ZingTruyen.Com

[S.C.I Mê Án Tập] Bạch Cẩm Đường - Công Tôn Sách

Anh nỡ để tôi chết á?

teahight

Chương 9: Anh nỡ để tôi chết á?

"Sách?" Bạch Cẩm Đường kinh ngạc phát hiện sự khác thường của Công Tôn, đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh lại gần anh, "Làm sao vậy?"

Công Tôn mở to hai mắt, nhìn Bạch Cẩm Đường vọt tới chỗ mình.

"Tôi chỉ giả vờ trêu anh thôi... Anh, sao lại bị dọa đến thế chứ?" Kéo Công Tôn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Mãi một lúc sau, Công Tôn chớp mắt vài cái, như đã tỉnh lại, có phần hoang mang nhìn Bạch Cẩm Đường, "Cậu... Cậu không biết? Phải rồi, chắc cậu không biết đâu."

"Biết gì?" Bạch Cẩm Đường khẽ chau mày, muốn kéo Công Tôn ra phòng khách ngồi, nhưng Công Tôn lại đột nhiên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế giữa phòng, lại đưa mắt đến bức tường cách nó không xa, vẻ mặt nghi hoặc.

"Không thể a..." Công Tôn lắc đầu, lẩm bẩm, "Không thể nào..."

"Cái gì không thể?" Bạch Cẩm Đường khẽ lay Công Tôn, "Có phải anh thấy khó chịu ở đâu không?"

Công Tôn thu mắt về, đẩy Bạch Cẩm Đường về phía chiếc ghế, ra lệnh: "Ngồi xuống."

Bạch Cẩm Đường chẳng hiểu gì cả ngồi lại, nhìn Công Tôn.

"Bộ dạng ban nãy!"

Bạch Cẩm Đường gật đầu, dựa lưng lên ghế, bắt chước lại dáng ngồi khi trước, lập tức trên tường xuất hiện chiếc bóng.

Công Tôn lấy một chiếc bút trên bàn, ở vị trí bàn tay trên tường vẽ mấy đường. Sau đó lại nói với Bạch Cẩm Đường, "Cậu giữ nguyên cái dáng này, thả lòng chân đi."

Bạch Cẩm Đường thực sự không hiểu Công Tôn muốn làm gì, nhưng vẫn nghe theo. Anh nhẹ nhàng thả lỏng đôi chân... Theo trọng lực của anh, chiếc ghế xoay nhẹ, tuy không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể thấy được góc độ đã thay đổi. Công Tôn nhìn chiếc bóng biến đổi góc độ, thở phào một cái, "Ra là thế."

Bạch Cẩm Đường giơ tay xoa xoa thái dương, đứng dậy bật đèn, xung quanh chớp mắt sáng sủa lên. Anh đi tới bên Công Tôn, "Rốt cục là chuyện gì vậy?"

Công Tôn bấm bút vào, đáp: "Trong vụ án mới đây các nạn nhân đều nằm trên ghế như thế, đằng sau là một chiếc bóng, trong tay cái bóng lại là một khẩu súng, súng đính trên tường... Tôi ngu thật, ai cũng nghĩ là hiện trường được bố trí vào lúc đêm hôm khuya khuắt, nhưng thực ra thì không phải."

"Vì sao?" Bạch Cẩm Đường nhướn nhướn mi.

"Chậc, người bình thường đều nghĩ người chết nặng hơn người sống đúng không?"

Bạch Cẩm Đường gật đầu, "Kỳ thực trọng lượng không hề giảm, chỉ là mất khả năng tự nâng đỡ, cho nên thấy nặng hơn thôi."

"Không sai!" Công Tôn gật đầu, "Người ngồi trên ghế xoay, đặc biệt là người lớn, nhân tố để giữ ghế ở trạng thái cân bằng chính là lực chống của hai chân. Một người đã chết đương nhiên mất đi khả năng này, hơn nữa thi thể người đó sẽ cứng lại, nói chung sẽ có rất nhiều những biến đổi nho nhỏ, mà chỉ có chiếc ghế xoay là có thể thay đổi góc hướng dễ nhất, một chút tác động đã thay đổi. Cho nên..."

"Cho nên tình hình là đợi thi thể đã cứng ngắc rồi mới sắp xếp hiện trường." Bạch Cẩm Đường thản nhiên tiếp lời.

"Đúng!" Công Tôn gật đầu, "Hung thủ có thể vẫn luôn đợi đến khi chúng tôi tới hiện trường, chính là thế, như vậy mới có thể tính toán góc độ một cách chuẩn xác!"

"Tôi không quan tâm đến án iếc gì cả." Bạch Cẩm Đường nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Công Tôn, mở miệng, "Ban nãy sao anh lại căng thẳng đến vậy?"

Công Tôn sững sờ, có chút xấu hổ nhìn quanh quất, liếc thấy chai rượu vỡ tan trên đất, tiếc rẻ, "Nha ~~ Vỡ hết rồi..." Nói rồi, muốn chạy lại thu dọn.

"Sợ tôi chết sao?" Bạch Cẩm Đường một tay kéo Công Tôn lại, "Nếu tôi chết anh sẽ lộ ra vẻ mặt ban nãy?"

Công Tôn chau mày, đá một cái vào chân Bạch Cẩm Đường, "Cậu mấy tuổi rồi còn nghịch dại như vậy."

"Tôi chỉ giả vờ ngủ mà..." Bạch Cẩm Đường cúi đầu hôn lên thái dương Công Tôn, "Là do anh quá lo cho tôi... Sợ đến suýt ngất đi thôi."

"Cậu đắc ý vừa thôi!" Công Tôn muốn giãy ra, bất giác khuôn mặt đỏ bừng, "Ai gặp phải chuyện này chả sợ!"

"Không phải anh là pháp y sao?" Bạch Cẩm Đường không chịu bỏ qua, "Pháp y còn sợ người chết?!"

"Không phải... A!" Công Tôn bị Bạch Cẩm Đường bế lên, hai chân lơ lửng mà bay vào phòng ngủ, "Cậu làm gì?! Ngày mai tôi phải đi làm!"

"Tôi chỉ ôm anh vào đây thôi." Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng thả Công Tôn lên giường, "Liên quan gì đến chuyện ngày mai anh đi làm?"

"..." Mấp máy á khẩu, Công Tôn trừng mắt, "Cậu đắc chí lắm hả?"

"A..." Bạch Cẩm Đường cười cười, nghiêng người áp lên Công Tôn, "Đương nhiên, anh có biết tôi vui thế nào không, vừa rồi giống như anh đã biểu lộ anh yêu tôi."

"Cậu gặp ảo giác rồi, để Tiểu Triển khám cho đi, mắc chứng vọng tưởng." Công Tôn đẩy Bạch Cẩm Đường, "Đứng dậy, nặng muốn chết!"

"Đừng sợ." Bạch Cẩm Đường cúi đầu hôn Công Tôn, "Tôi sẽ không chết, tuyệt đối không bao giờ cho anh lộ ra vẻ mặt như vậy nữa."

Công Tôn không đáp, để Bạch Cẩm Đường hôn mình.

"Anh không phản kháng sao? Tôi muốn làm gì thì làm nha." Bạch Cẩm Đường cởi cà vạt.

"Đừng có quá đáng!" Công Tôn đưa tay bóp cổ cái tên này, "Giờ tôi có giết cậu cũng là phòng vệ chính đáng."

"Anh nỡ để tôi chết á?" Bạch Cẩm Đường tự thân vận động, bắt đầu cởi sơ mi của Công Tôn, "Ngoan, mai anh xin nghỉ giùm cưng..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com