ZingTruyen.Info

[ Ryeji - BHTT ] Ông Xã Bí Mật Của Tổng Giám Đốc.

Chương 20.

Koldex

  Bị tất cả mọi người ngồi cùng bàn nhìn, Thân Lưu Trân vô cùng khó hiểu, nhìn tôi làm gì?

"Đồng hồ của cô bao nhiêu tiền vậy?" Người  vừa nói là bạn trai của Bạch Tú Hoa, tên là Trịnh Tích Hạo , chỗ ngồi của anh ta là bên cạnh của bên cạnh  Thân Lưu Trâm, ở giữa là Bạch Tú Hoa.

"Đồng hồ?" Thân Lưu Trân nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của mình. "À... Đây là quà sinh nhật bạn tôi tặng, tôi cũng không biết là bao nhiêu tiền."  

  Đây là quà mà Hoàng Nghệ Trí tặng cô nhân dịp sinh nhật cô vào tháng ba năm nay, cô cũng không biết loại gì với loại gì, Hoàng Nghệ Trí nói không đắt, nên cô nhận lấy.

"Woa, vậy thì nhất định người bạn này của cô siêu cấp nhiều tiền, chiếc đồng hồ này cũng phải trên dưới mười vạn đó." Hiển nhiên Trịnh Tích Hạo vô cùng am hiểu về những món đồ xa xỉ, ánh mắt anh dính chặt trên tay Thân Lưu Trân, chớp một cái cũng không.

  Mọi người trên bàn nghe xong, giật nảy mình, trong số bọn họ không ai có thể mua được một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy. Không phải là không kiếm được mười vạn, nhưng có số tiền đó không bằng đi mua xe còn hơn, hoặc là mua nhà, ai lại đi mua đồng hồ, đến cả Triệu Hiểu Tâm là người có gia cảnh khá giả cũng sẽ không mua, người bình thường mua được một chiếc đồng hồ mấy nghìn đã là không tồi rồi. Cũng giống như mua xe hơi vậy, Mercedes Benz, tiền từ trăm đến vạn là có thể mua được, chẳng lẽ người bình thường không có được số tiền này sao, cứ tiết kiệm chắt chiu là có hết, nhưng cũng phải mua gì cho đáng tiền chứ. Người có tiền mua như thế là chi tiêu bình thường, nhưng kẻ không có tiền thì gọi là bại gia não tàn.

  "Mười vạn?" Thân Lưu Trân trừng lớn mắt. "Không thể nào, bạn tôi nói không đắt mà." Thân Lưu Trân nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, nhưng thật sự không nhìn ra được gì, cô là người bình thường mà, căn bản không biết được.

"Không chỉ vậy đâu, đồng hồ của cô chính là Rolex đó, tôi đã từng làm việc ở hiệu cầm đồ. Nếu cô thấy tiện, có thể tháo xuống cho tôi xem thử không?" Ánh mắt của Trịnh Tích Hạo quả thực như đang tỏa sáng rực rỡ.  

  Bạch Tú Hoa nhíu mày. Cô ta một là hơi ghen tuông khi bạn trai mình nhiệt tình như vậy với một người đàn bà khác, hai chính là đang ghen tỵ. Cô ta cũng biết hoàn cảnh của Thân Lưu Trâm, ngày xưa ngay cả học phí cũng phải tự mình kiếm, căn bản là một tên nghèo kiết xác, sao đột nhiên lại có thể đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền như thế.

Tốt nghiệp xong, Thân Lưu Trân làm việc cho một công ty nhỏ bé, tiền lương chỉ được hai nghìn, sau đó không biết may mắn thế nào mà chuyển sang làm ở Hoàng Thị, tuy chỉ là nhân viên cơ sở, nhưng dù sao cũng là công ty lớn, mai này nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.  

  Còn mình thì sao, tốt nghiệp xong thì đỡ hơn Thân Lưu Trâm một chút, tiền lương khoảng ba, bốn nghìn, hiện tại cũng được đến năm, sáu nghìn, nhưng mà không hề ổn định, kém xa so với công việc hiện tại của Thân Lưu Trân.

Rõ ràng xuất phát điểm cao hơn đối phương, vậy mà cuối cùng...

  Trong lòng Bạch Tú Hoa không phục. Lúc còn đi học lúc nào cô ta cũng giỏi hơn Thân Lưu Trân, còn quen được một người bạn trai soái ca như Trịnh Tích Hại từ sớm, vừa nãy nghe nói Thân Lưu Trân vẫn còn độc thân nên đã khoe khoang đã đời một trận, không ngờ chẳng mấy chốc đã bị mất mặt. Nếu thật sự chiếc đồng hồ này đắt tiền như thế, vậy thì khẳng định Thân Lưu Trân đã phát đạt, loại bạn trai nào mà không tìm được, sự khoe khoang của mình có khi chẳng đáng là gì trong mắt đối phương.

  Bạch Tú Hoa thầm hận trong lòng, có điều cô ta lại nghĩ lại, không đúng, nếu Thân Lưu Trân thật sự phát đạt, đeo được một chiếc đồng hồ hơn mười vạn, vậy tại sao vẫn chỉ là một nhân viên trí thức nhỏ, đây không phải là mâu thuẫn sao, cho nên chỉ có một khả năng ____

  Chiếc đồng hồ này là giả! Là hàng nhái!

Tưởng thật sự ai cũng đeo được Rolex sao!

  "Thôi được rồi, đừng xem." Bạch Tú Hoa cười tươi ngăn cản Trịnh Tích Hạo, sau đó dùng âm lượng không to không nhỏ đủ để tất cả mọi người trên bàn nghe thấy, nói: "Người bạn này của cậu cũng thật là, tặng đồng hồ cũng được thôi, cứ tặng loại nào bình thường một chút là được, như Citizen chẳng hạn, người ta sẽ không để ý đâu, sao lại đi tặng Rolex bắt mắt như thế, gặp được người có hiểu biết không phải là khiến cậu mất mặt sao. Cậu phải nói rõ với người bạn này đi, không thể vì cậu không phân biệt được các loại mặt hàng mà làm hại cậu!"

  Mọi người xung quanh nghe xong, sắc mặt đều kỳ quái, Bạch Tú Hoa cũng không quan tâm, tiếp tục cười nói: "Cũng giống LV ấy, bây giờ ở đâu chẳng có, thế nhưng có mấy cái là đồ thật đây. Có người chỉ cần nhìn qua là biết thật giả thế nào, ăn mặc rách nát tả tơi mà lại xách LV giá mấy vạn đi mua thức ăn, liệu có thể là thật được không?"

  Thân Lưu Trân đen hết cả mặt, ý của Bạch Tú Hoa là gì người thông minh đều có thể nhìn ra, đây là đang cố ý gây phiền phức cho cô, chế nhạo cô một cách cay nghiệt. Lúc còn đi học, quan hệ của hai người không được tốt lắm, nhưng đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi, khó khăn lắm mọi người mới gặp mặt nhau, ngoài mặt cũng phải hữu hảo một chút chứ. Chút khí độ ấy mà cũng không có, thật đúng là... Thân Lưu Trân cũng phải tức quá mà cười lại.

  Nếu chỉ dùng tiền lương của cô để mua, hiện tại quả thật cô không thể mua một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy, thế nhưng nếu là Hoàng Nghệ Trí tặng, vậy thì khẳng định không phải hàng giả, đối với Hoàng Nghệ Trí, chút tiền ấy căn bản chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.

Thân Lưu Trân cười lạnh trong lòng, sau đó vô cùng thản nhiên tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống đưa cho Trịnh Tích Hạo đang có vẻ xấu hổ: "Nếu Trịnh thiếu gia đã từng làm việc ở hiệu cầm đồ, chắc cũng có chút hiểu biết về loại sản phẩm này. Tôi tin bạn tôi sẽ không tặng hàng giả cho tôi, mong anh xem giúp tôi."

  "... Được." Trịnh Tích Hạo cầm chiếc đồng hồ thật cẩn thận. Anh và Bạch Tú Hoa đã yêu nhau được mấy tháng, trước đây cũng cảm thấy con người cô ta rất tốt, nhưng hôm nay là thế nào mà lại xảy ra tình huống này vậy, thật là quá mất phong độ, toàn bộ không khí trên bàn đều bị phá hỏng. Anh thấy thực sự quá xấu hổ, trong lòng cũng cực kỳ thất vọng.

  Bạch Tú Hoa cong môi lên cười, hừ nhẹ một tiếng trong mũi, âm lượng rất nhỏ thôi, người khác không nghe thấy, chỉ có Thân Lưu Trân và Trịnh Tích Hạo là nghe được. Anh ta lại càng xấu hổ hơn, không phải anh thật sự nhìn nhầm người chứ, người đàn bà này đúng là không biết phân biệt tốt xấu, tình cảnh thế này là sao đây, gặp mặt bạn học cũ, hỏi han tán dương ôn chuyện với nhau mới là bình thường chứ.

  Trong lòng Bạch Tú Hoa đã nhận định chiếc đồng hồ này là giả, cho nên tự cảm thấy lời nói của mình rất có trọng lượng: "Hạo, anh phải xem thật kỹ vào, truyền thụ cho người bạn em chút kinh nghiệm phân biệt thật giả đi, muốn đeo đồng hồ cũng đừng đeo tùy tiện như thế." Ha ha, Thân Lưu Trân, cô cứ chờ mất mặt đi.

  Trịnh Tích Hạo xem đi xem lại, càng lúc càng nhăn mặt, Bạch Tú Hoa nhìn anh mà rất muốn cười, quả nhiên là giả mà. Mọi người xung quanh cũng cảm thấy không khí bất ổn, không ai nói gì. Tuy họ cảm thấy Bạch Tú Hoa hơi quá đáng, nhưng dựa theo hoàn cảnh của Thân Lưu Trân, thật sự không giống người có thể đeo được chiếc đồng hồ tốt thế này, giờ nhìn vẻ mặt của Trịnh Tích Hạo, có lẽ đúng là giả rồi.

  Haizzz... Đợi đến khi vạch trần ra, phải giải quyết thế nào đây, chậc, thật là... Tất cả mọi người đều cảm thấy Bạch Tú Hoa rất không nghĩa khí, lại cũng cảm thấy tâm hư vinh của Thân Lưu Trân quá mạnh, không có bản lĩnh thì cũng đừng khoác lác chứ, giống như LV mà Bạch Tú Hoa nói ấy, dùng hàng nhái chỉ bị mất mặt thôi.

"Ngại quá, lúc nãy tôi nhìn nhầm." Trịnh Tích Hạo cầm đồng hồ, dùng vẻ mặt quái lạ nhìn Thân Lưu Trân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info