ZingTruyen.Com

Roi Loan Nhan Dang Pheromone

"Anh làm tôi sợ"

Địa cầu nghênh đón tận thế,

Ánh sáng vô biên nhấn chìm thế giới,

Nhưng trong một khoảnh khắc, ta thấy

Có hàng tỉ sinh mệnh, không màng, lao về phía ta

Tự

·

Ong ——

Hoắc Nhàn Phong bị đánh thức bởi một trận rung động nhỏ.

Hắn cuộn tròn thân, đôi tay ôm đầu gối,  tựa như trẻ sơ sinh ở trong bụng mẹ.

Mí mặt nặng nề chậm chạp nâng, đập vào mắt là sự dính nhớp và bóng đêm không chút ánh sáng.

Mình... là ai?

Đại não cứng đờ của Hoắc Nhàn Phong cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi tự hỏi

Nơi này, là đâu?

Hắn vươn tay sờ về phía trước, chẳng mấy chốc đã chạm đến rìa của 'thế giới' này.

Lạnh băng, cứng rắn, bề mặt hình cung lõm vào trong.

Bốn phía đều là bề mặt hình cung.

Không gian này, tựa hồ là một quả trứng...

Hoắc Nhàn Phong vuốt ve vỏ trứng lạnh băng, có thể cảm nhận rõ ràng chấn động rất nhỏ bên ngoài.

Hắn nhắm mắt lại, tinh thần lực tuôn ra, xuyên thấu qua vỏ trứng lạnh băng, lướt qua phi thuyền đang chạy trốn, giống như gợn sóng trên mặt hồ khi bị đá ném xuống, đột nhiên tỏa đi tứ phía.

Đúng lúc này, lửa đạn nổ tung rít gào như từng đóa bọt sóng che kín bầu trời đêm, mặt đất run rẩy, Bia Anh Linh to lớn cao tới hàng ngàn thước, bên trong ánh lửa như được nhuộm bằng màu máu.

Oành—!

Một xác phi thuyền bị đánh trúng như hóa thành thiên thạch rực lửa, lao xuống từ trên trời.

Bên trong phi thuyền, cảm giác không trọng lực nháy mắt thổi quét đại não Hoắc Nhàn Phong kèm theo đó là cơn chóng mặt mãnh liệt. Cái này làm cho hắn nhanh chóng ý thức được mình đang lao xuống.

Ở độ cao vạn mét, nếu không có bất kỳ trang bị phòng ngự nào thì cho dù là Alpha cấp S cũng sẽ tan xương nát thịt.

"Xác nhận bắn trúng mục tiêu, độ hư hại của phi thuyền 98.69%, tỉ lệ sống sót chỉ còn 0.001%"

Cùng lúc đó cách xa ngàn dặm, nhìn thấy mục tiêu sắp rơi tàn, cơ giáp tiêu chuẩn màu đỏ cuối cùng cũng hài lòng thu họng súng. Âm thanh điện tử máy móc vang lên trong khoang điều khiển, tiếp đó là một tiếng huýt sáo ngả ngớn.

"Thật là không biết trời cao đất dày, đám ăn trộm còn dám chạy đến Bia Anh Linh này giương oai."

Tâm trạng Lâm Tấn rất tốt, khóe môi nhếch lên.

"Làm phiền giấc ngủ ngàn thu của các linh hồn anh hùng, còn muốn chạy trốn trong tay Lâm Tấn tao, mơ hão."

Tặc vũ trụ, tên sao ý vậy, là những tên tội phạm kiếm sống bằng cách tìm kiếm phi pháp những tàn tích của các nền văn minh đã mất trong vũ trụ, những kẻ này phần lớn đều cực kỳ hung ác, thân thủ lợi hại.

Mà địa cầu cổ 300 năm trước chìm trong trùng triều sau đó bị hủy diệt bởi vụ nổ hạt nhân chính là địa điểm được những kẻ này ưu ái.

Tuy rằng sự tồn tại của những kẻ săn trộm này không hiếm, nhưng dám trộm đến tận trung tâm di tích của chiến trường cổ thì lại như lông phượng sừng lân.

Chẳng lý do gì, chỉ vì đây là nơi chôn cất hàng tỷ linh hồn anh hùng.

— Cũng là lăng mộ của nguyên soái liên minh năm xưa - Hoắc Triều.

Bài phát biểu tự mãn của Lâm Tuấn vừa kết thúc, kênh liên lạc vang lên những tiếng cười mắng của nhóm binh lính lão luyện.

"Tôi nói này cậu hai nhà họ Lâm, cậu thả rắm à, vừa rồi cũng không biết là ai phạm lỗi để mục tiêu chạy thoát."

"Cũng không nên di chuyển lung tung, không biết có còn tên trộm nào nữa không, Alpha da thịt non mịn như cậu, lỡ không may bị bắt, phát sinh chuyện gì thì khó mà nói lắm."

"Ha ha ha ha......"

Nghe được câu này, kênh liên lạc lập tức vang lên tiếng đầy cười ẩn ý.

Ở thời đại Omega cực hiếm này cho dù chỉ là Omega cấp D cũng sẽ được bảo vệ chặt chẽ, hầu hết những tên côn đồ hung cùng cực ác muốn phát tiết chỉ có thể chọn Beta.

Mặc dù phần lớn Alpha đều sẽ bài xích pheromone của người cùng giới, thậm chí cảm thấy bị uy hiếp, nhưng nghe đồn cũng có một số kẻ côn đồ biến thái sẽ sinh ra dục vọng với Alpha.

Cựu binh trong quân đội rất thích dùng chuyện này hù họa những tân binh mới đến.

Đặc biệt là cậu ấm nhỏ đi cửa sau này —

"Lính mới này, vì cúc hoa của cậu, hay thôi nhanh quay về tinh cầu Thủ Đô đi ha ha ha ha ha......"

"......"

Đệt!

Lâm Tuấn mạnh tay ngắt kênh liên lạc đội ngũ, "Chờ thêm mấy năm nữa, ông đây sẽ từng bước từng bước đè các người dưới chân!"

Chỉ là một đám lính cậy già lên mặt, đắc ý cái đéo gì?!

Cơ giáp đỏ đậm tách khỏi đội ngũ, động cơ đạt đỉnh, đuổi dọc theo hướng phi thuyền va chạm. Mấy phút sau Lâm Tấn dừng lại phía trên biển lửa nơi phi thuyền rơi, bật máy dò tìm như đang kiếm cái gì đó.

"Chậc, lại trật rồi, vốn định giữ mạng để hỏi chuyện chút."

Lâm Tấn nhăn mi: "Chết tiệt, tốn mấy tháng ở đây, thật vất vả mới chờ được một lần thực chiến, giờ thì hay rồi để bọn khọm già kia cười mấy ngày."

Vừa dứt lời, một âm thanh máy móc bỗng vang lên

"Xin chú ý! Phát hiện..."

Rầm—!!!

Âm thanh máy móc còn chưa thông báo xong, một trận va chạm kịch liệt khiến cơ giáp nhanh chóng nháy lên đèn báo hiệu màu đỏ.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Cửa khoang hư hao...... Độ......8......87%...... Xâm nhập......"

Âm thanh điện tử đứt quãng biến mất, một bàn tay cầm mảnh sắc trắng áp vào cổ họng Lâm Tấn từ phía sau.

"Cái......"

Con ngươi Lâm Tấn Trừng lớn, nhưng lời nói của hắn nhanh chóng bị cảm giác đau đớn giữa cổ lấp kín. Mảnh sắc bén kia cắt đứt làn da bên ngoài của thanh niên, dòng máu nhỏ như sợi chỉ nhanh chóng chảy ra.

"Suỵt—"

Một giọng nam hơi khàn vang lên bên tai mà không hề báo trước.

Rõ ràng chỉ là một âm khí nhẹ nhàng lại khiến trán Lâm Tấn trong nháy mắt rỉ mồ hôi lạnh.

Hắn theo bản năng muốn nuốt nước bọt, nhưng hung khí sắc bén giữa cổ khiến hắn không thể không ngẩng đầu lên, lấy một loại phương thức giằng co hết sức khuất nhục.

Trên người kẻ phía sau mang theo hơi nước ẩm ướt, không giống như mới chui ra từ lửa lớn, mà tựa như... bò ra từ bên trong khoang dịch dinh dưỡng.

—Ý nghĩ cổ quái này lóe lên trong đầu Lâm Tuấn.

"Mày... kết giới của lưới trời sớm đã được mở rồi, cho dù mày bắt tao làm con tin cũng không thể trốn thoát được đâu."

Nếu đối phương chỉ muốn cưới cơ giáp bỏ trốn thì lúc nãy đã trực tiếp giết hắn, như bây giờ, rõ ràng là muốn bắt hắn làm con tin.

"Lưới... trời?"

Hoắc Nhàn Phong sững sờ một chớp mắt, ngước nhìn lên không trung.

Chỉ thấy không trung vốn bị lửa đạn nhuộm đỏ không biết tự khi nào đã sáng lên ánh đèn màu lam, tựa như một tầng nước nhẹ nhàng, bao phủ toàn thế giới.

— Rất đẹp.

Hoắc Nhàn Phong nhìn không trung, nhất thời ngắm đến mê mẩn, không biết vì sao, hắn luôn cảm giác có chút quen thuộc.

"Cái kia, chính là lưới trời sao?"

Âm cuối của hắn khẽ cao, thể hiện sự nghi ngờ cực nhỏ.

Không phải lo lắng sợ hãi hay là phẫn nộ hoảng loạn, mà là khó hiểu, thật giống như là chưa từng nghe đến lưới trời.

"Ừm... đúng vậy, chính là cái đó."

Sắc mặt Lâm Tuấn có chút cổ quái. Lời nói của tên trộm này rất kỳ lạ và không được tự nhiên, như thể thời gian dài chưa từng nói chuyện. Hắn cố đè chút ngờ vực trong lòng xuống, gắng căng cơ thể, hòng kéo dài thời gian.

Chẳng qua, nhìn cửa sổ thông tin vừa mới bị mình đóng đi, cậu hai hận không thể quay lại quá khứ đấm cho mình một quả.

Hắn ngó màn hình trước mặt, muốn thông qua mặt kính phản quang nhìn mặt người phía sau, ngặt nỗi cho dù hắn tìm kiếm góc độ nào thì khuôn mặt người nọ trước sau luôn biến mất như một bóng ma.

Lâm Tấn chỉ có thể mơ hồ thấy vũ khí sắc bén trong tay đối phương.

Hắn vốn tưởng thứ kề giữa cổ mình là một thanh dao găm, lại không ngờ nó là một mảnh vỡ gì đó màu trắng, nhưng thật sự rất bén.

Chỉ là tay đối phương nhỏ hơn rất nhiều so với hắn nghĩ, thon dài, sạch sẽ. Hoàn toàn không giống như những Alpha thô bạo trong quân doanh, lại càng khác xa những tên săn trộm hung thần ác sát trong truyền thuyết.

Hoắc Nhàn Phong không chú ý đối phương miên man suy nghĩ, ban nãy bị rơi xuống mặt đất, hắn đại khái đã nắm được hoàn cảnh xung quanh. Rất rõ ràng, đây là một hành tinh chết bị vứt bỏ. Cũng không cần thiết phải có kiến trúc phòng ngự thiết yếu kiên cố như vậy.

"Tại sao lại... xây dựng cái này?"

Đại khái là bởi vì lâu lắm không nói chuyện, cách phát âm và ngắt câu của hắn có phần kỳ lạ.

Lâm Tấn lộ vẻ kinh ngạc: "Đương nhiên là vì... hoàn thành di nguyện của nguyên soái Hoắc Triều."

300 năm trước, hàng tỉ Trùng tộc xâm lấn, nhân loại nghênh đón thảm họa hủy trời diệt đất, lúc ấy nguyên soái Hoắc Triều đề ra lưới trời, một khi kiến thành, nó sẽ là trường thành phòng ngự cường đại nhất trong lịch sử nhân loại. Chỉ tiếc là chưa kịp hoàn thành trái đất đã bị hủy diệt.

Lưới trời hiện tại là bản sao mà giáo hội bỏ rất nhiều vốn làm thành để tưởng nhớ Hoắc Triều.

Đây vốn nên là thường thức mọi người đều biết, Lâm Tấn lo lắng chỉ có thể dùng mấy lời này kéo dài thời gian, nhưng không ngờ đối phương lại nghe rất nghiêm túc, như thể hoàn toàn không biết gì.

"Cái kia thì sao, nó là gì?"

Ánh mắt Hoắc Nhàn Phong dừng ở tòa nhà khổng lồ cùng tấm bia đá màu trắng nơi xa.

Lần này Lâm Tấn thật sự kinh ngạc: "Bia Anh Linh đó, mày không biết?"

"Trên đó có khắc tên của tất cả binh lính, ghi danh những anh hùng đã hi sinh chống lại Trùng tộc."

"Bia Anh Linh......."

Hoắc Nhàn Phong lẩm bẩm lặp lại, hắn hiện tại  chỉ đứng nơi cao cách mặt đất mấy chục mét, nhìn về phía tòa nhà cùng với bia mộ to lớn kia giống như đang nhìn lên tòa tháp chọc trời cao.

Mây khói ánh màu máu, vờn từng vòng từng vòng quanh bia mộ khắc hàng tỷ linh hồn anh hùng ấy, có vẻ phá lệ hùng tráng mà bi thương.

Hắn đột nhiên hỏi: "Thế trên đó ai cũng có tên sao?"

"?"

Mạng nhỏ còn đang trong tay đối phương dù tính tình không tốt thế nào cậu hai nhà họ Lâm vẫn phải căng da đầu mà trả lời.

"Đúng vậy, tên của mọi người tên đều được khắc lên đó."

"Như vậy sao......."

Lâm Tấn nhìn không thấy mặt người nọ, chỉ là từ giọng nói đối phương nghe ra được vài phần khổ sở và vui vẻ khó hiểu.

Điểm đáng ngờ càng lúc càng nhiều, thậm chí khiến Lâm Tấn hoài nghi người này rốt cuộc có phải là trộm hay không. Thế nhưng hiện tại không phải là lúc nghĩ những cái này, hắn chỉ cần kéo dài thêm lát nữa.

"Tinh ——"

Đèn đỏ nháy sáng bên trong cơ giáp đột nhiên biến mất, ngược lại ánh lên màu xanh nhu hòa. Ngay cả âm thanh máy móc lạnh như băng bình thường cũng nhiều thêm mấy phần êm dịu quỷ dị.

"Quyền hạn điều khiển đã được thiết lập lại thành công."

"Kiểm tra đo lường phát hiện thấy giá trị tinh thần lực quá cao, đang tiến hành điều chỉnh lại số liệu cơ giáp cho ngài."

Khoảnh khắc thấy chân dung người điều khiển từ mình biến thành màu đen, Lâm Tấn vô cùng khiếp sợ, đại não thậm chí trống rỗng trong chớp mắt.

"Mày... mày vậy mà..."

— Chỉ có tinh thần lực cấp S mới có khả năng trực tiếp cướp đoạt quyền điều khiển cơ giáp.

Hơn nữa, khả năng kia còn không vượt quá 5%.

Lâm Tấn cuối cùng cũng bắt đầu xem xét kẻ bí ẩn sau lưng, giá trị tinh thần lực đáng sợ như vậy trong toàn đế quốc chỉ có thể đếm được trên một bàn tay và không một ai không phải là nhân vật lớn hiển hách.

Người này, sao có thể là một tên săn trộm đơn giản được.

Vẻ mặt Lâm Tấn hốt hoảng trước nay chưa từng có: "Tên khốn nhà mày rốt cuộc muốn làm cái gì?!"

"À......"

Hoắc Nhàn Phong nhìn áo khoác rách nát mình lượm vội trên người xác chết, lại nhìn bộ chế phục chiến đấu mới tinh của Lâm Tấn.

"Làm phiền anh, cho tôi mượn bộ đồ."

"Hả?"

Giây tiếp theo, khóa kéo lướt xuống trơn tru—

Từ gáy Lâm Tấn dọc theo cột sống, một đường xuống tận eo.

"......?"

"?????"

Động tác này cực kỳ có tính ám chỉ.

Lâm Tấn dại ra mấy giây, trong đầu nháy mắt nhớ lại những lời thô tục nhàm chán mà đám lính già hay hù dọa hắn.

Phút chốc, máu cả người nháy mắt dồn lên não, Lâm Tấn không màng đến uy hiếp đang kề ở giữa cổ, hắn đột nhiên xoay người, đấm mạnh về phía trước.

"Con mẹ mày... biến thái chó chết!"

Lâm Tấn tuy là tân binh mới được điều tới nhưng dù sao cũng là một Alpha cấp A, trước cơn giận dữ, nắm đấm dị thường sắc bén, hệt như lưỡi dao.

Hoắc Nhàn Phong theo bản năng thu mảnh vỏ trứng nơi yết hầu thanh niên lại, hắn vốn không định giết người, chỉ muốn tìm ai đó hỏi tình hình chút thôi.

—Tại sao đột nhiên lại nổi giận thế nhỉ?

Hoắc Nhàn Phong không suy nghĩ nhiều, chỉ là cơ thể phản ứng trước.

Hắn tùy ý giơ tay ra chắn.

Bang!

Giống như người trưởng thành thoải mái bắt lấy nắm tay trẻ nhỏ, vặn khủy tay ra sau, dùng một tay áp chế.

Phanh ——!

Chuyện xảy ra gần như trong chớp mắt, cổ cậu hai bị bóp chặt, khuôn mặt tuấn tú nện cứng lên bàn điều khiển

".......?"

Đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt hắn vẫn còn duy trì sự phẫn nộ vừa rồi, giờ phút này lại thêm chút ngơ ngác.

"A......"

Hoắc Nhàn Phong vô thức chớp mắt một cái,

"Anh lúc nãy đột nhiên nhào tới vậy, suýt nữa dọa tôi giật mình đấy."

Giọng nói còn mang chút ý chỉ trích.

Lâm Tấn bị ép chặt trên bàn điều khiển: "......?"

"???"

Rốt cuộc là ai dọa ai hả?!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com