ZingTruyen.Info

Roi Loan Nhan Dang Pheromone

"thật sự cảm ơn"

Cuộc hành trình của Hoắc Nhàn Phong mất cả tháng trời trong khi Giang Từ gần như chưa đến một ngày đã hoàn thành. Dù sao thì tốc độ của phi thuyền cao cấp cũng nhanh hơn chục lần so với phi thuyền chở rác.

Trước đó Giang Từ đã tìm đọc tin tức cơ mật của tinh cầu Thiên Đông.

Nó vốn là một hành tinh với nguồn khoáng sản phong phú, nhưng sau khi bị khai thác gần như cạn kiệt thì đã biến thành một hành tinh rác. Nhưng chẳng qua đây chỉ là vẻ bề ngoài của nó, dưới lòng hành tinh này vô số không gian bị đào rỗng trong quá trình khai thác không biết tự khi nào đã yên lặng biến thành một thành phố ngầm khổng lồ, cũng trở thành chợ đen lớn nhất Đế Quốc.

Trên thực tế, đây là nơi sản sinh tội ác và bóng tối. Nhiều thế lực đan xen, những tên cướp tinh tế khét tiếng, lính đánh thuê hút máu, bọn săn trộm hung tàn thần bí đều có thể dễ dàng bắt gặp ở nơi đây.

Mà thứ Giang Từ cần cũng ở đó.

Đáng lẽ ra là Hạ Chuẩn tới nhưng y chỉ là một nhà nghiên cứu trói gà không chặt căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ này.

Hơn nữa, loại chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ ba biết. Bởi vậy kế hoạch cuối cùng thành Hạ Chuẩn ở lại bệnh viện yểm trợ còn Giang Từ tới Thiên Đông.

Do nhiều năm khai thác quá độ dẫn đến mặt đất tinh cầu Thiên Đông ngập tràn cát vàng, rác thải chồng chất, người ở đây cơ bản đều mặc một chiếc áo choàng để che kín từ trên xuống dưới. Vậy nên, Giang Từ cũng thay trang phục giống người địa phương.

Vẻ bề ngoài của anh quá đỗi chói mắt vẫn nên che kín một chút thì tốt hơn.

"Ôi, cậu chủ nhỏ đáng yêu cố chấp của tôi ơi, Tiểu X lần nữa đề nghị cưng nhanh chóng rời khỏi đây đi, bé ngoan không nên đến chỗ nguy hiểm thế này đâu."

Giọng nói lo lắng đầy khoa trương của AI truyền qua tai nghe khiến Giang Từ khó chịu, anh ấn vòng cổ xuống ngực, nhỏ giọng trách cứ,

"Câm miệng, đã nói không được gọi ta như vậy rồi mà!"

"Biết zồi, cục cưng A Từ."

"......"

—Đây là cơ giáp cấp A mà anh dùng khi còn là học sinh.

Chỉ vì một nguyên nhân mà Giang Từ không muốn sử dụng nó. Chiếc cơ giáp tên Tiểu X này được trang bị trí tuệ nhân tạo, thiết kế ban đầu với mục đích nuôi dạy trẻ, còn là dùng cho trẻ chưa đến tuổi đi học.

Nếu không phải cái thứ khốn nạn này là một trong số đồ vật ít ỏi mà cha mẹ mất sớm để lại thì Giang Từ nhất định đã vứt nó vào xưởng tái chế đồ điện tử từ 800 năm trước rồi.

Chỉ là hiện tại Bạch Trạch bị Chu Cửu Nha tịch thu nên anh chỉ có thể mang theo tên này.

Thiếu tướng Omega trẻ tuổi kéo mũ choàng trên đầu xuống thấp, cố gắng tìm một lối đi nhỏ giữa đống rác chồng chất.

Anh mặc một chiếc áo choàng toàn thân màu xám, mũ rộng che khuất mặt, mặt nạ bảo hộ che kín tận cằm.

Cho dù là vậy vẫn không ngăn được vô số ánh mắt nhìn trộm từ bốn phương tám hướng. Hoặc phải nói từ lúc Giang Từ xuất hiện, anh đã bị hàng chục đôi mắt theo dõi.

Có thể sống sót ở đây đều là kẻ lõi đời. Cho dù Giang Từ đã ăn mặc giống như người bản địa thậm chí còn che dấu pheromone. Nhưng dáng người thon dài cao ráo, bước chân ưu nhã lưu loát, khí chất  có sẵn cùng với giáo dưỡng đã khắc vào xương tủy vẫn khiến anh khác biệt hoàn toàn với những người sống dựa vào việc nhặt rác.

Nói chung mọi thứ trên người Giang Từ đều khiến anh không thể hòa làm hợp với tất thảy tội ác, đen tối, bẩn thỉu nơi đây.

Nếu thật sự phải so sánh vậy có thể ví anh tựa như một con Ragdoll xinh đẹp lạc vào ổ sói.

Soạt.

Giang Từ đột nhiên dừng bước.

"Ô, gương mặt mới hiếm thấy này."

Không biết từ bao giờ phía trước đã xuất hiện hai người đàn ông. Hoặc chính xác hơn mà nói là hai Alpha đã phóng pheromone uy hiếp.

Omega xinh đẹp ngẩng đầu, đôi con ngươi màu đỏ ngưng tụ sương lạnh.

"Tránh ra."

"Ha, còn rất cứng?"

Một tên trong đó đột nhiên cười khục khặc, nháy mắt với đồng bọn,

"Sạch sẽ như này chắc hẳn là một Beta chất lượng tốt."

Giang Từ sử dụng một loại thuốc đặc biệt bắt chước pheromone Beta bình thường nhất, cũng may trước đó anh đã tiêm thuốc ức chế che khuất pheromone của mình bởi vậy mới có hiệu quả.

Tên đồng bọn bên cạnh làm động tác thúc háng đầy tục tĩu.

"Thiên Đông lâu rồi không có người mới đến, trước tiên để ông đây nếm thử đồ mới đã, sau đó kéo đến thành phố ngầm, chắc chắn sẽ bán được giá tốt."

Tiểu X rì rầm bên tai Giang Từ, dùng giọng điệu như đang dỗ dành trấn an trẻ con,

"Cục cưng A Từ đừng sợ, giám định pheromone bước đầu xác định bọn họ hẳn là cấp B..."

"Ọe—"

Lời chưa dứt Giang Từ đột nhiên che miệng phát ra một tiếng nôn khan nho nhỏ.

—Đây là một trong số những tác dụng phụ của chỉ tố biến dị.

Bởi vì thường xuyên sử dụng thuốc ức chế thông thường nên cơ thể Giang Từ đã hình thành khả năng chống lại tác dụng thuốc gấp mấy lần, vậy nên  chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi thuốc ức chế trong người anh đã bị chuyển hóa một phần ba.  

Cho dù pheromone không tiết ra nhưng anh đã bắt đầu có một ít phản ứng mang thai thời kỳ đầu.

Ví như buồn nôn khi ngửi thấy pheromone của Alpha xa lạ.

Mặt nạ bảo hộ trên mặt đã lọc bỏ phần lớn pheromone nhưng con người tiếp xúc với pheromone không chỉ thông qua đường hô hấp mà trải rộng toàn thân, chỉ là tập trung phần lớn bằng đường hô hấp mà thôi.

Omega xinh đẹp che kín miệng mũi, vẻ mặt cực kỳ chán ghét.

"Đúng là đồ ôi trong đống rác."

Hành động đó trực tiếp chọc giận đối phương, tên mặt thẹo lúc nãy đẩy háng trực tiếp rút súng điện từ bên hông ra.

"Mẹ nó mày..."

Viu—

Đúng lúc ấy một quả đạn khói không biết từ đâu bắn tới.

Bùm!

Trong phút chốc, làn khói xám dày đặc bốc lên bao phủ 10 mét xung quanh, còn tỏa ra mùi hương cực kỳ gay mũi.

"Khụ...... Khụ khụ khụ....... cái gì vậy?!"

Chờ đến khi hai người định thần lại tránh thoát khỏi đám khói thì đã là hai phút sau.

'Beta' mới lúc nãy còn ở đây đã không thấy bóng dáng đây. Dê béo đến miệng còn chạy thoát, tên mặt sẹo tức giận nhổ một bãi nước miếng.

"Chết tiệt! Người đâu rồi?!!"

"Ồ—"

Trên ngọn đồi nhỏ sau lưng hai người một thiếu niên tóc đen một tay để trong túi, nghiêng đầu nhún vai.

"Mặc dù không chắc lắm, nhưng hiện tại có lẽ tôi cũng có thể xem là con người đúng không?"

......

Cùng lúc đó, Giang Từ đã thành công mượn làn khói từ đạn khói chạy thoát khỏi mấy chục mét. Mẹ hiền Tiểu X ngay lập tức vỗ tay dùng giọng điệu khoa trương khen ngợi,

"Ồ woa, không hổ là cục cưng A Từ..."

"---Đạn khói lúc nãy là ai ném?"

Giang Từ cố gắng làm dịu cơn buồn nôn trong dạ dày,

"Định vị được chưa?"

"Đương nhiên!"

Hệ thống nhân tạo được tạo ra với mục đích nuôi dạy trẻ nói với vẻ đắc ý, "Tiểu X mà ra tay thì cục cưng cứ yên tâm~"

"........"

Nếu không phải Bạch Trạch bị giam thì Giang Từ thề sẽ không bao giờ dẫn theo cái tên ồn ào lại dư thừa tình thương của mẹ này. Cũng may Tiểu X mặc dù dong dài chút nhưng năng lực làm việc vẫn online, rất nhanh sau đó anh đã tìm được mục tiêu.

Nhưng thật bất ngờ—

Đối phương lại là một cô bé.

Đường Trà nhìn làn khói tản đi, lẩm bẩm một mình,

"Tui cũng chỉ giúp được chừng này thôi, phần còn lại thì phụ thuộc vào bản thân anh rồi."

Nhưng mới quay người lại cô bé lập tức nhìn thấy một bóng người thon dài thẳng tắp.

"!!!"

Giang Từ mặc dù là một Omega nhưng cao 1m78 và với chiều cao bình quân 1m65 của Omega thì anh hệt như hạc trong bầy gà.

Thiếu tướng Omega tóc bạc nhìn chăm chú cô bé từ trên cao xuống, khí thế tôi luyện trong quân đội nhiều năm nháy mắt khiến đối phương cứng người tại chỗ, hệt như hóa thành con chim cút nhỏ hoảng sợ.

Bản năng sống sót ở đây thôi thúc cô bé chạy trốn, nhưng giây tiếp theo đối phương lại tiện tay ném một thứ lại chỗ bé.

Cạch!

Đường Trà vô thức lùi về sau, không bắt lấy, để mặc thứ kia rơi xuống đất

–Chỉ là một bọc tinh tệ nhỏ.

Nhìn có vẻ không nhiều lắm, cũng chỉ hai ba trăm nhưng đủ để cô bé chế tạo bảy tám chục quả đạn khói thô sơ.

"---Đây là để cảm ơn lúc nãy."

Mặc dù thiếu tướng Omega cấp S căn bản chẳng cần trợ giúp khi đối phó với mấy tên Alpha cấp B.

"Ò...ò."

Đường Trà ngập ngừng nhặt lên, động tác cực kỳ giống một con mèo hoang cảnh giác chần chừ ngậm lấy miếng xúc xích người tốt bụng cho.

"Vậy chúng ta thanh toán xong, em đi trước."

"Khoan đã."

Giang Từ gọi cô bé lại, nhưng không đến gần cô bé thoạt nhìn chỉ mới 12, 13 tuổi này.

"Hỏi em chuyện này, làm sao để vào được thành phố ngầm của Thiên Đông?"

"Chỗ đó..."

Đường Trà cắn môi,

"Anh đừng tới đó thì hơn."

Nhưng là một đứa trẻ lớn lên ở chỗ này lòng tốt và lời khuyên cũng chỉ được thế thôi, cô bé không nói thêm chỉ chỉ tay về một hướng, nói với Giang Từ,

"Nếu anh muốn đi thì hãy đi về phía này tìm ông chủ Ngụy Hà trạm tái chế."

Nói xong cô bé lập tức xoay người chạy biến, rất nhanh đã biến mất trong núi rác vô tận.

Giang Từ quay đầu nhìn về hướng cô bé vừa chỉ, một tòa nhà tựa như nhà máy xuất hiện trong tầm mắt.

Thiếu tướng Omega xinh đẹp nheo mắt,

"Trạm tái chế......?"

Cùng lúc đó Đường Trà hết rẽ trái lại rẽ phải ấy thế mà quay lại chỗ ban nãy Giang Từ gặp phải hai tên Alpha kia.

Thế nhưng tình hình lúc này lại hoàn toàn khác. Hai tên Alpha lúc nãy không ai bì nổi đang nằm dưới chân một người, tứ chi vặn vẹo, sống chết không rõ. Thấy bóng đen quen thuộc kia, Đường Trà hóa nai con vui vẻ chạy tới,

"Anh Tiểu Hoắc ơi—"

Thiếu niên tùy ý lau sạch máu dính trên đầu ngón tay, quay đầu lại nhìn thiếu nữ chạy về phía mình.

Đường Trà, 12 tuổi, một bé gái Beta bình thường sinh ra ở tinh cầu Thiên Đông, một tuần trước cô bé bị bọn buôn người bắt được Hoắc Nhàn Phong ra tay cứu. Đúng lúc hắn cần một người bản địa dẫn đường vì vậy tạm thời giữ người ở lại cạnh mình.

Mũ áo choàng dày rộng che khuất mặt thiếu niên chỉ thoáng để lộ một chút hàm dưới. Dáng người hắn hiện tại đã cao hơn rất nhiều so với lần đầu tiên tỉnh lại ở trái đất.

Hoắc Nhàn Phong thuận miệng hỏi: "Tên Beta mới tới thế nào?"

Đường Trà nghĩ một lúc, thở dài,

"Em cảm thấy, anh ta hẳn là người tốt...... nhưng có lẽ không sống nổi ở hành tinh này lâu đâu."

Thiếu niên gật đầu tán thành,

"Ừm, đúng thế."

Cục cưng thỏ con được nuôi nhốt trong nhà không nên chui vào hang sói. Hoắc Nhàn Phong không có tâm trạng xen vào việc của người khác, mục tiêu của hắn chỉ là hai tên buôn người kia, còn Beta mới tới ấy chẳng qua chỉ là trùng hợp gặp được. Chuyện sau này ra sao đều không liên quan đến hắn.

Nhưng thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô bé, Hoắc Nhàn Phong lại hỏi nhiều thêm một câu,

"Sao vậy?"

Đường Trà do dự một lát rồi lấy ra túi tinh tệ nhỏ lúc nãy Giang Từ đưa, ngập ngừng nói,

"Em cảm giác, anh ta hình như... đang mang thai."

Cho dù là Omega hay Beta sau khi mang thai đều sẽ tiến vào thời kỳ suy nhược, quan trọng nhất là ở cái thời đại tỉ lệ sinh đẻ số âm này giá cả của thai phụ với trẻ sơ sinh ở chợ đen cực kỳ cao.

Một Beta mang thai xuất hiện ở Thiên Đông tinh quả thực chính là một con thỏ cạo lông bị vứt vào giữa bầy sói.

Hoắc Nhàn Phong nhớ lại cái nôn kỳ quái của Beta kia, hắn chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Sao em biết?"

"Pheromone của Beta lúc mang thai sẽ có mùi đặc biệt, em từng ngửi thấy... nơi mẹ em."

Đường Trà giơ túi tinh tệ nhỏ mà Giang Từ cho lên ý bảo hắn cũng ngửi thử,

"Mặc dù rất nhạt, pheromone còn được che chắn cẩn thận nhưng em có thể chắc chắn trên người anh ta cũng có mùi tương tự."

—Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Hoắc Nhàn Phong giữ cô bé này lại bên người.

Đường Trà trời sinh cực kỳ nhạy bén với Pheromone, lại là một Beta vị thành niên sẽ không bị pheromone ảnh hưởng, vừa vặn có thể bù đắp khuyết thiếu của hắn.

"......."

Hoắc Nhàn Phong tùy ý liếc nhìn túi tinh tệ nhỏ kia một cái, không cầm lấy.

Nhưng nếu cô bé nói Beta kia mang thai thì chắc đúng tám chín phần mười rồi.

Thấy hắn không có ý định cầm lấy, Đường Trà yên lặng thu về,

"Nhưng mà còn có một chuyện rất kỳ lạ."

Cô bé nhăn mày,

"Cho dù là Omega hay là Beta sau khi mang thai đều sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại cực lớn với bạn đời của mình, nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ thì bọn họ sẽ ở bên bạn đời của mình trong suốt thai kỳ, trên người cũng nồng nặc pheromone của đối phương, nhưng mà...."

Cô bé chần chờ khiến Hoắc  Nhàn Phong khẽ nhíu mày,

"Nhưng cái gì?"

"Nhưng trên người Beta vừa rồi không có pheromone của Alpha hay Beta nào khác cả."

—Chuyện này căn bản không có khả năng.

Đường Trà như nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng nhiên trở nên bi thương: "Trừ khi anh ta..."

Trừ khi bạn đời của anh ta đã chết, Beta mang thai mới giống như mẹ bé, không có mùi hương pheromone nào khác trên người.

Hoắc Nhàn Phong đoán được lời chưa nói xong của Đường Trà,

"Em nói là—"

Thiếu niên khẽ nhướng mày,

"Anh ta là góa phụ đang mang thai?"

Lời tác giả:

Giang-hoàng hoa khuê nam O-Từ: Tôi mụ nội nó chứ cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info