, ở trong đã thấy Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên đang ngồi sofa, Triển mama bận rộn trong bếp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn chào hỏi người lớn xong thì chạy như bay vào bếp.

"Mẹ, tình hình sao rồi?" Triển Chiêu hỏi bà mẹ nhà mình.

Triển mama cau mày, suỵt hai cậu trẻ, "Đừng thêm phiền." Vừa nói, vừa đưa cho mỗi đứa một đĩa thức ăn, "Dọn ra đi."

Bạch Cẩm Đường và Công Tôn đứng bên cạnh Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên. Triển Khải Thiên cười, "Cẩm Đường."

"Chú Triển ạ." Bạch Cẩm Đường chào hỏi, rồi nhìn ông bố nhà mình, "Ba."

"Ừ." Bạch Duẫn Văn gật gật.

Triển Khải Thiên đứng lên, đến bên Bạch Cẩm Đường nói chuyện vài ba câu, thành ra trên sofa chỉ còn lại Công Tôn và Bạch Duẫn Văn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng tựa cửa phòng bếp, mỗi người bê một bát đầy thức ăn, vừa ăn vừa hóng chuyện.

Bạch Duẫn Văn ngẩng đầu nhìn Công Tôn, Công Tôn bình tĩnh nhìn ông cười, "Con chào bác."

Bạch Duẫn Văn gật đầu, đánh giá Công Tôn một chút rồi nói, "Ngồi xuống đi."

Công Tôn thoải mái tới bên Bạch Duẫn Văn ngồi xuống, không đợi ông mở miệng, liền rút ra một cái hộp trong gói đồ to tướng khi nãy, đưa cho ông, "Con với Cẩm Đường có mang mấy món quà biếu bác, không biết bác có thích hay không."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau — Quà hả? Đi tuần trăng mật mua về hả?

Bạch Duẫn Văn nhận món quà, ra là một chai rượu vang dán nhãn 50 năm tuổi. Ông nhìn chai rượu, chân mày trái giật giật, nói, "Cảm ơn."

=口=... Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — Công Tôn chọc đúng điểm yếu của ông cụ rồi! Cứ có rượu vang là cụ "chết", chưa kể là đúng là loại ba mình thích nha!

Bạch Duẫn Văn vừa đặt chai rượu xuống, Công Tôn lại đưa một hộp đồ lên. Bạch Duẫn Văn hơi giật mình, nhận lấy mở ra xem, ra là một hộp xì gà Cohiba của Cuba. Giờ lại tới mí phải giật giật, ông không kìm được nở nụ cười, gật đầu, "Ừ."

=口=, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại đá mắt một cái — Điểm yếu thứ hai, ông bố nhà mình bắt đầu dao động rồi.

Buông xì gà, Công Tôn lại lấy trong gói đồ ra cái gì đó, trông giống... gậy đánh golf...

Bạch Duẫn Văn nhận lấy nhìn, cười gật đầu, sau đó hai người bàn từ rượu nho tới xì gà, từ xì gà tới golf, từ golf lại sang câu cá... Còn hẹn thứ bảy này cùng đi câu nữa chứ, cuối cùng, Bạch Duẫn Văn nói, "Sao lại gọi bác? Gọi ba!"

Công Tôn cười gọi một tiếng, "Ba."

=口=.... Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường há hốc miệng... Quá lợi hại, trong nửa giờ Công Tôn đã thu phục được ông bố nhà họ Bạch, bảo thủ nổi danh toàn cục cảnh sát! Đương nhiên, người bỏ tiền mua mấy thứ này chắc chắn là Bạch Cẩm Đường...

Sau đó, Công Tôn còn tặng Bạch mama mấy món quà bà thích, hai người nói chuyện rôm rả, nói theo lời Bạch mama, bà mà trẻ ra 30 tuổi, nhất định sẽ đá đít ông chồng nhà mình theo Công Tôn...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa ăn cơm vừa lắc đầu thở dài, mà nói đi nói lại, may mà qua trót lọt, Công Tôn tính ra là qua cửa quá thuận lợi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com